TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 329: Tiên Thiên Kiếm Thai

Nghe lời Tiêu Phàm nói, những người Vương Đạo Minh kia ngậm miệng không nói gì, nhỡ may thua chẳng lẽ thực sự phải ăn thạch đầu?

- Thế nào, chẳng lẽ các ngươi còn không tin bản thiếu gia?

Trong mắt Tần Phi lóe lên một tia lạnh lẽo.

- Đương nhiên là tin tưởng Tần sư huynh.

Những người khác vội vàng gật đầu, ai cũng không muốn đắc tội Tần Phi.

- Thế còn tạm được.

Tần Phi hài lòng gật đầu, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói:

- Nếu như ngươi thua, vậy ngươi phải nuốt thạch đầu vào!

- Được thôi.

Tiêu Phàm bình tĩnh cười, chỉ là trong lòng hắn cũng hơi có chút khẩn trương, mặc dù tin tưởng năng lực Bạch Thạch, nhưng mà ngộ nhỡ thất bại thì sao?

- Hai vị tiểu hữu cược thạch, không cần chơi lớn như vậy đi, 1000 vạn Hồn Thạch không tính là gì, cũng không cần phải chặt tay chặt chân.

Văn Phường Chủ đi đến, có người cược thạch, thông thường đều sẽ có một công chứng viên ở đây.

Là chủ của Cược Thạch Phường, Văn Phường Chủ tự nhiên trở thành công chứng viên.

- Văn Phường Chủ, người khác muốn cược cánh tay, ta chẳng lẽ còn khước từ sao?

Tần Phi thản nhiên nói, bộ dáng lão tử thiên hạ đệ nhất, từ đầu đến cuối đều không để Tiêu Phàm vào mắt.

Văn Phường Chủ hơi hơi dò xét Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một vẻ không thích, thầm nghĩ trong lòng:

- Tiểu tử này lần trước may mắn cắt ra được một khối Thất Thải Long Văn Mộc, sẽ không tưởng rằng dựa vào năng lực chính mình chứ.

- Văn Phường Chủ liền làm công chứng viên đi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, ý Văn Phường Chủ thế nào, hắn căn bản không thèm để tâm.

Có ít người, xác định là không trở thành bằng hữu được, chỉ cần không phải kẻ địch, Tiêu Phàm sẽ không quan tâm thái quá.

- Ngươi trước hay là ta trước?

Tần Phi âm hiểm cười nhìn Tiêu Phàm, đả kích nói:

- Cũng đúng, người nào đó chọn một khối Huyết Phong Nhận, cắt ra cũng vô dụng. Đáng tiếc, hiện tại thời gian một nén nhang đã qua.

Tần Phi cười ha ha một tiếng, sau đó ngón tay hóa kiếm nhập lại, bắt đầu cắt đứt thạch đầu, động tác vô cùng thành thạo, xem ra chính là người nghiên cứu rất rõ về cược thạch.

Không bao lâu, một đạo huyết sắc ráng hồng mang bắn ra, Linh Khí dồi dào tản ra bốn phía, chỗ giữa thạch đầu có một gốc hoa sen huyết sắc đang lóe lên, ánh sáng chập chờn.

- Lục Phẩm linh dược Huyết Liên Tinh, quả nhiên không hổ là Tần sư huynh, thật là lợi hại!

Người Vương Đạo Minh không từ bỏ bất cứ cơ hội nào nịnh bợ Tần Phi.

- Tiểu tử này thật không biết trời cao đất rộng, thiên phú của Tần Phi trong cược thạch đến cả thế hệ tu sĩ trước cũng than thở không thôi. Dám cùng Tần Phi cược, đây không phải muốn chết sao?

- Aizz, chặt một tay, dù sao cũng tốt hơn mất cái mạng nhỏ, cũng coi là mua một bài giáo huấn.

Đám người cười trên nỗi đau của người khác nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn thấy, Tần Phi nhất định thắng. Một gốc Lục Phẩm Huyết Liên Tinh giá trị đến mấy chục vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.

Hai người Y Vân cùng Hướng Vinh thần sắc cứng lại, khẩn trương nhìn Tiêu Phàm. Ngược lại thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, đi đến bên cạnh Văn Phường Chủ nói:

- Viên thạch đầu này bao nhiêu tiền?

- Một khối Huyết Phong Nhận, coi như tặng ngươi.

Văn Phường Chủ khoát tay một cái nói.

- Tặng? Lần trước ta mất 100 khối Hồn Thạch cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc, không phải còn có người muốn cướp trở về sao? Làm ăn, tiền hàng cần thanh toán rõ.

Văn Phường Chủ sắc mặt không tốt, Tiêu Phàm tất nhiên cũng sẽ không nhiệt tình nói chuyện với hắn.

- 1000 Trung Phẩm Hồn Thạch.

Văn Phường Chủ nhíu mày liếc nhìn Tiêu Phàm, trầm giọng nói.

Tiêu Phàm trực tiếp giao 1000 Trung Phẩm Hồn Thạch, sau đó thu lại tinh thần, Hồn Lực hóa kiếm, trực tiếp từ giữa Huyết Phong Nhận cắt xuống.

- Ở đâu có kiểu cắt thạch như vậy, ngộ nhỡ làm hỏng luôn đồ vật bên trong thì sao?

- Một khối phế thạch mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cắt ra thứ gì hay sao?

Đám người nhăn nhăn, đã không ôm bất cứ hy vọng nào đối với Tiêu Phàm, tiểu tử này tất sẽ thua.

Tiêu Phàm trực tiếp bỏ qua nửa khối thạch đầu đã bị cắt, hắn sở dĩ dám làm như thế, là bởi vì tay hắn đã nắm chặt nửa khối mà khiến đá màu trắng sinh ra dị động.

Tiếp theo, tốc độ Tiêu Phàm thả chậm, chậm rãi, thạch đầu trong tay hắn biến thành vật cần cắt, ngưng chỉ thành kiếm, chậm rãi cắt thạch đầu ra.

Ngay sau đó, một cỗ khí lăng lệ từ trên tảng đá trong tay Tiêu Phàm tràn ngập mà đến.

- Chẳng lẽ có đồ vật thật?

Đám người nín thở ngưng thần, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngay cả Văn Phường Chủ tinh thần cũng hơi động một chút, liếc nhìn Tiêu Phàm thật sâu, chẳng lẽ tiểu tử này đang giả heo ăn thịt hổ?

Đột nhiên...

Hồng hộc! Một đạo kiếm quang lăng lệ từ trong tay Tiêu Phàm kích xạ ra, một lưỡi kiếm phong bạo trong hư không nhấc lên, đám người bị dọa nhao nhao lui ra phía sau.

- Khí thế thật lăng lệ!

Đám người có người kinh hô, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, gắt gao nhìn chằm chằm thứ trong tay hắn.

Sắc mặt Tần Phi tái nhợt, đồ vật này mới phát ra khí thế đã thấy bất phàm, giá trị tuyệt đối không thấp hơn Huyết Liên Tinh trong tay hắn!

Tiêu Phàm cũng rầu rĩ, hắn đại khái biết vật trong tay là cái gì, không muốn mở ra ngay trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng mà, nếu không triệt để mở ra, Tần Phi nhất định sẽ mặt dày mày dạn, đến lúc đó còn trả đũa hắn, nghĩ vậy Tiêu Phàm có chút hối hận.

- Tần Phi phải không, hay là trận này chúng ta tính hòa, thế nào?

Tiêu Phàm đột nhiên ngừng cắt thạch, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phi nói.

Đám người thầm than đáng tiếc, biết là Tiêu Phàm không muốn công khai đồ vật quý hiếm kia.

Tần Phi cau mày một cái, thầm nghĩ trong lòng:

- Chả lẽ tiểu tử này đang muốn chơi ta? Trong này căn bản không có gì, dị tượng kia cũng là hắn cố ý làm ra?

- Muốn cắt liền cắt nhanh lên, bản thiếu gia thua sao được, một khối Huyết Phong Nhận có thể cắt ra được bảo bối gì?

Tần Phi cười lạnh nói.

Nghe nói như thế, ánh mắt đám người sáng lên, ngược lại Văn Phường Chủ cau mày một cái, hắn tòng sự ngành nghề cược thạch nhiều năm như vậy, chỉ nhìn khí thế kia liền có thể đoán được vật trong tay Tiêu Phàm không bình thường.

Hơn nữa, từ lời nói vừa rồi của Tiêu Phàm, Văn Phường Chủ cũng có thể nhìn ra, Tiêu Phàm cũng không phải là một người không biết trời cao đất rộng, biết nhẫn nhịn tiến lui.

Đáng tiếc, Tần Phi quá tự đại, tự cho mình là người vô địch thiên hạ. Hắn thật sự không biết, tại ngành nghề cược thạch, trước giờ không có Thường Thắng Tướng Quân.

- Không tìm đường chết, sẽ không phải chết, hi vọng ngươi lát nữa có chơi có chịu!

Ánh mắt Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh lẽo.

Bản thân cho ngươi một con đường lùi, ngươi không đi, vậy cũng đừng trách ta!

Vừa dứt lời, kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên hướng về thạch đầu trong tay quét tới. Đám người nhìn thấy một màn này, lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ sẽ không sợ hủy đi đồ quý hiếm sao?

Bang!

Một tiếng nổ vang, hư không đốm lửa bắn tứ tung, thạch đầu trong tay Tiêu Phàm đột nhiên nổ bắn ra, lộ ra một chuôi đoản kiếm toàn thân huyết hồng, phía trên đoản kiếm giăng đầy đường vân thần bí.

Đám người nhìn thấy một màn này, mắt hoàn toàn trợn tròn, bờ môi rung động không thôi, ánh mắt đờ đẫn tại chỗ.

Hồi lâu, Văn Phường Chủ run rẩy nói: - Tiên Thiên Kiếm Thai, lại là Tiên Thiên Kiếm Thai!

- Tiên Thiên Kiếm Thai?

Đám người mặc dù đã đoán được, nhưng mà lúc nghe được mấy chữ này, vẫn chấn kinh.

- Nhìn phẩm chất, chí ít cũng là Bát Phẩm, nếu để cho Chú Tạo Sư nào nhìn thấy nhất định sẽ táng gia bại sản đòi mua.

- Ai nói không phải, một Hồn Tinh bát giai đỉnh phong đều giá trị 5000 vạn, Bát Phẩm Kiếm Thai này tuyệt đối trên 100 triệu.

- Tiểu huynh đệ, Kiếm Thai này bán hay không, Hàn gia ta nguyện ý ra 100 triệu Hồn Thạch.

- Trương gia ta ra 120 triệu...

...

Đám người đã bắt đầu điên cuồng đấu giá, đồ vật này, giá trị tuyệt đối không kém Thất Thải Long Văn Mộc, cũng khó trách bọn hắn kinh ngạc như thế.

Chủ yếu nhất là, Tiên Thiên Kiếm Thai này lại là cắt ra từ bên trong Huyết Phong Nhận.

Đọc truyện chữ Full