TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 305: Phong Lang May Mắn Còn Sống

Trên chiến đài, đao khí gào thét như đao hải bành trướng, đem Tiêu Phàm vây chật như nêm cối, động tác Kim Bào thập phần chói lọi.

Mắt thấy đao hải sắp bao phủ Tiêu Phàm, Tiêu Phàm động, hắn tựa như tiêu thất trong hư không.

- Người đâu?

Đám người bỗng nhiên đứng dậy, Tiêu Phàm vừa mới còn đứng tại chỗ, làm sao đột nhiên biến mất?

- Ở phía trên!

Có người kinh hô ra, không ít người hít vào ngụm khí lạnh, chẳng biết lúc nào, Tiêu Phàm đã xuất hiện ở bên cạnh kim bào nam tử, ung dung giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng vạch một cái.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm như là nhẹ yến, chậm rãi rơi tại trên mặt đất, tựa như làm một việc không đáng nói đến.

- Chỉ là động tác, ta cho ngươi 100 điểm.

Nhìn thân ảnh trong không trung kia, thanh âm Tiêu Phàm khàn khàn vang lên, sau đó cũng không quay đầu lại Sinh Tử Chiến Đài, đi đến cửa.

- Cái tên gia hỏa này vậy mà lâm trận bỏ chạy?

Đám người một mặt hằm hằm, trơ trẽn nhìn Tiêu Phàm.

Phù phù!

Một tiếng nổ vang, Kim Bào hung hăng đập xuống mặt đất, vô số đao khí biến mất, chỉ có một bãi máu tươi tràn ngập trên đài đấu.

- Chết?

Đám người lúc này mới phục hồi tinh thần, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Lúc tìm kiếm Tiêu Phàm, lại phát hiện Tiêu Phàm đã không thấy tăm hơi.

- Khó trách hắn rời đi, nguyên lai là hắn đã thắng!

- Tốc độ thật nhanh, thực sự là như u linh, thần không biết quỷ không hay!

Giờ phút này, phần lớn người đã không dám khinh thường Tiêu Phàm, một người dễ như trở bàn tay giết chết một Chiến Vương, tuyệt không phải hạng người bình thường.

- Chúc mừng U Linh tiên sinh.

Lúc Tiểu Linh nhìn thấy Tiêu Phàm cũng kích động nghênh đón, thực lực Tiêu Phàm để cho nàng kinh hãi một trận, nhìn không ít Sinh Tử Đấu, Tiêu Phàm tại bên trong những Đấu Sĩ này xem như tương đối cường đại.

- Có thể thêm trận hay không?

Tiêu Phàm ngữ khí thập phần bình tĩnh, nhìn về phía Tiểu Linh hỏi.

- Hôm nay quá muộn, mai mới có thể.

Tiểu Linh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm. Trước nàng cũng cho rằng Tiêu Phàm không hơn gì bình thường, nhưng giờ phút này, nàng đã thay đổi cái nhìn về Tiêu Phàm.

Có thể miểu sát Chiến Vương, Tiêu Phàm quả thật cuồng vọng.

- Ngày mai thay ta an bài năm trận.

Tiêu Phàm có thể không muốn thời gian một năm đều tốn tại Sinh Tử Đấu Trường, hơn nữa, áp lực càng lớn, động lực cũng càng lớn.

Dù sao tại Sinh Tử Chiến Đài là cược mệnh, thua người, chỉ có một con đường chết, muốn sống nhất định phải thắng!

Mà một người chỉ có trước sinh tử, mới có thể kích phát tiềm lực chân chính.

- Năm trận?

Tiểu Linh còn tưởng bản thân nghe lầm.

- Không sai.

Tiêu Phàm gật đầu.

- Được, ta đây liền đi liên hệ Trưởng Lão, ngài tại đây đợi ta một chút.

Đi tới một gian cửa phòng nghỉ ngơi, Tiểu Linh vội vội vàng vàng chạy đi.

Rất nhanh, Tiểu Linh liền đi tới một gian nhã cửa phòng, trong phòng bố trí thập phần đơn sơ, chỉ trưng bày một tủ sách, một nho bào nam tử trung niên đang phê duyệt cái gì, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

- Chuyện gì?

Nho bào nam tử trung niên cũng không quay đầu lại hỏi.

- Tam Trưởng Lão, có một người khách nhân muốn ngày mai an bài năm trận đấu.

Tiểu Linh khiếp đảm mở miệng nói.

Nho bào nam tử trung niên lúc này mới nâng đầu, nhíu mày nói:

- Một ngày an bài năm trận?

- Vâng, là một khách nhân mới tới, danh hiệu U Linh, vừa mới ký kết hiệp nghị 100 trận sinh tử, hơn nữa đã thắng một trận.

Tiểu Linh gật gật đầu.

- Có ý tứ, đem hình ảnh tới ta nhìn xem.

Tam Trưởng Lão trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.

- Vâng!

Tiểu Linh vội vàng chạy đi, rất nhanh liền lấy ra một cái Thủy Tinh Cầu, cung kính đưa cho Tam Trưởng Lão.

Đây là một loại Hồn Binh riêng biệt, tên là ký ức thủy tinh, có thể ghi lại một chút hình ảnh chiến đấu. Sinh Tử Đấu Trường sẽ căn cứ hình ảnh Đấu Sĩ chiến đấu, đến ước định thực lực Đấu Sĩ, coi đây là căn cứ an bài đối thủ.

Tam Trưởng Lão tiếp nhận ký ức thủy tinh, đưa vào từng tia Hồn Lực, sau một khắc, từng đạo quang mang tại hư không tỏa ra, chói lọi vô cùng.

Quang mang chậm rãi ngưng tụ, hiện ra từng bức họa, chính là khung cảnh chiến đấu của Tiêu Phàm và Kim Bào.

Sau một lát, hai mắt Tam Trưởng Lão khẽ híp một cái nói:

- U Linh? Tốc độ rất không tệ, ngươi nói cho hắn biết, ngày mai an bài cho hắn năm trận chiến, bất quá thời gian định vào giữa trưa.

- Vâng, Tam Trưởng Lão, ta liền đi thông báo.

Tiểu Linh cung kính gật đầu, lui ra khỏi phòng.

Tam Trưởng Lão nhíu chặt lông mày, ngưng tiếng nói:

- U Linh này gấp gáp như vậy, đoán chừng là vì chuyện này, đáng tiếc, Nhập Trường Khoán không phải dễ dàng lấy được như vậy a.

Một phương khác, Tiêu Phàm được Tiểu Linh thông báo liền để Tiểu Linh an bài, từ một đầu thông đạo ẩn rời khỏi Sinh Tử Đấu Trường.

Chân trời đã chậm rãi tối xuống, bất quá Ly Hỏa Đế Đô lại phi thường náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cực kỳ phồn hoa.

Tiêu Phàm đi đến một đầu hẻm nhỏ thần bí, thấy khắp nơi không người, thay đổi một thân trang phục, liền hướng về đường cái đi đến.

Vừa đi ra mấy bước, Tiêu Phàm đột nhiên nhíu mày lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía xó xỉnh cách đó không xa, một cỗ huyết tinh chi khí đập vào mặt.

Nhìn kỹ, trong đống rác bừa bộn có một đạo thân ảnh gầy yếu đang co quắp, một đôi mắt băng lãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Thấy Tiêu Phàm dừng bước chân, thân ảnh gầy yếu kia vội vàng gian nan bò người lên, quay người hướng về một phương khác đi đến.

Mỗi một bước đi mặt đất đều sẽ lưu dấu chân màu đỏ tươi, hiển nhiên, bản thân người này bị trọng thương, máu tươi trên người còn chưa khô.

Bên trong góc kia đã hình thành một vũng máu, trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh hãi, nếu là người khác, đoán chừng sớm đã chảy hết máu mà chết.

Không có đại nghị lực, tuyệt đối không có khả năng kiên trì đến hiện tại.

- Ân?

Đột nhiên, con ngươi Tiêu Phàm rơi vào chân phải thân ảnh gầy yếu kia, chân phải khập khiễng, nhưng lại lộ ra một cỗ lực lượng bạo tạc.

Trong đầu Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới một đạo thân ảnh, do dự một cái, vẫn là dò xét mở miệng kêu lên:

- Phong Lang?

Thân ảnh gầy yếu kia có chút dừng lại, bước chân bỗng tăng tốc, chỉ là vừa đi hai bước, liền ngã xuống đất.

- Thực sự là Phong Lang?

Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, trận chiến đấu trước đó hắn là tận mắt nhìn thấy, Phong Lang tất thua không thể nghi ngờ, mà thua hậu quả chỉ có một chữ: Chết!

Nhưng hiện tại, Phong Lang vẫn còn sống sót. Tiêu Phàm tin tưởng, cái này tuyệt đối không phải Sinh Tử Đấu Trường đang làm trò quỷ, mà là Phong Lang dựa vào năng lực chính mình sống xót.

Chính bởi vì điểm này, cái nhìn Tiêu Phàm đối với Phong Lang lần nữa xảy ra biến hóa. Người này không nên chết ở chỗ này, mà nên chết ở trên chiến trường.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm làm một cái quyết định, chậm rãi đi lên, bất quá, hắn vẫn đề phòng Phong Lang. Người này là nhân vật nguy hiểm, đối với hắn mà nói, giết một người là sự tình rất nhẹ nhàng.

- Thực đã hôn mê?

Tiêu Phàm dùng Hồn Lực dò xét một cái, thả lỏng một hơi.

Chẳng qua là thời điểm khi hắn vừa mới chuẩn bị cúi xuống, một luồng hơi lạnh trong nháy mắt bao vây lấy toàn thân hắn, Phong Lang ngã trong vũng máu đột nhiên bạo khởi.

Móng vuốt lăng lệ tuyệt thế xé mở hư không, hướng trên cổ Tiêu Phàm gào thét mà đến.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiêu Phàm thi triển Phiêu Miểu Thần Tung Bộ Đệ Tam Trọng Thần Tung, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tránh thoát một kích của Phong Lang.

Nhưng trên cổ hắn vẫn xuất hiện vết máu nhàn nhạt, máu tươi thẩm thấu ra ngoài.

- Hảo năng lực cảnh giác, đây mới là sát thủ trời sinh!

Trong lòng Tiêu Phàm thất kinh, nếu như Phong Lang không chịu tổn thương, một kích vừa mới kia, hắn tuyệt đối hữu tử vô sinh.

Nhìn cả người Huyết Lang run rẩy, Tiêu Phàm trên người lặng yên tách ra cường đại chiến ý, một cỗ khí thế cường đại lao thẳng tới Phong Lang.

Đọc truyện chữ Full