Chương 7: Thi Yêu
Mặc dù không có Trúc Cơ, không có chân nguyên, kết không được Nguyên Anh cũng vô pháp Nguyên Thần xuất khiếu, nhưng đã trải qua ba ngàn năm không ngừng rèn luyện, thần thức Bạch Thu Nhiên là phi thường cường đại.
Không cần Nguyên Thần xuất khiếu, thần trí của hắn thậm chí đã đạt đến trình độ có thể lấy ý niệm thôi thúc thực thể hóa công kích, so với tiên nhân bình thường còn kinh khủng hơn.
Đứng ở bên trong Manh Sơn, thần trí của hắn như là cơn sóng hướng về bốn phương tám hướng trải rộng ra, rất dễ dàng từ bên trong Manh Sơn mịt mờ, tìm được vị trí dược liệu mà hắn cần.
Hắn ở một chỗ trong khe núi gặp được một cái Hắc Xà cực to sắp Hóa Yêu, con đại xà ăn thịt người này muốn nuốt hắn, liền bị hắn một chưởng đánh chết, thuận tiện còn chiếm được một khỏa Nội Đan chất lượng tốt, chuẩn bị đến lúc luyện đan cùng nhau ném vào Đan Lô, tăng thêm dược lực.
"Ừm, cái này chính là vị dược liệu cuối cùng a."
Phía trên một vách núi cheo leo, Bạch Thu Nhiên cầm một gốc dược thảo kỳ diệu nhìn bề ngoài giống như là tim người vậy, hái nó xuống từ vách đá, bỏ vào bên trong túi trữ vật của mình, tiếp theo nhanh nhẹn rơi về phía mặt đất.
"Lần này, nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan liền xem như đầy đủ hết, giờ phải đi tìm dược liệu Trường Thọ đan."
Trong đầu Bạch Thu Nhiên hiện lên gương mặt chết người của Tiết Lăng kia, tâm tình cho dù đang tốt cũng trở nên có mấy phần u ám.
"Haizz, thật sự là khó chịu, dựa vào cái gì người khác sống ba ngàn năm, liền có thể nhảy ra ngũ hành, trường sinh tiêu dao, ta sống ba ngàn năm, mỗi năm đều bị cái tên câu hồn sử giả nhớ thương, thế đạo thật sự là bất công."
Nói tới nói lui, nhưng vì mình mộng tưởng trúc cơ, Trường Thọ Đan vẫn là phải luyện chế, tuy âm tào địa phủ không có cách bắt hắn, nhưng dù sao người ta cũng làm nhiệm vụ duy trì trật tự vận hành bình thường của thiên địa, không thể không cấp mặt mũi, với lại, Ân Sư hắn Thanh Minh Đạo Nhân còn tại Tiên Giới, nếu là bởi vì Bạch Thu Nhiên tùy ý làm bậy mà ảnh hưởng đến tiền đồ của Thanh Minh Đạo Nhân tại tiên giới, vậy coi như không xong.
Nghĩ tới đây, Bạch Thu Nhiên cũng không trì hoãn, dọn dẹp túi trữ vật một chút, liền rời đi chỗ vách đá này, nhưng trước khi rời đi Manh Sơn, hắn còn có một chỗ muốn đi.
Bên trong Manh Sơn có yêu ma làm loạn, nuốt người sống, tai họa muôn dân, thân là người Thanh Minh Kiếm tông, vô luận người khác đối bọn hắn đánh giá thế nào, Bạch Thu Nhiên cũng không thể mặc kệ không quản.
Trước đó, thời điểm dùng thần thức quét qua toàn bộ Manh Sơn, hắn cũng tìm được cái sào huyệt của đám yêu ma kia, trước khi rời đi, Bạch Thu Nhiên quyết định đem cái yêu ma này tiêu diệt, miễn cho nó tiếp tục gây tai họa cho bách tính, vừa vặn bên kia âm khí dày đặc, có mấy vị dược tài luyện chế Trường Thọ đan, cũng cùng nhau cầm đi, một công đôi việc.
Diện tích Manh Sơn trải dài mấy trăm dặm, cũng coi là rộng lớn, căn cứ kết quả Bạch Thu Nhiên dùng thần thức quét được thì, địa phương con yêu ma kia ẩn náu cách nơi đây khoảng hơn một trăm dặm.
Mấy ngày nay hắn tuy nhàn nhã hái thuốc, nhưng cũng chú ý tới động tĩnh con yêu ma kia, nếu nó lại đi ra ngoài hại người, Bạch Thu Nhiên liền quyết định đuổi kịp nó,trước khi nó hại người sẽ ra tay xử lý nó.
Nhưng qua mấy ngày này quan sát, hắn lại phát hiện có chỗ cổ quái.
Địa phương ẩn núp của con yêu ma kia có oán khí cùng huyết khí dày đặc, bản thân nó cũng mang theo rất nhiều khí tức dạng này, vừa nhìn đích thật là đã ăn không ít người sống rồi, nhưng tần suất nó ăn, hình như cũng không có thường xuyên giống như bên ngoài đồn đại về nó.
Thời điểm Bạch Thu Nhiên lần thứ nhất dùng thần thức bắt được nó, con yêu ma này nhìn qua là vừa vặn tiến hành một lần săn bắt, đang trên đường về tổ, nhưng mà mấy ngày nó vẫn đều chờ ở bên trong sào huyệt của mình, tiêu hóa con mồi lúc trước, cũng không có lại đi ra ngoài công kích người, cái này cùng miêu tả bên trong lời đồn là khác nhau, cái con yêu ma này rõ ràng được miêu tả háu ăn như Thao Thiết vậy.
Bạch Thu Nhiên cảm thấy có thể có ẩn tình ở bên trong, nhưng mà hắn cũng không sốt ruột, đến lúc giết con yêu ma kia, xem thời điểm đi ra ngoài có còn nghe thấy lời đồn về yêu ma tấn công người không, liền có thể thấy rõ.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Bạch Thu Nhiên cũng không tiếp tục lêu lổng nữa, thân ảnh của hắn hóa thành một cái bóng, chớp mắt đã đi vút qua hơn trăm dặm, đi tới bên cạnh sào huyệt yêu ma.
Nơi này là một mảnh rừng hoang tàn, cây cỏ trong rừng bị oán khí ăn mòn, phần lớn đều đã chết héo, những cái cây còn sót lại, tất cả cũng đều trở nên quỷ khí âm trầm, lộ ra âm u quỷ bí bất thường.
Ở phía trước cách đó không xa, một ngọn núi chất đầy xương trắng đầu lâu , dưới ngọn núi, chính là sào huyệt yêu ma kia, dưới đó chính là một cái hang động thông xuống dưới lòng đất.
Tại lối vào hang động, chất đống rất nhiều bạch cốt, nhưng Bạch Thu Nhiên cũng không nhìn nhiều, cấp tốc di chuyển vào bên trong, lại phát hiện cửa động hình như còn có vết máu mới mẻ.
Phát hiện tình huống khác thường, Bạch Thu Nhiên dừng bước chân lại, tạm thời quan sát tình huống một chút.
"Đây là?"
Cẩn thận quan sát tứ phía, Bạch Thu Nhiên phát hiện trên cành cây trong cánh rừng cây thưa thớt này có lưu lại dấu vết chiến đấu, thậm chí có một ít cây bị bổ chặt, gãy thành hai đoạn.
"Có người tiến vào? Còn xảy ra chiến đấu?"
Đây cũng do sơ xuất của Bạch Thu Nhiên, tuy hăn thả ra thần thức bao phủ toàn bộ Manh Sơn nhưng sau khi phát hiện yêu ma cùng dược liệu cần thiết, hắn liền lười biếng thu lại thần thức chỉ lưu lại một tia khóa lấy yêu ma. Mà lúc mới vừa rồi, vì toàn lực đi đường, Bạch Thu Nhiên cũng đem tia thần thức ngắn ngủi cuối cùng lưu trên người yêu ma kia thu hồi lại.
Chỉ sợ rằng trong mấy ngày hắn dạo chơi tìm dược liệu, võ lâm nhân sĩ tập kết ngoài núi đã theo một phương hướng khác tiến vào bên trong Manh Sơn, tìm đến sào huyệt của yêu ma, mà ngay tại thời điểm Bạch Thu Nhiên thu hồi thần thức, bọn hắn lại cùng yêu ma xảy ra chiến đấu.
Còn về phần kết quả, rõ ràng. . .
Bạch Thu Nhiên nhìn lướt qua mấy cỗ thi thể tàn khuyết không đầy đủ bên trong rừng cây héo.
Nếu là bọn họ thắng, Bạch Thu Nhiên cũng không cần đi tới nơi này.
Ầm! Ầm!
Bên trong hang động phía trước, có tiếng va chạm kim loại kịch liệt vang lên, nghe được cái này âm thanh, Bạch Thu Nhiên bước nhanh hơn, phi thân vào bên trong động.
Còn có người còn sống, nhưng theo âm thanh phát ra, tình huống đã thập phần nguy hiểm, trong lòng Bạch Thu Nhiên ẩn ẩn có chút lo âu .
Hắn nhớ tới thiếu niên trước đó cùng mình đi tới, tâm lý háo thắng, lúc ở Tửu Lâu kia, thời điểm Đường Nguy nói ra việc Manh Sơn có yêu ma, Bạch Thu Nhiên đã mơ hồ đã nhận ra ý đồ của hắn.
Vị công tử ca này hình như ôm địch ý rất lớn đối với người tu chân, mà đối với tình huống dân chúng Thượng Huyền quốc lầm than có một ý thức trách nhiệm không giải thích được, hắn sẽ không hướng người tu chân xin giúp đỡ, nhưng cũng không mặc kệ tình huống dân chúng gặp yêu ma ở đay.
Như vậy thì chỉ có một biện pháp, triệu tập võ lâm nhân sĩ, đến đây thảo phạt con yêu ma này.
Bạch Thu Nhiên vốn cho rằng, chính mình có thể diệt trừ con yêu ma này trước khi Đường Nguy hành động, nhưng hắn không nghĩ tới, cái công tử ca mới vào không lâu thế mà lại có năng lực triệu tập ngoài ý muốn.
Bạch Thu Nhiên chỉ cùng hắn tách ra mấy ngày, tên này liền triệu tập đủ số người, lôi kéo võ lâm nhân sĩ, lên núi diệt Yêu.
Hi vọng hắn không có việc gì, không thì thật sự là đáng tiếc.
Bạch Thu Nhiên vô thức bước nhanh hơn, trong chớp mắt liền từ bên ngoài rừng đi tới bên trong hang động, hang động rộng ước chừng mấy trăm thước, Bạch Thu Nhiên thấy được hai thi thể tàn tã, thân thể bị tàn phá không chịu nổi, nhưng lại mơ hồ mang theo hắc khí Thi Yêu, đang hướng về người sống duy nhất mà bức tới, mà mục tiêu bọn hắn, chính là Đường Nguy mà Bạch Thu Nhiên nghĩ tới.
Dịch: Minh Vương
Nguồn: .com