TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 1244: Lại Bị Trào Phúng

Mộ Dung Lãng Trần một mực giơ cao Bạo Long Tham trong tay, thu hồi không được, buông xuống cũng không được, Tiêu Phàm lên tiếng, hắn nào dám phản kháng.

Hắn nhìn về phía Sở Vân Phi, Sở Vân Phi căn bản ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, kỳ thật trong lòng Sở Vân Phi cũng vô cùng khó chịu. Mộ Dung Lãng Trần ngay trước mặt hắn cướp đoạt Cửu Phẩm Bạo Long Tham, hắn không diệt Mộ Dung Lãng Trần đã coi như không tệ.

Cho tới bây giờ chỉ có Sở Vân Phi hắn lợi dụng người khác, mà không có người khác dám lợi dụng Sở Vân Phi hắn.

Hít sâu một cái, Mộ Dung Lãng Trần vẫn không dám vứt bỏ Bạo Long Tham trong tay, hắn lần nữa hướng về bệ đá nhìn lại.

- Dù sao những Luyện Dược Đỉnh đó cũng chỉ là Thất Phẩm Hồn Binh, muốn luyện chế ra Bát Phẩm Đan Dược rất khó khăn, chỉ cần tìm ra vài cọng Dược Tài có thể áp chế ở dược tính Bạo Long Tham, ta liền có thể luyện chế ra Thất Phẩm Đan Dược.

Mộ Dung Lãng Trần trầm ngâm nói.

Những người khác thấy thế chỉ âm thầm lắc đầu, một hai lần bị Tiêu Phàm dọa sợ mất mật, từ nay về sau Mộ Dung Lãng Trần xem như triệt để phế.

Tiêu Phàm đạm mạc đều nhìn những người khác tựa như một chút cũng không nóng nảy khi Linh Dược bị những người khác lấy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn một mực không động, Sở Vân Phi cũng tại chỗ không nhúc nhích, hắn cũng phải nhìn Tiêu Phàm có thể kiên trì đến lúc nào.

Sở Vân Phi thập phần tự tin, chỉ cần hắn được Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi liền ít nhất có thể đủ luyện chế ra Bát Phẩm Đan Dược, thành tích vòng thứ hai khẳng định đứng hàng đầu.

Những người khác hắn căn bản không để ở trong mắt, chỉ có Tiêu Phàm là Sở Vân Phi hắn vẫn còn có chút kiêng kị.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tiêu Phàm cùng Sở Vân Phi vẫn đứng yên trước thạch thai, tựa như trở thành hai tôn pho tượng, những người khác quái dị nhìn hai người, không nghĩ tới hai người vậy mà thực tiêu hao.

Bất quá, đám người lại không có ý tứ thúc giục hai người, bọn hắn hận không thể để hai người đứng tại đó thẳng đến khi vòng thứ hai kết thúc, kể từ đó cơ hội bọn hắn sẽ tấn cấp vòng thứ ba cũng liền lớn hơn.

Mọi người không biết là trong lòng Sở Vân Phi có loại xúc động chửi mẹ, vốn cho là Tiêu Phàm nhiều nhất có thể kiên trì nửa canh giờ, nhưng hiện tại cơ hồ chỉ còn lại thời gian một nén nhang.

Cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể luyện chế thành công ra Bát Phẩm Đan Dược, dù sao vật liệu nơi này có hạn, hơn nữa phẩm giai lô đỉnh luyện dược quá thấp.

- Hừ!

Sở Vân Phi lạnh rên một tiếng, hắn rốt cục chịu đựng không nổi, hướng về Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi đánh tới.

- Sở Đại Thiếu chỉ có chút ấy định lực thôi sao?

Tiêu Phàm cười cười, đưa tay chính là một kiếm trảm lên.

Áo bào Sở Vân Phi phồng lên, một cỗ khí thế vô địch từ trên người hắn nở rộ, bên trong mấy trượng chung quanh trong nháy mắt bị hỏa diễm màu đỏ chôn vùi.

Kiếm khí xông vào trong biển lửa liền biến mất không thấy gì nữa, Sở Vân Phi đột nhiên nhếch miệng cười nói:

- Kiếm Hồng Trần, ngươi thua.

Vừa dứt lời, Sở Vân Phi tại hư không lật ngã nhào một cái, bàn tay nhẹ nhàng tìm tòi, gốc cây Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi trên bệ đá liền xuất hiện ở trong tay hắn.

- Vậy chưa hẳn.

Thanh âm Tiêu Phàm từ đằng xa truyền đến, trong tay hắn còn đang nắm một gốc cỏ non hiện ra ô quang, trên mặt lộ ra vẻ xán lạn.

Nhìn thấy Tuyệt Hồn Thảo trong tay Tiêu Phàm, Sở Vân Phi cười càng thêm vui, cười to nói:

- Kiếm Hồng Trần, ngươi thật đúng là ngu xuẩn, Tuyệt Hồn Thảo là đồ vật chí độc, trừ phi có thể phá giải độc tính nó hoặc là tìm linh dược khác cùng nhau sinh mới có thể luyện chế ra Đan Dược, nơi này có vẻ như không có dạng Linh Dược này?

Dứt lời, Sở Vân Phi cũng không còn phản ứng Tiêu Phàm, thân hình nhẹ nhàng lóe lên, chốc lát trong tay hắn liền xuất hiện tám loại Linh Dược.

Trước đó cùng Tiêu Phàm giằng co, hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, đã sớm suy nghĩ xong Dược Tài cần thiết muốn luyện chế Đan Dược, bây giờ Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi tới tay, Linh Dược khác tự nhiên chỉ là nước chảy thành sông.

Những người khác nhìn Tiêu Phàm cũng lắc đầu, chính như Sở Vân Phi nói, một gốc Tuyệt Hồn Thảo thì có thể có ích lợi gì?

Luyện chế Đan Dược cũng không chỉ một vị thuốc liền có thể luyện chế thành công, Đan Dược như phương thuốc cũng giảng cứu quân thần tá sử, Tuyệt Hồn Thảo là đồ vật chí độc, chỉ là áp chế độc tính nó thì tương đối khó khăn.

Hơn nữa, cơ hội làm Bát Phẩm Linh Dược cùng Thất Phẩm Linh Dược đã bị lấy sạch, chỉ còn lại một chút Lục Phẩm Linh Dược, hơn nữa còn chưa vượt qua 20 loại.

Muốn từ 20 loại Linh Dược này lấy ra tám loại có thể phối hợp Tuyệt Hồn Thảo Linh Dược, quả thực là khó như lên trời.

Dạng đạo lý này tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, nhìn thấy tay Tiêu Phàm cầm một gốc Tuyệt Hồn Thảo xem như chí bảo, đám người trong lòng thiếu chút nữa thì cười ra.

- Ta liền nói hắn chỉ thích hợp phân biệt Dược Tài, sẽ không luyện được đan, hiện tại rốt cục bại lộ.

Sở Hinh âm lãnh cười một tiếng.

- Dám uy hiếp ta, hiện tại nhìn đến so với ta hắn còn không bằng!

Trên mặt Mộ Dung Lãng Trần cũng lộ ra vẻ đắc ý.

Sở Linh Nhi thật sâu nhìn Tiêu Phàm một cái, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, cho dù là nàng cũng không biết xử lý Tuyệt Hồn Thảo như thế nào, cho nên cũng không có lấy.

Người khác cùng Tiêu Phàm tiếp xúc qua đều chỉ nhíu nhíu lông mày, không có nói thêm cái gì.

- Mộ Dung Lãng Trần châm chọc như thế, ta ngược lại tin tưởng hắn có lẽ có phương pháp xử lý Tuyệt Hồn Thảo.

Lăng Ngạo trầm ngâm.

- Xem ra lại bị trào phúng.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, lúc trước hắn tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư, không phải là bị không ít người trào phúng sao?

Đối với dạng hoàn cảnh này Tiêu Phàm đã sớm chấp nhận, tâm tính cực kỳ bình ổn, rất có một loại Băng Sơn Tuyết Liệt, khí độ ta thản nhiên bất động.

Bên trong ánh mắt đám người trào phúng, Tiêu Phàm cũng không có từ bỏ Tuyệt Hồn Thảo, mà lại chọn lựa mấy thứ Dược Tài, liền đi tới trước mặt một tôn Luyện Dược Đỉnh cuối cùng.

- Lấy thực lực tiểu tử này hẳn là sẽ cướp được Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi mới đúng, hắn làm sao lại buông tha chứ, chẳng lẽ hắn nhìn ra?

Lục Bá Hậu nhìn Tiêu Phàm cử động phía xa, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Ngẫm lại, lại lắc đầu nói:

- Không có khả năng, Bạo Long Tham là rất dễ dàng nhìn ra, nhưng Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi tuyệt đối nhìn không ra, hơn nữa, độc tính Tuyệt Hồn Thảo đã đạt tới đỉnh phong, muốn phá giải không phải dễ dàng như vậy.

Nếu như Sở Vân Phi nghe được Lục Bá Hậu nói đoán chừng sẽ tức hộc máu, không chỉ Bạo Long Tham có vấn đề, Hoàng Viêm Huyết Tâm Chi trong tay hắn cũng có vấn đề rất lớn, chỉ là người bình thường nhìn không ra mà thôi.

- Muốn theo ta so luyện đan, không phải ta nói ngoa, phóng nhãn Chiến Hồn Đại Lục cùng tuổi một đời, ta nói thứ hai thì còn có ai dám nói thứ nhất!

Sở Vân Phi một mặt tự ngạo nhìn Tiêu Phàm một cái, liền bắt đầu đắm chìm trong luyện đan.

Trái lại Tiêu Phàm cũng không có động quy mô quá lớn, mà cẩn thận từng li từng tí đánh giá gốc cây Tuyệt Hồn Thảo kia, mọi người cũng không biết hắn đang làm cái gì.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục đình chỉ động tác trong tay, trực tiếp đem Tuyệt Hồn Thảo cùng bảy Dược Tài đã lựa chọn ném vào bên trong Luyện Dược Đỉnh.

Thấy cảnh này không ít người lắc đầu, cơ hồ không có một người xem trọng Tiêu Phàm, muốn dùng Thất Phẩm Luyện Dược Đỉnh luyện chế Tuyệt Hồn Thảo, đó là cơ hồ không có khả năng.

Thần sắc Tiêu Phàm lại hết sức bình tĩnh, bàn tay hắn dán phía trên Luyện Dược Đỉnh, vô tận hỏa diễm từ lòng bàn tay hắn mãnh liệt cuộn trào ra, Thất Phẩm Luyện Dược Đỉnh trực tiếp đốt ra một cái hố.

Ngay sau đó, lít nha lít nhít đường vân từ lòng bàn tay Tiêu Phàm thẩm thấu mà ra, bao phủ bốn phía Luyện Dược Đỉnh, ngăn cách tất cả.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay Tiêu Phàm bắn ra một vệt sáng, sau một khắc, một tôn tiểu đỉnh óng ánh trong suốt xuất hiện ở bên trong Luyện Dược Đỉnh, miệng tiểu đỉnh lưu chuyển lên sương mù huyền diệu.

Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Phàm rốt cục đình chỉ xuống, bàn tay hắn vẫn như cũ dán phía trên Thất Phẩm Luyện Dược Đỉnh, hắn lúc này mới phát hiện y phục sớm đã ướt đẫm.

- Vô Tận Chiến Hồn tăng thêm Càn Khôn Định Thiên Đỉnh nếu như đều không giải quyết được, vậy ta cũng không có biện pháp.

Đọc truyện chữ Full