TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Luyện Khí 3000 Năm
Chương 44: Bệnh thần kinh, ai là lão bà của ngươi?

Chương 44. Bệnh thần kinh, ai là lão bà của ngươi?

Lần theo phương hướng của thổ huyệt, Đường Nhược Vi dẫn hai người Bạch Thu Nhiên cùng Tả Nhan Phỉ tới bên trong một cái hang động rộng rãi.

Xem ra tới nơi này, đám tiểu yêu đó liền khôi phục hình người, dùng thuật pháp tạo ra một cái động lớn như vậy làm nơi ẩn núp.

"Cẩn thận một chút."

Tả Nhan Phỉ rút hai thanh đoản thương bên mình, nhưng không có hợp chúng lại.

"Bọn tiểu yêu này đã có thể hóa thành hình người, tu vi chắc chắn không kém, với lại đám yêu tinh trời sinh yêu tính thông linh, khó đảm bảo các nàng không có cái dị năng thiên bẩm gì, Bạch sư đệ, ngươi đi ở giữa ta và Nhược Vi đi."

"Được rồi Tả tỷ tỷ."

Bạch thu Nhiên không biết xấu hổ mà chạy tới giữa hậu bối cùng đồ đệ của mình, tiếp nhận bảo hộ của các nàng.

Đường Nhược Vi ở phía sau Bạch Thu Nhiên, sắc mặt phức tạp nhìn hắn.

Thừa dịp Tả Nhan Phỉ không chú ý, nàng xích lại gần Bạch Thu Nhiên, thấp giọng hỏi:

"Sư tôn, ngươi chạy tới nơi này lại làm cái gì?"

"Ta đã nói, lần lịch luyện này của ngươi ta sẽ không xen vào, ngoại trừ tình xuất hiện tình huống bất khả kháng ta mới xuất thủ."

Bạch Thu Nhiên dùng thần thức truyền tin đáp:

"Ta là đến giúp các ngươi bài trừ một số nhân tố các ngươi không thể xử lý được, các ngươi cứ việc dựa theo suy nghĩ của mình mà làm, ta sẽ không để cho kẻ kia ảnh hưởng tới các ngươi lịch luyện."

"Được rồi."

Đường Nhược Vi thấp giọng đáp.

Đi theo Tả Nhan Phỉ, ba người tiến vào sâu trong hang động, cái hang động này là dùng thuật pháp tạo ra, diện tích bên trong tương đối rộng, ba người đi vài phút thì bất chợt phía trước lóe lên một đạo bóng dáng màu trắng.

"Ừm?"

Tả Nhan Phỉ cảnh giác nhấc cây đoản thương chắn ngang người, đồng thời mở miệng nói:

"Là ai ?"

Không có người trả lời nàng, nhưng trong bóng tối âm thanh sưu sưu sưu lại càng lúc càng nhanh.

Đường Nhược Vi cũng cảnh giác, chỉ có Bạch Thu Nhiên bình chân như vại, một bộ dáng không sợ sống chết.

Bất chợt, nương theo sự chuyển động của đất đai xung quanh, Đường Nhược Vi cảm ứng được phía sau mình có một vật thể nào đang áp tới, nàng lập tức nghiêng người né tránh, ác phong chém tới, một sợi lông lồ ly trong bóng tối lấy tốc độ tực nhanh xoẹt qua mặt nàng, nặng nề đâm vào trên lưng của Bạch Thu Nhiên.

Bịch một tiếng trầm đục truyền ra, Đường Nhược Vi nhìn thấy Bạch Thu Nhiên rõ ràng sửng sốt một chút, tiếp theo hắn che phía sau lưng của mình, dùng một cái tư thế hết sức giả tạo mà té lăn quay trên mặt đất .

"Ôi uy."

Thanh niên tóc trắng không biết xấu hổ lăn qua lăn lại trên mặt đất ăn vạ.

"Ta chết mất."

"Bạch sư đệ!"

Tả Nhan Phỉ lập tức ngồi xổm xuống, quan tâm lôi kéo cánh tay Bạch Thu Nhiên .

"Ngươi không sao chứ?"

Đường Nhược Vi đồng thời cũng nghe được từ trong bóng tối truyền đến một tiếng kinh hô.

"Con người này sao lại yếu đuối như thế."

Nàng mặt không đổi sắc nhìn sư phụ không biết xấu hổ mà tựa ở trên thân Tả Nhan Phỉ , thản nhiên nói:

"Nhan Phỉ tỷ, tỷ yên tâm đi, trên người hắn có pháp bảo hộ thân sư tôn truyền cho, không chết được."

Tiếp theo nàng lại quay người, đối với người trong bóng tối nói:

"Xin buông xuống địch ý, chúng ta cùng với đám người truy đuổi các ngươi không phải cùng một bọn, các ngươi xem một cái lông của các ngươi đã làm tổn hại sư đệ của ta rồi. Chúng ta tới đây là vì việc của Định Quốc thái tử, có thể cùng chúng ta nói chuyện một chút hay không?"

Có lẽ là do Bạch Thu Nhiên diễn xuất một màn "thống khổ" hết sực chân thực mà đám tiểu yêu cũng bắt đầu buông lỏng cảnh giác, trong bóng tối vang lên một loạt tiếng động, sau đó nữ tử mặc y phục màu trắng, cùng một vài nữ tử y phục màu sắc khác nhau từ trong bóng tối đi ra.

Những nữ tử này đều phi thường mỹ lệ,mái tóc sau lưng các nàng đung đưa với những màu sắc khác nhau.

Nữ tử toàn thân trắng thuần đi tới trước mặt đám người Đường Nhược Vi, còn những nữ tử còn lại thì vây quanh bọn hắn, sau đó nói với bọn hắn:

"Nhân tộc, các ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Định Quốc thái tử, các ngươi còn nhớ hay không?"

Đường Nhược Vi nói với nàng:

"Các ngươi trong Định Quốc Hoàng Thành biểu diễn ca múa, một người trong các ngươi bị Định Quốc thái tử gọi tới thuyền hoa, chuyện xảy ra về sau, có thể hay không nói cho chúng ta biết sao?"

"Chúng ta vì sao phải nói cho ngươi biết?"

Bạch Hồ cầm đầu cảnh giác nói.

"Ta cũng không giấu ngươi, chúng ta là do Định Quốc hoàng đế ủy thác điều tra chuyện này."

Tả Nhan Phỉ đem Bạch Thu Nhiên để dưới đất, đứng lên nói:

"Hiện tại bên ngoài còn có một nhóm tu sĩ, hẳn là người của một cái tông môn nào đó muốn đuổi bắt các ngươi, lấy Nội Đan của các ngươi để luyện đan. Nếu các ngươi vô tội trong chuyện của thái tử vậy chúng ta có thể trợ giúp các ngươi một chút. Mọi người cùng giúp đỡ nhau, ngươi giúp chúng ta tìm tội phạm, chúng ta giúp các ngươi chạy chốn, thế nào?"

"Cái này. . ."

Bạch Hồ chần chờ trong chốc lát, một tiểu hồ ly hồng sắc tiến lên thấp giọng khuyên nhủ:

"Điện hạ, nhân tộc không thể tin!"

"Ôi uy!"

Bạch Thu Nhiên bất chợt cất tiếng kêu to, cắt đứt lời nói của tiểu hồ ly kia, hắn tựa hồ đau vô cùng đau rên rỉ nói:

"Vai của ta coi như phế rồi, pháp bảo sư tôn ban cho ta cũng không dùng được. . ."

Trên mặt Bạch Hồ hiện lên vẻ do dự, sau đó nói:

"Được rồi, vậy ta nói cho các ngươi biết."

"Điện hạ!"

"Tốt."

Bạch Hồ ngăn lại thủ hạ của mình.

"Dù sao cũng không phải chuyện ghê gớm gì."

Nàng ho khan một tiếng, tiếp theo liền đem sự tình từ đầu tới cuối kể cho ba người Đường Nhược Vi.

"Chuyện này bắt đầu từ sau khi ta vào Thương Châu, trên người chúng ta cũng không có tiền của nhân tộc, thế nên ta đã tìm biện pháp để kiếm chút tiền. Sau đó ta mang theo đám thị nữ bắt đầu biểu diễn ca múa."

"Ừm là một điệu múa của dị tộc, đến từ quê hương của ta, một hòn đảo nhỏ ở hải ngoại."

Bạch Hồ giải thích nói.

"Thân phận của ngươi hẳn cũng không phải yêu thú bình thường?"

Đường Nhược Vi hỏi:

"Ngươi vì sao muốn làm loại hoạt động này? Nếu là cần tiền, ta thấy ngươi tùy tiện làm chút gì đó, so với tự xuất đầu lộ diện thì tốt hơn nhiều."

"Khụ khụ, cái này, ưa thích cá nhân, ưa thích cá nhân."

Bạch Hồ khua tay nói:

"Tóm lại, nhóm ca múa của chúng ta thanh danh càng ngày càng lớn, về sau được một đại nhân vật của Định Quốc mời tới Hoàng Thành biểu diễn. Hôm đó sau khi biểu diễn, có người tới tìm ta, nói thái tử điện hạ muốn gặp mặt, ta liền đi theo hắn."

"Ngươi vì sao muốn đi?"

Tả Nhan Phỉ nghi ngờ nói.

"Hắn nói có rượu cùng thức ăn ngon chuẩn bị sẵn nha."

Bạch Hồ có chút ngượng ngùng.

"Ta ngu sao mà không đi, có đồ ăn ngon mà không ăn thì thật lãng phí."

Đường Nhược Vi cùng Tả Nhan Phỉ nhìn nhau một cái, có chút câm nín.

"Tóm lại, sau khi lên thuyền hoa, cái tên thái tử kia liền đuổi hết những người khác xuống thuyền, sau đó lại tiến lên ôm lấy ta."

Bạch Hồ trên mặt hiện lên một tia căm ghét.

"Trong miệng hắn còn kêu 【 lão bà 】, 【 phu nhân 】các loại, ta lúc ấy suy nghĩ một chút, thật là tên bệnh thần kinh a, mỗi nữ tử đều là lão bà của hắn sao? Ta liền cắn bả vai hắn một phát, sau đó nhảy ra từ cửa sổ chạy trốn, ngay cả đồ ăn cũng chưa kịp nếm một miếng, sau đó lại có một đám tu sĩ đuổi giết chúng ta, chúng ta liền lên đường chạy trốn tới nơi này."

"Nói cách khác, ngươi chỉ là cắn thái tử một cái, cũng không có giết hắn?"

Tả Nhan Phỉ hỏi.

"Tuyệt đối không có."

Bạch Hồ lắc đầu nói:

"Làm sao tên kia có thể bị cắn một cái liền chết, bản cô nương hàm răng cũng không có độc. Ta đoán chừng là đám tu sĩ truy đuổi bọn ta làm ra, lúc ấy ta nhảy ra khỏi cửa sổ giống như nhìn thấy có một bóng người bay lên trên thuyền hoa."

Tả Nhan Phỉ cúi đầu suy tư, thỉnh thoảng lại cùng Đường Nhược Vi liếc nhìn nhau, hai người cũng sẽ không bởi vì lời nói một hướng của Bạch Hồ liền tin tưởng nàng hoàn toàn, nhưng lời nói của Bạch Hồ xác thực cùng tình huống các nàng điều tra được hoàn toàn trùng khớp.

Bất quá lúc này, mặt đất bất thình lình truyền đến một trận run rẩy.

Một chút bùn đất theo chấn động mà rơi xuống, bên ngoài thổ huyệt vang lên tiếng hít thở dồn dập, sau đó có người lớn tiếng hô:

"Ra đi, đám tiểu yêu tinh, chúng ta đã phát hiện các ngươi, ẩn núp cũng vô dụng!"

Đọc truyện chữ Full