TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 1319: Ngươi Hiểu Cảnh Giới Hơn Ta?

Một lúc lâu sau, đám người mới khôi phục lại tinh thần, có một số người hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Tiêu Phàm, trong lòng không còn gì để nói.

Một cái Thần Phẩm Chiến Hồn mà thôi, cũng chỉ có những người có Thần Phẩm Chiến Hồn mới dám dùng loại ngữ khí như vậy nói chuyện.

Sắc mặt Độc Cô Tướng Đình đột nhiên trầm xuống, nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn, đây vẫn luôn là thứ khiến hắn kiêu ngạo, cũng là chỗ dựa để hắn có thể trở thành một trong Thập Đại Yêu Nghiệt.

Nhưng mà hiện tại chỗ dựa này của hắn trước mặt đối phương có lẽ căn bản không tính là gì, điều này khiến hắn càng thêm khó chịu.

- Hắn vậy mà cũng có Thần Phẩm Chiến Hồn?

Mộ Dung Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh:

- Hắn rốt cuộc là ai, thiên tài chân chính không thể nào không có chút tiếng tăm nào!

Mặc cho Mộ Dung Minh Nguyệt suy nghĩ nát óc cũng không có khả năng nghĩ ra được Tiêu Phàm là ai.

Nếu như nhìn thấy hình dạng ban đầu của Tiêu Phàm, hắn liếc mắt liền có thể nhận ra, nhưng dung mạo bây giờ của Tiêu Phàm quá bình thường, hơn nữa đến khí tức Hồn Lực cũng thay đổi, hắn sao có thể nhận ra chứ.

Không chỉ Mộ Dung Minh Nguyệt, cho dù là Tiêu Linh Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phàm cũng không nhận ra thân phận của Tiêu Phàm.

Lúc này, ở chỗ người Sở gia, Dịch Bằng đột nhiên giật mình, nhìn bóng lưng Tiêu Phàm nói:

- Tại sao ta cảm giác hắn rất giống một người?

- Giống ai?

Sở Nguyệt không chút do dự hỏi.

- Bóng lưng của hắn rất giống Thiếu Chủ, chỉ là chiều cao có chút khác biệt.

Dịch Bằng cau mày, cực kì buồn bực.

- Sao có thể, Kiếm Hồng Trần căn bản không hề đi vào Lâu Lan Cổ Địa.

Sở Nguyệt trước tiên phủ định nói.

Tiêu Linh Nhi vô cùng kinh ngạc trước sự phán đoán của Dịch Bằng, nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận của Tiêu Phàm, nếu như người Chiến Thần Điện biết Tiêu Phàm ở chỗ này, đoán chừng tất cả sẽ xông lên liều mạng.

Tiêu Phàm mặc dù mạnh, nhưng muốn sống sót dưới sự công kích của nhiều người như vậy cũng hết sức khó khăn.

- Còn có át chủ bài gì đều mang ra hết đi, nếu ngươi không giết chết được ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Giọng nói của Tiêu Phàm lại vang lên lần nữa.

Từ khi Độc Cô Tướng Đình xuất thủ với đám Tiêu Linh Nhi, ở trong mắt Tiêu Phàm, hắn chính là một người đã chết, dù bây giờ không giết chết được hắn, về sau cũng định sẽ tìm cơ hội giết hắn.

Độc Cô Tướng Đình cũng hận Tiêu Phàm, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Phàm.

- Giết!

Độc Cô Tướng Đình nổi giận gầm lên một tiếng, giống như Ma Thần nổi giận, mái tóc đen suôn dài như thác nước, nhưng mà trong nháy mắt liền biến thành hỏa hồng sắc, xung quanh hỏa diễm ngập trời.

Quạt trong tay hắn biến mất, thay vào đó là một thanh trường kiếm, kiếm khí xé rách hư không lao thẳng về phía Tiêu Phàm.

- Giết!

Tiêu Phàm lạnh lùng thốt ra một chữ, Tu La Kiếm tách ra thành vô số kiếm chém tới, dường như muốn xuyên thủ cả bầu trời, kiếm khí đập xuống va chạm với kiếm khí của Độc Cô Tướng Đình.

Long uy cuồn cuộn rung động trong không khí, đạt tới cảnh giới bây giờ, Chiến Hồn của hai người cũng đã giống như thực thể, thực lực kinh người, hơn nữa đều ẩn chứa Chân Long chi uy.

Bao phủ quanh thân Tiêu Phàm là một tầng Kim Sắc Hỏa Diễm, đối mặt với Chiến Hồn Phần Thiên Viêm Long của đối phương, Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường, dù sao Phần Thiên Viêm Long không chỉ là Chân Long Chiến Hồn, hơn nữa còn là Chiến Hồn Hỏa Thuộc Tính.

Đương nhiên, về phần hỏa diễm, Tiêu Phàm đã nắm giữ Vô Tận Chi Hỏa thật sự không sợ gì cả.

Chỉ là chênh lệch một tiểu cảnh giới, không phải muốn là có thể bù đắp.

Dù sao, hai người đều là thiên tài cấp bậc Yêu Nghiệt, cùng cảnh giới chênh lệch so với người bình thường ít hơn rất nhiều, lúc này một tiểu cảnh giới liền trở nên cực kì quan trọng.

Phần Thiên Viêm Long cùng Long Ngao Chiến Hồn va chạm kịch liệt trong khô khí, gió lớn quét sạch tứ phương, lấy hai người làm trung tâm, Hồn Lực chấn động từng đợt từng đợt một, đến không khí cũng bị cắt nát.

Phế tích trên mặt đất bị hủy lần nữa, bụi bặm đầy trời, đám người đã không còn nhìn rõ chân dung hai người.

- Keng!

Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đốm lửa trong không khí bắn tứ tung, tiếng va chạm bén nhọn vô cùng chói tai, màng nhĩ của tu sĩ đứng cách đó khá gần chảy ra máu tươi.

Rất nhiều người không chịu được cỗ uy áp này, nhao nhao bỏ chạy ra đằng sau, bọn họ chỉ thấy hai thân ảnh va chạm kịch liệt trên không trung, căn bản không nhìn rõ thân hình bọn họ.

Trong vòng nháy mắt, hai người không biết đã giao phong bao nhiêu lần, giống như như chớp giật đâm vào nhau, sau đó lại nhanh chóng tách ra.

- Tên mù, cho dù thiên phú của ngươi cực kì yêu nghiệt, nhưng tu vi của ngươi chỉ là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ mà thôi, ta đã bước qua giai đoạn đó, ta càng hiểu rõ hơn cái gì gọi là chênh lệch cảnh giới.

Độc Cô Tướng Đình tùy tiện cười lớn.

Cùng Tiêu Phàm giao phong lâu như vậy, hắn phát hiện bản thân vẫn còn có một thứ có thể áp Tiêu Phàm, điều này sao có thể khiến hắn không vui vẻ được chứ.

- Không đúng, trên người tên gia hỏa căn bản không xuất ra bất cứ Thiên Địa Chi Ý gì cả, sát khí vừa rồi đã không còn nữa.

Nếu như nói bây giờ còn có ai thấy rõ ràng giao phong giữa Tiêu Phàm cùng Độc Cô Tướng Đình, vậy cũng chỉ có Mộ Dung Minh Nguyệt.

Nghĩ vậy, trên mặt hắn lộ ra vẻ chấn kinh, kinh ngạc nói:

- Hắn không phải không dùng toàn lực chiến đấu với Độc Cô Tướng Đình đấy chứ? Nếu quả thật là như vậy, cái tên mù này chẳng phải coi Độc Cô Tướng Đình là đá mài đao hay sao?

Chẳng biết tại sao, Mộ Dung Minh Nguyệt có chút may mắn, giờ phút này người chiến đấu với Tiêu Phàm không phải là hắn.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, căn bản lười nhiều lời với hắn, Tu La Kiếm thỉnh thoảng vũ động, ngăn cản từng đường kiếm của Độc Cô Tướng Đình, nhưng mà so với trước, Tiêu Phàm chỉ có thể bị động phòng thủ, bây giờ lại chuyển từ phòng thủ thành công kích.

Độc Cô Tướng Đình thỉnh thoảng mở miệng trào phúng Tiêu Phàm vài câu, nhưng mà thời gian càng dài, hắn cũng cảm giác có chút không đúng.

Thế công của Tiêu Phàm càng ngày càng lăng lệ, căn bản không giống thực lực của một tu sĩ Chiến Thánh cảnh hậu kỳ.

- Viêm Long Chử Hải!

Độc Cô Tướng Đình nổi giận gầm lên một tiếng, Phần Thiên Viêm Long đột nhiên mở cái miệng rộng ra, phun ra từng đợt từng đợt nham thạch nóng bỏng, giăng đầy trong không trung, đây là một trong những con át chủ bài quan trọng của hắn.

Vốn cho là nhẹ nhõm liền có thể giết chết Tiêu Phàm, nhưng đến hiện tại, hắn cảm giác áp lực càng ngày càng nhiều, nếu như không sử dụng át chủ bài, hắn chắc chắn sẽ chịu thiệt.

- Bây giờ mới liều có phải quá muộn rồi không?

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, sát khí băng lãnh bỗng nhiên trào ra, đưa tay vung lên, kiếm khí đầy trời trào ra từ trên người hắn.

Trong không trung, một bông kiếm liên nở rộ, cực kì chói mắt, sáng chói.

Nhất Kiếm Sinh Liên!

Đám người kinh hãi nhìn không trung, ngắm nhìn đóa hoa kiếm liên màu trắng kia, kiếm liên tỏa ra ánh sáng thánh khiết, nham tương đầy trời toàn bộ dừng lại, sau đó bắn về hướng ngược lại.

- Nhất Kiếm Sinh Liên? Làm sao có thể!

Độc Cô Tướng Đình hít một hơi lạnh, đây không phải năng lực trong truyền thuyết chỉ có tuyệt thế Kiếm Thần mới có thể lĩnh Ngộ sao?

Một Chiến Thánh cảnh như Tiêu Phàm làm sao có thể lĩnh ngộ được chứ?

Nhưng mà đây chính là sự thật, đừng nói Độc Cô Tướng Đình hắn không tin, Mộ Dung Minh Nguyệt cũng không tin, rất nhiều tu sĩ thế hệ trước cũng không thể tin được.

- Bách Hoa Sát!

Lúc Độc Cô Tướng Đình còn đang thất thần, Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, thân thể giống như ánh sáng bắn ra, những nham tương kia đều bị kiếm khí chôn vùi.

Đối với thiên tài đã đạt cảnh giới này, cho dù là trong nháy mắt, cũng đủ để trí mạng, lúc Độc Cô Tướng Đình lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã xuất hiện ở trước người hắn.

Sắc mặt của Độc Cô Tướng Đình trong nháy mắt trắng bệch, nhưng mà hắn không dám nhúc nhích, còn có một thanh trường kiếm sắc bén đang kề trên cổ hắn, chỉ cần hơi động, liền có thể cắt lấy đầu hắn.

- Ngươi càng hiểu cảnh giới hơn ta?

Một giọng nói đạm mạc vang lên, quanh quẩn tại trong không trung.

Nghe nói như thế, Độc Cô Tướng Đình thiếu chút nữa thổ huyết, lời này không phải là do bản thân vừa mới nói ra sao, mới qua không bao lâu, đối phương liền nguyên vẹn trả cho mình?

Không hề nghi ngờ, những lời này là sự châm chọc to lớn đối với Độc Cô Tướng Đình, hắn đường đường là một Chiến Thánh cảnh đỉnh phong lại bại bởi một tu sĩ Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, lại còn nói bản thân càng hiểu cảnh giới hơn, đây chẳng phải tự vả mặt mình sao?

Lục Đạo

Đọc truyện chữ Full