TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 1980: Tả Giang Lê Phẫn Nộ

Keng một tiếng, hư không bắn ra từng đốm lửa, tay của Tả Giang Lê đụng vào Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm.

Hai mắt Tiêu Phàm trợn tròn, với trình độ sắc bén của Tu La kiếm cho dù Thần binh cũng có thể tuỳ tiện chặt đứt, càng không cần phải nói đến huyết nhục.

Nếu như Đại trưởng lão tay không đỡ lấy Tu La kiếm, Tiêu Phàm sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng hiện giờ hắn chỉ khống chế thân thể Tả Giang Lê, huyết nhục của Tả Giang Lê sao có thể cường đại đến mức như thế được?

Tiêu Phàm dùng một kiếm đẩy lui Tả Giang Lê, sau đó ánh mắt nhìn về bàn tay Tả Giang Lê, chỉ thấy bàn tay Tả Giang Lê biến thành huyết sắc, tựa như có một tầng huyết vụ lượn lờ.

Chỉ trong nháy mắt, đám huyết vụ kia đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng Tiêu Phàm có thể nhìn thấy trên bàn tay hắn có một vết cắt, hơn nữa còn chảy máu.

“Hóa ra cũng không phải thật sự là đao thương bất nhập!” Tiêu Phàm bỗng nhiên hiểu rõ, Đại trưởng lão hẳn là tu luyện một công pháp đặc thù, có thể trong nháy mắt cường hóa sức mạnh thân thể.

Hơn nữa, công pháp này tuy bá đạo, nhưng không phải là vô địch, khi nãy nếu như kiếm của Tiêu Phàm thêm chút sắc bén, có lẽ có thể chém đứt bàn tay hắn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ khi Tiêu Phàm bắt đầu tu luyện tới bây giờ, người có thể tay không đỡ Tu La kiếm trong tay hắn, mà bình yên vô sự thì chỉ có Đại trưởng lão trước mặt này.

Nếu như đây bản thể của hắn, có lẽ một dấu vết cũng không lưu lại được.

“Xem ra khi nào có thời gian ta cũng phải tìm mấy loại thủ đoạn đặc thù để tu luyện mới được.” Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Giải được phong ấn của Tu La truyền thừa, Tiêu Phàm biết không ít công pháp, thậm chí thủ đoạn Thần Thông cũng có một số, nhưng trong thời gian này, hắn lại không có thời gian để tu luyện.

Hắn hiện tại chỉ một lòng muốn lấy được thần tàng của Thần Vô Tận lưu lại, cái khác sau này tính sau.

Nhưng bây giờ, Tiêu Phàm lại cực kỳ muốn tu luyện chiến kỹ cường đại, không, cái kia không nên gọi là chiến kỹ, mà là thủ đoạn Thần Thông.

“Bản tôn ngược lại đã xem thường ngươi!” Lúc này, Tả Giang Lê nhìn vết kiếm trong lòng bàn tay, quanh thân bốc lên hàn khí lạnh lẽo.

“Là ngươi đánh giá quá cao bản thân mình.” Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp lại, một tay cầm Tu La kiếm, lần nữa phóng tới.

Hiện tại là thời điểm tốt nhất để chém giết tàn hồn của Đại trưởng lão, nếu như để hắn rèn luyện thêm thân thể Tả Giang Lê, sau này có khả năng sẽ phiền phức.

“Hừ, thân thể này của ngươi, bản tôn nhất định muốn, tạm thời để cho ngươi dùng tạm mấy ngày.” Tả Giang Lê hừ một tiếng, đột nhiên quay người bay về phía xa, mang theo cả đám thuộc hạ cùng đi.

Chạy?

Tiêu Phàm lộ vẻ cổ quái, hắn vốn nghĩ rằng Tả Giang Lê muốn liều mạng với hắn? Chẳng phải hắn muốn lập tức lấy được nhục thân của mình, thu được truyền thừa của Thần Vô Tận sao?

“Chờ ngươi lần sau gặp được ta, có lẽ giết ngươi sẽ càng thêm dễ dàng.” Tiêu Phàm híp hai mắt nói.

Hắn không đuối theo, với thực lực của Tả Giang Lê, nếu hắn muốn trốn, thì Tiêu Phàm không có khả năng giết chết hắn.

Tả Giang Lê đến nơi này khẳng định cũng vì muốn lấy được bảo tàng của Thần Vô Tận cất giữ, hoặc là để tăng lên thực lực, chỉ là thực lực của Tiêu Phàm sao có thể chỉ dậm chân tại chỗ?

Điều này là không có khả năng, bây giờ Tiêu Phàm chỉ vừa mới đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong mà thôi, còn chưa triển lộ hoàn toàn sức mạnh.

Hiện tại hắn, mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến bộ!

“Kẻ nhát gan này, thế mà lại chạy.” Mấy người Tiếu Thiên Dương bay đến cạnh Tiêu Phàm, hướng về phía Tả Giang Lê chạy trốn khịt mũi coi thường.

“Không nên khinh thường Tả Giang Lê, khi nãy không phải thực lực chân chính của hắn.” Tiêu Phàm lắc đầu.

Vừa trải qua một trận chiến, trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an, chỉ đến khi Tả Giang Lê bỏ đi, cảm giác bất an kia mới biến mất.

Nói cách khác, trên người Tả Giang Lê còn có thủ đoạn có thể uy hiếp đến sinh mệnh của hắn, điểm này Tiêu Phàm rất rõ ràng.

“Tiêu huynh, Tả Giang Lê đến nơi này nhất định là muốn chiếm lấy hồn hỏa để cường hóa, chúng ta không nên để cho hắn đạt được.” Sở Khinh Cuồng đột nhiên ngưng tiếng nói.

Tiêu Phàm gật đầu, hắn biết rõ ý nghĩ Đại trưởng lão, Đại trưởng lão chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi, muốn không ngừng lớn mạnh, thì chỉ có cách thôn phệ sức mạnh linh hồn cường đại khác.

Mà bên trong hồn hỏa ẩn chứa sức mạnh linh hồn vô cùng cường đại, cho nên hắn mới có thể tìm đến Khô Lâu Quân Chủ!

“Trọc Thiên Hồng, nuốt vào!” Tiêu Phàm đột nhiên nhìn về phía Trọc Thiên Hồng, tiện tay ném cho hắn một đoàn hồn hỏa.

Trọc Thiên Hồng há miệng hút vào, trực tiếp nuốt hồn hỏa xuống, sau một khắc, hắn một lần nữa biến về bản thể, khí tức vô cùng ngông cuồng từ trên người hắn tỏa ra.

“Gào!” Trọc Thiên Hồng ngửa mặt lên trời gào thét, huyết vụ quanh thân càng ngày càng nồng nặc, một luồng khí lãng mạnh mẽ không ngừng tỏa ra tứ phương.

Mấy người Kiếm La bị luồng sức mạnh này đẩy lui mấy bước, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

“Muốn đột phá?” Tiếu Thiên Dương kinh ngạc nói.

“Sao có thể đơn giản như vậy.” Tiêu Phàm lắc đầu, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chặp vào Trọc Thiên Hồng, hắn hiện tại chỉ hy vọng Trọc Thiên Hồng có thể chịu đựng được đám oán khí này, giữ vững bản tâm.

“Khí thế kia không kém gì Thiên Thần rồi.” Tiếu Thiên Dương cảm thán nói.

“Muốn đột phá Thiên Thần cảnh, nhất định phải có hai cái điều kiện, một là dung hợp mệnh cách và thần lực chi tinh, biến đổi thành Thần Cách, thứ hai là, vượt qua Thần Kiếp.” Tiêu Phàm vẫn lắc lắc đầu nói.

Sức mạnh hiện tại của Trọc Thiên Hồng có lẽ đã không kém gì Thiên Thần cảnh bình thường, dù sao hắn đã thôn phệ rất nhiều hồn hỏa của siêu việt Thiên Thần cảnh.

Nhưng đột phá Thiên Thần cảnh không đơn giản như vậy, dung luyện Thần Cách cũng chỉ là 1 bước, bước thứ hai còn phải độ Thần Kiếp, chỉ khi độ Thần Kiếp thành công, mới có thể chân chính trở thành Thiên Thần cường giả.

“Công tử, ta muốn luyện hóa sức mạnh của những hồn hỏa này!” Giọng nói khàn khàn của Trọc Thiên Hồng vang lên, hắn đang cố gắng áp chế oán khí, oán khi này đã đạt tới giới hạn có thể chịu được rồi.

“An tâm luyện hóa, những chuyện khác không cần quan tâm.” Tiêu Phàm gật đầu, vung tay lên, trực tiếp đưa Trọc Thiên Hồng vào trong tiểu thiên địa.

Sau đó Tiêu Phàm một lần nữa nhìn về phía xa, nhe răng cười nói: “Hẳn là còn mấy đầu Vong Linh Quân Chủ, mặc dù Trọc Thiên Hồng không cần, nhưng cũng không thể để cho người khác lấy được.”

Tiếng nói rơi xuống, Tiêu Phàm mang theo nhóm người Kiếm La nhanh chóng lao về phía chân trời.

Mấy ngày sau, một ngọn núi trụi lủi đột nhiên nổ tung, đất đá bay loạn, bụi bặm tràn ngập.

Tả Giang Lê đứng lơ lửng trên không, sắc mặt vô cùng dữ tợn, lạnh giọng nói: “Đồ khốn Tiêu Phàm, dám đoạt hồn hỏa của ta, chờ bản tôn đoạt xá được nhục thân của ngươi, ta nhất định để ngươi sống không bằng chết, mang Thần Hồn ngươi đi điểm thiên đăng!”

Cũng khó trách Tả Giang Lê phẫn nộ như thế, hắn vốn muốn thôn phệ tất cả hồn hỏa của Vong Linh Quân Chủ bên trong Vong Linh Sát Mộ, để linh hồn lực của hắn tăng lên.

Nhưng hắn không nghĩ tới, những hồn hỏa của Vong Linh Quân Chủ này đã bị Tiêu Phàm đoạt đi, muốn để linh hồn lực mạnh lên, trong thời gian ngắn không phải tùy tiện có thể làm được.

Thật lâu sau Tả Giang Lê mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về chân trời, trong lòng thầm nói: “Lại để cho ngươi sống lâu thêm mấy ngày? Truyền thừa của Thần Vô Tận phải là của bản tôn! Nhưng Thần Vô Tâm, ngươi đừng khiến ta thất vọng, ta chờ xem các ngươi chó cắn chó!”

Giờ phút này, Tiêu Phàm đã chém giết một đầu Vong Linh Quân Chủ cuối cùng trong Vong Linh Sát Mộ, thu lại tất cả hồn hỏa.

“Công tử, ngươi xử lý hết tất cả Vong Linh Quân Chủ, cõ lẽ hiện tại Tả Giang Lê đang tức giận đến thổ huyết.” Tiếu Thiên Dương cười to nói.

Tiêu Phàm lại không cao hứng nổi, mấy ngày nay, trong lòng hắn càng ngày càng bất an, hắn luôn có cảm giác có cái gì đang nhìn chằm chằm bản thân.

“Đi thôi, trước tiên xông qua cửa thứ năm rồi tính.” Tiêu Phàm hít sâu một cái, Vong Linh Sát Mộ này đối với phần lớn người là nguy hiểm, nhưng là chỉ cần không đụng với Vong Linh Quân Chủ, muốn vượt qua cũng không khó.

Nhưng cửa thứ năm lại không đơn giản như thế, cửa này mới là cửa ải khó xông qua nhất.

Đọc truyện chữ Full