Ba đạo bóng người không phải ai khác, chính là ba người Tiêu Phàm đã đi nhưng quay lại.
- Công tử, vì sao không giết chết hắn?
Phong Lang cau mày nói, con ngươi vô cùng băng lãnh. Tử bào thanh niên vũ nhục Tiêu Phàm, ở trong mắt Phong Lang, hắn sớm đã là một người chết.
- Giết hắn liền không có quá nhiều giá trị.
Tiêu Phàm lắc đầu:
- Nếu là Sử Vô Pháp dẫn hắn đến, có lẽ hắn biết rõ Sử Vô Pháp ở nơi nào.
- Chúng ta cùng đi theo?
Quan Tiểu Thất hỏi, vừa nói đến ba chữ Sử Vô Pháp này, con ngươi Quan Tiểu Thất liền đỏ bừng vô cùng. Tử Điện Điêu là bởi vì Sử Vô Pháp mà chết, Quan Tiểu Thất không giết Sử Vô Pháp tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bất quá có sự tình lần trước, lần này Quan Tiểu Thất coi như thập phần bình tĩnh, bây giờ Tiểu Kim sống chết không rõ đều là bởi vì hắn, trong lòng hắn dù sao cũng hơi tự trách.
- Yên tâm, Tiểu Kim sẽ không có việc gì.
Tiêu Phàm liếc mắt liền nhìn ra tâm tư Quan Tiểu Thất, nói:
- Không cần thiết đi theo, hiện tại đoán chừng phần lớn người đều biết bay chạy về phía thất thải quang trụ, Sử Vô Pháp cũng không ngoại lệ.
Tiêu Phàm nhìn qua thất thải quang trụ to lớn kia, trong lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an, về phần chỗ nào không đúng Tiêu Phàm lại nói không được.
Cổ Địa Bí Cảnh này thập phần quỷ dị, có nơi không có chút sinh cơ, đất cằn nghìn dặm, nhưng có địa phương đến Thất Giai Hồn Thú đều có không ít, thậm chí còn xuất hiện Hồn Điêu Thú.
Lại nghĩ tới Ninh Xuyên, Sở Khinh Cuồng bọn hắn đã từng có khả năng từng tiến vào nơi này, vậy nơi này liền càng quỷ dị hơn.
Bọn hắn đều biết, Nam Cung Thiên Dật làm sao có thể không biết đây?
Quân Lạc từng nói, Nam Cung Thiên Dật muốn đem tất cả người phản đối hắn giết chết ở chỗ này, vậy hắn đến cùng có cái gì ỷ vào, chẳng lẽ là hắn phát hiện bí mật Cổ Địa Bí Cảnh?
Nỗi lòng Tiêu Phàm thập phần không yên, bất quá hắn vẫn quyết định tiến đến điều tra một phen. Nam Cung Thiên Dật rất mạnh, nhưng còn không có mạnh đến nỗi làm Tiêu Phàm sợ hãi.
Huống chi, bên trong Cổ Địa Bí Cảnh cường giả cũng không ít, Sở Khinh Cuồng, Y Phi Mạch, Bắc Thần Phong, Lâu Ngạo Thiên những người này đều là cao thủ nhất đẳng.
Chính là bản thân một phương, Bàn Tử, Tiểu Minh, Thiên Tàn, Phong Lang, Quan Tiểu Thất, Ảnh Phong mấy người cũng không phải hạng người nhỏ yếu.
Nơi này không cách nào phi hành, nhưng tốc độ mấy người Tiêu Phàm cũng không chậm, một canh giờ lao nhanh mấy trăm dặm.
Tại nơi gần thất thải quang trụ, tu sĩ cách nhau khá gần đã chạy tới, chẳng qua là khi bọn hắn nhìn thất thải quang trụ vô cùng rộng lớn, tất cả mọi người mắt đều trợn tròn.
Thất thải quang trụ cũng không phải chu vi hơn mười trượng, cũng không phải chu vi mấy trăm trượng, mà là chu vi năm sáu ngàn trượng, chu vi chính là hơn ba mươi dặm.
Tại bên trong thất thải quang trụ, đình đài lâu vũ vô số, đại điện nguy nga, đại khí hùng hồn tản ra một cỗ khí tức cổ xưa lại tang thương.
Những kiến trúc này cố nhiên thu hút ánh mắt người xem, nhưng ánh mắt tu sĩ chạy tới lại không rơi vào phía trên những kiến trúc kia, mà là rơi vào một đỉnh núi nhỏ ở trung tâm những kiến trúc này.
Trên đỉnh núi nhỏ đứng vững một gốc cổ thụ to lớn, rễ cây cứng cáp hữu lực, thân cành cực đại đứng vững vươn lên tận mây xanh, giống như từng đầu hàng dài, rất có thế Tiềm Long Xuất Hải.
Phiến lá cổ thụ không phải rất nhiều, chỉ có ngẫu nhiên tô điểm vài lá, phía trên phiến lá tản ra thất thải hào quang, trong suốt lấp lóe, giống như ngàn vạn sao trời nhỏ lập loè tỏa sáng.
Cho dù cách màn ánh sáng bảy màu đám người cũng có thể cảm nhận được cây cổ thụ kia phát ra Hồn Lực khổng lồ, hít thở cũng đều cảm thấy toàn thân thư thái.
Nhìn kỹ phía dưới phiến lá chỗ thất thải có từng khỏa thất thải chi sắc, trái cây giống như từng đầu tiểu long treo ngược trên đó, tựa như muốn sống lại.
- Hồn Lực khổng lồ, chẳng lẽ là?
- Là Long Hồn Thụ trong truyền thuyết, trời ạ, hơn ngàn năm khó gặp đó.
- Hồn Lực khổng lồ như thế, Long Hồn Thụ này khẳng định kết Long Hồn Quả. Nghe đồn Long Hồn Quả vào miệng tan đi, ẩn chứa Hồn Lực tương đương với Hồn Lực Hồn Hải một tu sĩ Chiến Đế cảnh, hơn nữa luyện hóa không có bất kỳ tác dụng phụ, nếu như có thể luyện hóa, tuyệt đối có thể làm cho ngươi ta tiến thêm một bước!
- Nhanh lên, phá vỡ thất thải kết giới xông vào, đừng bỏ qua Long Hồn Quả!
Rất nhiều tu sĩ điên cuồng kêu to lên, tựa như đánh máu gà, hưng phấn tới cực điểm, so với nhìn thấy mỹ nữ không mảnh vải che thân còn kích động hơn.
Long Hồn Quả, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, đối với Chiến Đế cảnh cùng với tu sĩ phía dưới mà nói, quả thực chính là chí bảo.
Long Hồn Quả ẩn chứa Hồn Lực có thể làm cho Chiến Đế có khả năng đột phá một cảnh giới, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ, so sánh với Bát Phẩm Đan Dược còn quý giá hơn.
Có thể tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, cũng chỉ là người trẻ tuổi Chiến Hoàng cảnh, trong mắt bọn họ, Bát Phẩm Đan Dược đều là bảo bối cực kỳ khó được, huống chi Long Hồn Quả quý hiếm bậc này.
Về phần những kiến trúc kia cũng là bị bọn hắn hoàn toàn coi nhẹ, nếu như có thể yên tĩnh nhìn, bọn hắn tuyệt đối có thể nhìn ra những kiến trúc này bất phàm.
Oanh long long!
Từng đợt tiếng nổ kịch liệt vang lên, rất nhiều tu sĩ nhao nhao xuất thủ, công kích thất thải quang trụ, nhưng căn bản công kích bọn hắn không có bất kỳ hiệu quả gì, màn ánh sáng bảy màu đều không có rung động một cái.
Đúng lúc này, bên ngoài màn ánh sáng bảy màu mấy dặm, bên trong một mảnh núi rừng đứng đấy một đạo bóng người, lạnh lùng nhìn tất cả phía xa, khóe miệng hiện ra một vòng u quang.
- Thiên Cơ Môn rốt cuộc tái hiện thế gian, chỉ cần Thất Thải Thần Văn Giới bị phá vỡ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Bóng người tà tà phun ra một câu, sau đó quỷ dị biến mất tại chỗ, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Đám người lại điên cuồng công kích tới màn ánh sáng bảy màu, bọn hắn nào biết rõ, màn ánh sáng bảy màu này gọi là Thất Thải Thần Văn Giới, nếu như cẩn thận quan sát, phía trên màn ánh sáng bảy màu xác thực lưu động một tia Hồn Lực thần bí.
Những tia Hồn Lực này mặc dù không có quá nhiều quy luật nhưng lại dẫn dắt toàn bộ thất thải quang trụ.
- Bà nội cha nó, màn ánh sáng bảy màu này rốt cuộc là đồ vật quái quỷ gì, phòng ngự cường đại như thế.
- Nhanh phá vỡ, Long Hồn Quả có hạn, đến thời điểm nhiều người đến sẽ rất khó cướp được, ta nhất định phải lấy được Long Hồn Quả.
- Chỉ cần được Long Hồn Quả, về sau chắc chắn nhất phi trùng thiên, ha ha!
Tu sĩ chạy tới nơi đây càng ngày càng nhiều, vừa nghĩ tới Long Hồn Quả, mọi người cũng càng thêm ra sức, bọn hắn căn bản là không có nghĩ tới một cỗ đại nguy cơ lặng lẽ giáng lâm.
Sưu sưu sưu ~
Từng đạo bóng người từ bốn phương tám hướng lao nhanh tới, nhao nhao rơi vào bên ngoài thất thải quang trụ, mắt lộ ra tinh quang nhìn Long Hồn Thụ phía xa.
- Thành trì thật cổ xưa, những kiến trúc kia có vẻ như có mấy ngàn năm rồi.
Phía trên một dãy núi, Ảnh Phong kinh dị nhìn phương xa, Thiên Tàn cùng Bàn Tử hai người cùng hắn song song mà đứng, cau mày.
- Tại sao ta cảm giác những kiến trúc kia chẳng khác nào có sinh mệnh.
Bàn Tử hít sâu một hơi, ánh mắt từ trên Long Hồn Thụ thu hồi lại, rơi vào bên trên những kiến trúc chỗ gần kia.
Ảnh Phong cùng Thiên Tàn hai người cũng quay người nhìn lại, những kiến trúc kia có khi như rồng cuộn, có khi như mãnh hổ hạ sơn, lại có hình dạng phi cầm giương cánh...
Hình thái ngàn vạn lại cho người ta một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu, lần đầu tiên nhìn qua, đây chẳng qua là kiến trúc cổ xưa, không hề giống sinh linh.
Nhìn lần thứ hai lại bắt được một tia thần vận, có sinh linh chi hình.
Nhìn càng lâu, những kiến trúc kia lại càng giống như vật sống, quả thực là cực kỳ quỷ dị.
- Ta xem chúng ta vẫn nên rời đi thì tốt hơn, nơi này rất quỷ dị.
Ảnh Phong hít sâu một hơi, là sát thủ, trực giác hắn rất nhạy cảm, nhiều lần đã cứu tính mạng hắn.
- Đi trước, tùy cơ hành động.
Bàn Tử cùng Thiên Tàn cũng gật đầu.
MinhLâm - Lục Đạo -