TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 310: Ta Muốn Ngươi Làm Huynh Đệ Của Ta

Cũng khó trách Tam Trưởng Lão khó chịu như thế. Để một Chiến Vương trung kỳ đi Sinh Tử Đấu cùng một Phong Vương, đây không phải sẽ khiến người trong thiên hạ giễu cợt sao?

Đại Trưởng Lão còn muốn nói cái gì, Tam Trưởng Lão lại cười tủm tỉm nói:

- Đại Trưởng Lão nói không sai, thực lực Thiên Tàn rất mạnh, hắn hẳn là người được chọn thích hợp nhất trợ giúp Tràng Chủ. Sinh Tử Đấu Trường ta cũng không phải là thua không dậy nổi.

Nghe được lời Tam Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão ngậm miệng không nói gì, hắn không muốn Thiên Tàn thắng 100 trận, cho nên tùy tiện mượn cớ, cố ý kéo dài thời gian.

Thật không nghĩ đến, Tam Trưởng Lão thấy gió châm lửa, trong nháy mắt đem lời nói của hắn cược trở về.

Mặc dù hắn đối với người tên là "U Linh" kia cảm thấy rất hứng thú, nhưng Thiên Tàn cũng là người đi từ Sinh Tử Chiến Đài số 3 ra. Một khi Thiên Tàn thu hoạch được tấm Nhập Trường Khoán kia, đối với hắn mà nói, thế nhưng là lợi thế cực lớn.

Hơn nữa, với thực lực hiện tại của U Linh không thể nào là đối thủ của Thiên Tàn.

- Còn ý hai vị?

Thanh niên áo tím không đưa ra quyết định, lần nữa nhìn về phía hai trưởng lão khác nói.

- Lão hủ cảm thấy Đại Trưởng Lão nói không sai, Tam Trưởng Lão nói cũng có đạo lý, thực lực Thiên Tàn không còn gì phải hoài nghi, có điều cách sự kiện này vẫn còn đầy đủ thời gian, chúng ta có thể kéo dài một chút, có lẽ có càng thích hợp trợ giúp Tràng Chủ người.

Một lão giả áo bào xanh khác mở miệng nói.

Lời này xem như đều không đắc tội hai người, nhưng cuối cùng lại là hướng về Đại Trưởng Lão, bởi vì lão giả áo bào xanh cũng không muốn Nhập Trường Khoán này rơi vào trong tay Thiên Tàn.

Đại Trưởng Lão mỉm cười, nói:

- Nhị Trưởng Lão nói không sai, bây giờ Đấu Trường Sinh Tử còn có không ít người thắng liên tiếp hơn tám mươi trận, hoặc hơn bảy mươi trận, bọn hắn có lẽ so với Thiên Tàn càng ưu tú hơn.

Thanh niên áo tím sắc mặt không hề bận tâm, ánh mắt rơi vào trên người nữ tử trung niên kia:

- Tứ Trưởng Lão, ý ngươi thế nào?

- Tạm thời mà nói, đúng là Thiên Tàn thích hợp nhất, có điều thời gian một năm rất có thể phát sinh rất nhiều sự tình, tựa như U Linh trong lời của Đại Trưởng Lão cùng Tam Trưởng Lão, ta xem qua người này chiến đấu, trong mười một tháng, hắn không có khả năng dậm chân tại chỗ.

Nếu như đến thời điểm đó không có người ưu tú hơn, có thể để Thiên Tàn tiến hành một trận giao đấu cuối cùng. Về phần hắn có thể bách thắng không, liền xem bản thân hắn có năng lực này không.

Nữ tử trung niên Tứ Trưởng Lão mở miệng nói.

Nói xong, bốn người đều trầm mặc, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía thanh niên áo tím, liền không dám thở mạnh một cái.

Hồi lâu, thanh niên áo tím đột nhiên đứng lên nói:

- Đã như vậy, vậy liền lại chờ một thời gian đi. Tạm thời ghi tên Thiên Tàn hạt giống số một, nếu không có người bách thắng, vậy liền tuyển hắn.

- Rõ, Tràng Chủ!

Bốn người cung kính gật gật đầu, đưa mắt nhìn thanh niên áo tím rời đi.

- Tam Trưởng Lão, xem ai có thể cười đến cuối.

Đại Trưởng Lão híp hai mắt:

- Phải rồi, Chiến đài sinh tử số 1, cũng xuất hiện một nhân vật, tên là Dạ La, bây giờ đã thắng tám mươi tám trận.

- Hừ, ngươi nếu nắm chắc vậy, liền để hắn cùng đấu với Thiên Tàn một trận, thế nào?

Tam Trưởng Lão không cam lòng yếu thế, lạnh lùng cười nói.

Đối với Thiên Tàn, hắn vô cùng tự tin, là vương bài trong tay hắn, chỉ cần một ngày có Thiên Tàn, Nhập Trường Khoán này tám chín phần sẽ rơi vào tay hắn.

- Đừng tưởng rằng có thể giết chết Phong Lang là hắn liền vô địch thiên hạ, chúng ta chờ xem.

Đại Trưởng Lão hất áo bào lên, cùng Nhị Trưởng Lão rời khỏi phòng nghị sự.

Cũng khó trách Đại Trưởng Lão tức giận như thế, Phong Lang vốn là một vương bài trong tay hắn, nhưng mà cuối cùng thua ở trong tay Thiên Tàn, khiến hắn vô cùng tức giận.

- Tam Trưởng Lão, ngươi nói U Linh kia có thật mạnh như vậy hay không?

Tứ Trưởng Lão kinh ngạc nhìn Tam Trưởng Lão nói.

- Ngươi nên tin tưởng ánh mắt ta, kẻ này không gian trưởng thành so Thiên Tàn còn lớn hơn, rất có thể là Lãnh Tiếu Nhận kế tiếp.

Tam Trưởng Lão khẳng định nói.

- Lãnh Tiếu Nhận?

Tứ Trưởng Lão hít sâu một hơi, con ngươi khẽ run lên.

- Nếu như người phía dưới ta có thể tới trình độ Lãnh Tiếu Nhận, ta chết cũng không hối tiếc.

Thần sắc Tam Trưởng Lão có chút mê mang.

Dừng lại chút lại nói:

- U Linh cùng Thiên Tàn cũng có thực lực này, bằng không, Đại Trưởng Lão cũng sẽ không để Thiên Tàn cùng U Linh chiến đấu. Nói thật, ta rất muốn Thiên Tàn cùng U Linh hai người đều chiếm được một tấm Nhập Trường Khoán

- Xem ra ngươi thực nắm chắc, có điều Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão đoán chừng sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện. Cứ cho là U Linh thắng liên tiếp 99 trận, một trận cuối cùng, bọn hắn cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế khiến hai người bọn hắn tự giết lẫn nhau.

- Ta biết, cuối cùng như thế nào, chỉ có thể xem ý tứ của Tràng Chủ. Huống chi, U Linh trong vòng một năm cũng chưa chắc có thể trưởng thành đến cấp độ này.

Tam Trưởng Lão thở dài.

...

Tiêu Phàm trở lại Vân Lai Khách Sạn đã là lúc chạng vạng tối, lúc Phong Lang nhìn thấy Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Ngươi không chết?

- Chẳng lẽ ngươi đang nhìn thấy ma à?

Tiêu Phàm nhún vai nói, trong lòng thầm mắng, tiểu tử này vậy mà mong ta chết, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng ngươi.

- Ngươi thực sự là chiến đấu liên tiếp năm trận?

Phong Lang vẫn có chút không tin, hắn cũng từng thử qua một lần, thiếu chút nữa thì chết ở trên chiến đài.

- Muốn tin thì tin.

Tiêu Phàm lười nhác không muốn phí lời với Phong Lang, sau đó nhìn về phía Phong Lang nói:

- Phải rồi, ngươi có muốn chữa khỏi chân ngươi không?

Phong Lang toàn thân run lên, một phát nắm lấy áo Tiêu Phàm, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm:

- Ngươi nói thực?

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Có điều, có vẻ như ta không có nghĩa vụ chữa cho chân ngươi?

- Biết thừa ngươi không có ý tốt.

Con ngươi Phong Lang lại trở nên băng lạnh.

Những năm gần đây, hắn nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng tìm rất nhiều Luyện Dược Sư, nhưng tất cả Luyện Dược Sư đều kết luận, đây là Tiên Thiên lưu lại di chứng, căn bản không có khả năng chữa khỏi.

Tiêu Phàm nói có thể trị, tuyệt vọng trong lòng hắn trong nháy mắt lại bốc cháy lên hi vọng. Chỉ là, chính như Tiêu Phàm nói, hắn dựa vào cái gì mà trị chân cho mình đây?

Tiêu Phàm cũng không nóng nảy, bình tĩnh thưởng thức trà thơm.

- Ngươi thật có thể trị?

Phong Lang hít sâu một hơi, cực kỳ không cam lòng nhìn Tiêu Phàm.

- Ta dựa vào cái gì để trị đây? Ta thế nhưng nhớ kỹ, ngươi còn muốn giết ta.

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Phong Lang nói.

Sắc mặt Phong Lang trầm xuống, thần sắc phức tạp:

- Hiện tại ta chỉ là một phế nhân, không còn gì khác có thể cho ngươi, chỉ có mỗi cái tính mạng nát này.

- Ta muốn mạng ngươi làm cái gì?

Tiêu Phàm im lặng nhìn Phong Lang:

- Huống chi, ai lại muốn một phế vật, ngươi nói đúng không?

Lúc nghe được hai chữ phế vật, Phong Lang tay nắm chặt, vang lên kèn kẹt, ngón tay khắc vào lòng bàn tay, sắp chảy cả máu.

Hai mắt hắn đỏ bừng, một cỗ lệ khí ngập trời từ trên người hắn nở rộ ra, Tiểu Kim bị khí thế của Phong Lang làm cho giật mình, bắt đầu gào thét.

Tiêu Phàm cũng bị khí thế của Phong Lang dọa cho nhảy một cái, không hổ là nhân vật có thể thắng liên tiếp 91 trận tại Đấu Trường Sinh Tử.

Nếu như không phải đem cơ hội cho Thiên Tàn, có lẽ hiện tại bị thương chưa chắc là Phong Lang hắn.

- Ngươi có thể trị hết chân ta, có phải cũng có thể trị tốt đan điền cùng kinh mạch của ta?

Hắn khẽ cắn môi nhìn Tiêu Phàm nói, áp chế một cách cưỡng ép lệ khí trong lòng.

- Có thể.

Tiêu Phàm gật đầu, không có giấu diếm. Mặc dù cùng Phong Lang ở chung không lâu, nhưng Tiêu Phàm có thể nhìn ra, Phong Lang tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa.

Cũng chính là bởi vì điểm này, Tiêu Phàm tối hôm qua mới cứu hắn.

- Có điều, ta có một điều kiện.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.

- Phong Lang ta trước giờ không khuất phục dưới chân ai, nhưng ta không muốn trở thành một phế vật. Chỉ cần ngươi có thể trị hết đan điền cùng kinh mạch của ta, ngươi chính là chủ nhân ta!

Phong Lang khẽ cắn môi, cúi đầu, gần như quát ầm lên.

Cảm nhận được lệ khí trên người Phong Lang, Tiêu Phàm biết rõ, Phong Lang cũng là một người mang nhiều việc, thứ phải gánh trên người cũng vô cùng trầm trọng.

- Ta không cần nô lệ, chỉ cần huynh đệ.

Tiêu Phàm lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Phong Lang, ngưng tiếng nói: - Ta muốn ngươi làm huynh đệ của ta!

Đọc truyện chữ Full