TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 1723: Đánh Đâu Thắng Đó

Làm nóng người đến đây là kết thúc?

Nghe được lời nói lạnh băng của Tiêu Phàm, ba người Chiến Thiên Hạ nâng mày. Trong lòng không khỏi dâng lên sự lạnh lẽo. Đặc biệt là ánh mắt tà dị mà lạnh băng đó, quá đáng sợ rồi.

Nhưng tốt xấu ba người cũng là nhân vật trải qua chiến trường đã lâu, hồi tỉnh lại rất nhanh. Đao kiếm trong tay không hề dừng lại, ánh đao bóng kiếm và sấm sét đã chìm ngập Tiêu Phàm trong chớp mắt.

"Ba người liên thủ, dưới Thiên Thần phải chết!" Cuối cùng trên mặt Chiến Thiên Hạ hiện lên một nụ cười.

Hai người khác cũng gật đầu, chiến đấu lâu như vậy, bọn hắn cũng vô cùng lo sợ. Thực lực của Tiêu Phàm cũng đã kinh sợ đến bọn hắn.

Dù sao, Tiêu Phàm chỉ là một thất biến Chiến Thần mà thôi!

Nếu như hắn lại đột phá trở thành bát Bbiến Chiến Thần, những người này chưa chắc là đối thủ của hắn.

"Vậy sao?"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên. Đồng thời, hư không gào thét vô số ánh sáng của kiếm khí, dày đặc chi chít, từ sau lưng một người trong đó bay vụt tới.

Tốc độ quá nhanh, đến mức ba người đều không ai hoàn hồn lại.

Khi Chiến Thiên Hạ nhìn sau lưng một người khác lại phát hiện Tiêu Phàm đứng ở đó với gương mặt hờ hững, không hề có chuyện gì.

Vậy người vừa rồi bị kiếm khí và sấm sét chìm ngập là ai đây?

Cũng tại lúc này, một tia ánh sáng từ trong biển sấm sét kiếm khí phụt đến, xông thẳng vào ánh sáng kiếm khí đó. Ngay sau đó một tiếng kêu thảm truyền đến.

"Tu La kiếm? Kiếm đạo phân thân?" Cuối cùng Chiến Thiên Hạ hồi tỉnh lại, Tiêu Phàm mà họ công kích vừa rồi chỉ là kiếm đạo phân thân mà thôi, cũng có thể nói là Tu La kiếm.

Hai người phản ứng rất nhanh, lại đánh tới Tiêu Phàm. Ba người họ cũng chỉ có thể áp chế Tiêu Phàm, nếu như một người chết đi thì hai người tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Phàm.

Rầm rầm rầm!

Lúc này, Tiêu Phàm cũng đồng thời động đậy. Thần lực ngưng tụ thành một chuôi kiếm thần lực, ánh sáng sáng lạn bạo phát ra từng khoảng rực rỡ vô cùng, khiến người khác chú ý, ngăn chặn Chiến Thiên Hạ và một người khác ở ngoài.

"Sinh Tử Luân Hồi!" Tiêu Phàm lại quát khẽ một tiếng, ý niệm khống chế Tu La kiếm chém ra một kiếm. Trong ánh sáng kiếm khí, một khoảng mưa máu nhỏ ra.

Sau mấy hơi thở, lại rơi xuống không ít phần còn lại đã bị cụt của cánh tay đứt, ánh sáng kiếm khí chậm rãi biến mất. Bên trong lại không có gì, cường giả Chiến Thần Cảnh đỉnh phong đó hiển nhiên đã chết thật rồi.

"Ngươi giết hắn rồi?" Chiến Thiên Hạ kinh ngạc kêu lên, đó chính là Chiến Thần Cảnh đỉnh phong. Cho dù kém hơn hắn một chút cũng không kém hơn bao nhiêu nhưng bây giờ đã chết rồi.

Một người khác cũng bị dọa sợ vô cùng, thực lực của Tiêu Phàm vượt xa dự liệu của bọn hắn.

"Đến phiên các ngươi rồi!" Thần sắc Tiêu Phàm lạnh băng, mở bàn tay ra, Tu La kiếm từ xa gào thét mà đến, vững vàng rơi vào trong tay hắn.

Vù vù...

Từng cơn sóng vô hình từ trên người Tiêu Phàm khuếch tán ra, sau đó hóa thành kiếm khí huyết sắc kích xạ mà ra. Đồng thời một lần nữa Tiêu Phàm xông đến một cường giả Chiến Thần đỉnh phong.

Thực lực của Chiến Thiên Hạ lớn mạnh hơn hai người kia không ít. Trong thời gian ngắn muốn giết chết hắn hơi khó khăn. Vì vậy Tiêu Phàm thay đổi kế hoạch, giải quyết xong hai người khác trước rồi nói tiếp.

Hiện tại chỉ còn lại một người, áp lực của Tiêu Phàm giảm mạnh. Sau lưng hắn hiện lên Tu La ma ảnh cao trăm trượng, điều động sức mạnh khắp người, một quyền tàn bạo nổ ầm đến người đó.

Quyền canh như gió, thiên địa ầm ầm không dứt. Kình phong đáng sợ chấn kinh đến hư không sụp đổ, chi chít khe hở bao phủ khắp hư không giống như mạng nhện.

Uy lực của quyền này đánh đâu thắng đó!

Trước đó không lâu, Tu La ma ảnh chính là thứ nổ giết hóa thân của Minh Yểm, há Chiến Thần cảnh đỉnh phong thông thường có thể so bì sao?

"Phó điện chủ, cứu ta!"

Dưới một quyền này, cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó cảm thấy thân thể mình cũng không thể động đậy nữa, chỉ có thể cố gắng toàn lực cầu cứu Chiến Thiên Hạ.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là trốn nhưng đôi chân cũng không nghe sai khiến nữa, còn trốn thế nào?

"Gào!" Chiến Thiên Hạ nổi giận thét một tiếng, trường kiếm hung mãnh chém xuống, muốn phá Tu La ma ảnh ra.

"Cút!"

Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, sóng âm đáng sợ hóa thành công kích xông thẳng đến Chiến Thiên Hạ. Con ngươi đó lạnh lẽo vô tình, hiện lên ánh sáng dọa người.

Giờ khắc này, Chiến Thiên Hạ giống như nhìn thấy Tiêu Phàm chém giết hóa thân thiên thần của Minh Yểm lúc đó, nơi sâu thẳm đáy mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi.

Màn Tiêu Phàm chém giết hóa thân của Minh Yểm ấy vào ngày hôm đó còn rõ mồn một trước mắt, nói không sợ đó là điều không thể.

Nếu là lần trước, Chiến Thiên Hạ sẽ không hề do dự mà chạy trốn nhưng lần này khác biệt. Hắn biết Tiêu Phàm là mệnh kiếp của hắn, cho dù lần này chạt thoát, hai người cũng sẽ gặp lại nhau rất nhanh thôi.

Nhưng đến lúc đó, nếu như Tiêu Phàm tiếp tục đột phá thì sao? Bản thân có thể là đối thủ của Tiêu Phàm không?

Ầm! Một tiếng nổ vang kinh thiên cũng chính vào thời khắc Chiến Thiên Hạ do dự ấy, nắm đấm của Tu La ma ảnh nổ ầm xuống, trời đất rung chuyển. Hư không trực tiếp nổ ra hóa thành một lỗ đen, hư không khuếch tán tứ phía.

Khoảng không gian này dường như đã đến ranh giới hủy hiệt, dọa tu sĩ xung quanh sợ hãi không thôi.

"Thật đáng sợ, đây chính là thực lực của cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong sao?"

Trong đầu đám người chợt rung rung, rất nhiều người cũng là lần đầu tiên hiểu biết sức mạnh của Chiến Thần cảnh. Đây đã vượt qua cực hạn mà sức mạnh con người có thể đạt tới.

Dưới sức mạnh này, đại bộ phận tu sĩ của Thần Dược Thánh Thành căn bản không thể có lực phản kháng. Bọn họ y hệt như con kiến, thậm chí đến kiến cũng không bằng.

Phần lớn người nằm sấp trên mặt đất căn bản khó có thể chịu đựng uy lực cuồng bạo đó. Có vài người khó khăn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm không trung trên cao.

Bọn hắn muốn biết cường giả Chiến Thần cảnh bị Tu La ma ảnh nổ trúng đó còn sống hay không.

Tiêu Phàm cầm kiếm một tay dựa vào tường mà đứng, lạnh lùng nhìn Chiến Thiên Hạ trước mặt. Chiến Thiên lúc này lại quên áp sát tới, hiển nhiên cũng bị thực lực của Tiêu Phàm dọa sợ.

Chốc lát, Tu La ma ảnh biến mất, hư không chậm rãi khôi phục như bình thường nhưng tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó không còn thấy bóng dáng nữa. Không cần nghĩ cũng biết là bị Tu La ma ảnh đánh đến mẩu vụn cũng không còn.

Chết rồi, hai Chiến Thần cảnh đó đều chết rồi?

Trong lòng Chiến Hiên Hạ chợt phát run, hắn không thể nào tiếp nhận sự thật này. Chiến lực khủng bố của Tiêu Phàm càng khiến hắn trở nên vô cùng hoảng sợ.

Trong lúc nhất thời hắn không biết làm sao, ở lại hay rời khỏi. Ở lại thì bản thân hắn rất có thể chết ở đây nhưng nếu rời khỏi thì không được bao lâu hắn lại sẽ va chạm cùng Tiêu Phàm.

Bởi vì sự tồn tại của mệnh kiếp nên hắn không thể thoát được!

Hơn nữa, bây giờ Tiêu Phàm đối diện họ đã đánh đâu thắng đó, lần sau thì sao?

"Phó điện chủ, đi thôi!" Đang lúc Chiến Thiên Hạ không biết vì sao, Chiến Thiên Nhất từ phía xa đột nhiên thét một tiếng, liên thủ cùng một cường giả khác đẩy lùi Kiếm La, không hề do dự mà chạy đến nơi xa.

Chiến Thiên Hạ khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, cuối cùng không cam lòng rời đi.

Tiêu Phàm hờ hững đứng ở đó, cũng không truy sát. Nếu như cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong muốn chạy, cho dù Tiêu Phàm hắn cũng không thể nào giết chết đối phương.

Dù sao đối phương cao hơn hắn ba tiểu cảnh giới, tốc độ bạo phát lúc lánh nạn khẳng định là không kém hơn hắn.

"Điện chủ uy vũ!" Kiếm La xuất hiện bên cạnh Tiêu Phàm, từ tận đáy lòng tán tụng nói.

Một điểm khúc mắc cuối cùng trong lòng hắn đối với Tiêu Phàm cũng biến mất hoàn toàn, so với Tiêu Phàm, đó là tự rước lấy nhục!

Kiếm La cũng biết Tiêu Phàm chưa từng xem hắn là đối thủ. Nói câu không hay thì hắn vẫn chưa có tư cách đó! Giống như Chiến Thiên Hạ của bây giờ cũng không có tư cách này.

Hồi lâu, Tiêu Phàm thu ánh mắt về, lạnh lùng liếc nhìn phía xa. Ở đó có một bóng hình bạch y hơi gật đầu với Tiêu Phàm, sau đó lướt đi đến chân trời.

Còn tu sĩ Chiến Thần cảnh khác của Chiến Thần điện đều đã sớm không thấy bóng dáng vào lúc Chiến Thiên Nhất hạ lệnh xuống một tiếng. Duy chỉ có Vũ Nhược Phong với gương mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

"Dẫn ta đến Cổ Thành." Tiêu Phàm hờ hững thốt ra một câu, ngữ khí không hề để cho người khác từ chối.

Đọc truyện chữ Full