Lê Ngự vừa dứt lời, An Lan lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh 100 loại linh dược, cầm giấy bút vừa nhìn một phát là nhanh ghi chép vào.
Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, đứng tại chỗ, cầm giấy bút viết lưu loát tự nhiên.
- An Lan Đại Sư quả thật lợi hại, tốc độ biện dược này quá nhanh, tiểu tử ngươi tất thua không nghi ngờ.
- Đúng vậy, hắn còn dám cùng An Lan Đại Sư so thua thiệt.
- Người trẻ tuổi chính là khí quá thịnh, thua cũng tốt, xem như một lần giáo huấn.
Tu sĩ bốn phía bàn tán ầm ĩ, có thể tới nơi này đều là người có thân phận địa vị, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới đến Trân Kỳ Đại Hội còn có thể gặp được tỷ thí Luyện Dược Sư.
- Lê Tông Sư, đây là đáp án của ta.
Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên dừng động tác, cầm trang giấy trong tay vừa viết xong đưa cho Lê Ngự.
- Xong rồi?
Lê Tông Sư lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa rồi hắn liếc qua 100 loại Dược liệu kia, có mấy loại đến cả hắn trong thời gian ngắn cũng đều nhìn không ra.
Dù sao rất nhiều dược liệu từ bề ngoài nhìn qua không hề khác gì nhau, thậm chí ngay cả mùi cũng giống, những Dược liệu kia cần phải nếm vị mới có thể phân biệt.
Nhưng mà tốc độ Tiêu Phàm quá kinh người, cũng khó trách Lê Ngự khiếp sợ như vậy.
- Tưởng là tùy tiện viết ra tên 100 loại dược liệu là có thể qua sao? Thực tự cho mình là đúng.
Đám người xem thường nhìn Tiêu Phàm, thật sự là tuổi Tiêu Phàm quá nhỏ, ai cũng không xem trọng hắn.
- Xong rồi.
Đối với thái độ của tu sĩ bốn phía, Tiêu Phàm xem như không thấy, gật gật đầu khẳng định.
Lê Ngự nhận lấy trang giấy trong tay Tiêu Phàm, mặt ngoài duy trì bình tĩnh, nhưng mà nhưng trong lòng thì thở dài:
- Aizz, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, 100 loại Dược liệu đâu có dễ dàng phân biệt như vậy?
Nơi xa, trong mắt An Lan cũng lóe qua một tia khinh thường, tiểu tử này còn giả vờ giả vịt, một lúc nữa xem ngươi chết như thế nào.
Thời gian một nén nhang rất nhanh trôi qua, An Lan rốt cục cũng phân biệt xong một loại Dược liệu cuối cùng, liền đưa đáp án tới.
- Tiểu tử, ván đầu tiên ngươi thua chắc!
An Lan khiêu khích liếc nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
- Vậy chưa chắc.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nếu như chỉ dựa vào trí nhớ kiếp trước, hắn tất nhiên trong thời gian ngắn sẽ không phân được rõ.
Nhưng mà!
Bên trong Tu La Truyền Thừa có truyền thừa Luyện Dược Sư hoàn chỉnh, cái khác Tiêu Phàm không dám hứa chắc, có điều đối phó với Luyện Dược Sư dưới Bát Phẩm, Tiêu Phàm thật đúng là sẽ không để vào mắt.
Lê Ngự tự mình xem xét một lần 100 loại Dược liệu, cầm hai phần đáp án, tay không ngừng run rẩy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
- Lê Tông Sư, nhanh tuyên bố kết quả đi, thắng một tên tiểu bối như hắn, ta cũng thật không quá hãnh diện.
An Lan thản nhiên nói, trên mặt lóe qua một nét cười nhàn nhạt.
Nghe được lời An Lan, Lê Ngự khóe miệng giật một cái, hít sâu một hơi nói:
- Ván đầu tiên, Tiêu Phàm thắng!
- Ha ha, tiểu tử, ngươi rốt cục biết núi cao còn có núi khác...
An Lan cất tiếng cười to, nhưng mà còn chưa dứt lời, thanh âm dừng ngay lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.
- Không thể nào, sao hắn lại thắng.
An Lan toàn thân run rẩy kịch liệt.
An Dược Hoàng cũng cực kỳ không bình tĩnh, đi đến bên người Lê Ngự, đoạt lấy hai phần đáp án trong tay hắn, ngay sau đó, sắc mặt cũng biến thành băng lạnh.
Đúng! Vậy mà tất cả đều đúng, một chữ cũng không sai!
An Lan mặc dù chỉ phân biệt sai một loại dược liệu, nhưng thua là thua, dù ngươi chỉ viết sai một chữ, cũng là sai lầm.
- An Lan, còn hai trận nữa, tiếp tục cố gắng.
An Dược Hoàng ra vẻ nhẹ nhàng cười nói.
Đám người một mảnh tĩnh mịch, lúc bọn hắn nghe được ba chữ "Tiêu Phàm thắng", cảm giác đầu như mông lung, điều này quá không thể tưởng tượng nổi.
An Lan là Lục Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, vậy mà thua một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi.
Sau giây phút tĩnh mịch ngắn ngủi, khắp chốn lại sôi trào.
- Có lẽ Tiêu Phàm này thực không đơn giản, khó trách hắn dám cược, hóa ra có đủ tự tin.
- Vậy cũng chưa chắc, đây mới là ván đầu tiên mà thôi. Có lẽ tiểu tử này vận khí tốt, ván thứ hai mới là thể hiện bản lĩnh thật sự.
- Ta cũng cảm thấy vậy, nếu như một Lục Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư bại bởi một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mất mặt không chỉ An Lan, mà còn là An Dược Hoàng.
Đám người bùng nổ, có điều phần lớn người vẫn cho rằng đây là trùng hợp.
- Chỉ là trùng hợp sao?
Trên mặt Y Vân hiện lên nụ cười.
- An Lan cùng An Dược Hoàng nhất định sẽ mất mặt.
Hướng Vinh cũng cười, hắn cũng đã thấy qua bản lĩnh thật sự của Tiêu Phàm, đến Thất Phẩm Luyện Dược Sư đều không trị được bệnh của hắn, Tiêu Phàm lại chữa được dễ như trở bàn tay.
Có điều, lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra. Mặc dù hắn là Trưởng Lão Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, nhưng bất luận thân phận hay địa vị đều không thể so với An Dược Hoàng.
Lê Ngự hít sâu một hơi, trước đó hắn cũng được chứng kiến trình độ Tiêu Phàm, nhưng mà vẫn cho rằng Tiêu Phàm chỉ am hiểu trị liệu nghi nan tạp chứng mà thôi, chưa từng nghĩ tới kiến thức cơ bản của Tiêu Phàm vững chắc như thế.
- Ván thứ hai, luyện dược, vật liệu tự chuẩn bị, người luyện ra dược dịch cấp bậc cao hơn thì thắng, thời gian hai canh giờ.
Thanh âm Lê Ngự vang lên lần nữa.
- Tiểu tử, lần này nhất định cho ngươi đẹp mặt!
An Lan nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiêu Phàm.
- Đợi chút.
Tiêu Phàm căn bản không để ý tới An Lan, ngược lại nhìn Lê Ngự nói.
- Tiểu tử, ngươi hiện tại rốt cục đã biết sợ, sợ thì bây giờ quỳ trước mặt ta, ta có lẽ có thể nhường một chút.
An Lan giọng căm hận nói.
Tiêu Phàm nhìn An Lan như nhìn thằng ngốc, sau đó lại nói:
- Ta không có nhiều thời gian như vậy chơi cùng hắn, hai canh giờ quá dài, thời gian nhiều nhất một nén nhang.
Chơi cùng hắn?
Đám người nghe vậy, khóe miệng giật một cái, tiểu tử này đúng thực là vô cùng phách lối, so luyện dược cùng một Lục Phẩm Luyện Dược Sư, đây là nói chơi sao?
Thời gian một nén nhang cũng quá ngắn đi, có thể làm cái gì?
Luyện Dược Sư tương tự, ai mà luyện dược không phải tốn hao mấy canh giờ, cũng chỉ có trong trận đấu, luyện chế thời gian mới rút ngắn mà thôi.
- Cái này?
Lê Ngự đưa ánh mắt chuyển hướng nhìn An Lan.
- Tiểu tử ngươi đã tự tìm cái chết, ta liền thành toàn cho ngươi!
An Lan cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng:
- Nửa nén hương thời gian ta không cách nào luyện chế Thất Phẩm Đan Dược, nhưng luyện chế Lục Phẩm đỉnh giai Đan Dược lại dễ như trở bàn tay.
Một nén nhang được thắp lên, Tiêu Phàm từ trong Hồn Giới tìm ra mười mấy loại dược liệu, sau đó lấy ra tiểu đỉnh thần bí, Hồn Lực cuồn cuộn hóa thành hỏa diễm mãnh liệt hướng về tiểu đỉnh thần bí.
Sau đó, Tiêu Phàm đem mười mấy loại dược liệu trực tiếp ném vào bên trong chiếc đỉnh nhỏ, hai tay đánh ra một loạt pháp quyết.
Không bao lâu, tiểu đỉnh liền bắt đầu rung rung, tu sĩ bốn phía thấy thế, nhao nhao thối lui về sau.
- Sắp nổ đỉnh!
Có người kinh hô, những người khác sắc mặt đại biến.
- Ta đã nói tiểu tử này đang lừa dối người, một nén hương luyện dược, còn có thể luyện ra thuốc gì hay sao?
Có người cười lạnh không thôi, dù là vừa rồi Tiêu Phàm biểu hiện cực kỳ kinh diễm, bọn hắn cũng không cho rằng Tiêu Phàm là đối thủ của An Lan.
Oanh long long!
Tiểu đỉnh run rẩy kịch liệt, tựa như lúc nào cũng có thể nổ tung, sắc mặt đám người Y Vân, Hướng Vinh cũng khó coi.
Không phải chứ, với hiểu biết của bọn hắn đối với Tiêu Phàm, hắn không phải người qua loa như vậy.
- Bạo!
Tiêu Phàm một tiếng quát nhẹ, đánh ra một đạo thủ quyết, bốn phía thiên địa linh khí cuồn cuộn mãnh liệt hướng về tiểu đỉnh, bốn phía nhấc lên một trận Linh Khí phong bạo to lớn.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, nắp tiểu đỉnh xốc lên, tu sĩ bốn phía bị dọa đến cấp tốc rút lui.
MềuSiuBự - Lục Đạo -