Chương 48. Kẻ no không biết kẻ đói khát
Đường Nhược Vi âm thầm vận pháp quyết, thân thể không ngừng xuyên qua trong lớp đất.
Nàng có thể cảm giác được tên tu sĩ hư đan kia đang tràn ngập nộ họa, không ngừng đuổi theo nàng,
Liên quan cái rắm tới ta á, không phải ta đã nói trước ta xuất thủ các ngươi chỉ có đường chết nhưng các ngươi lại khăng khăng không tin, người chết rồi lại đổ tại ta.
Thiếu nữ âm thầm ủy khuất trong lòng, nhưng chân nguyên trong cơ thể cũng không ngừng, mang nàng không ngừng chạy về phía trước.
Lấy độn thuật mà Bạch Thu Nhiên truyền thụ, muốn từ trong tay tên tu sĩ hư đan của một cái tiểu môn phái không danh không phận gì mà đào thoát là việc đơn giản, nhưng trong lòng Đường Nhược Vi có chút ý tưởng muốn chơi xấu nên cố ý thả chậm tốc độ, để Bồi Thanh có thể đuổi kịp cước bộ của nàng.
Hừ, dựa vào cái gì mà ta phải xem tâm tình các ngươi hành sự? Bản cô nương chính là tâm tình không tốt, các ngươi tính là cái gì? Còn không phải cậy người đông thế mạnh, trời cao hoàng đế xa, cho nên tới khi dễ ta cùng Tả tỷ tỷ!
Càng nghĩ càng giận, Đường Nhược Vi dứt khoát ngừng độn thộ, từ dưới đất chui lên, đứng tại chỗ.
Sau khi Bồi Thanh cưỡi phi kiếm đuổi theo tới nơi, nhìn thấy Bạch Nhược Vi đứng đưa lưng về phía mình hắn cười lạnh nói:
"Hừ, không chạy nữa sao?"
"Không thích, ta cẩn thận suy nghĩ, dựa vào cái gì mà ngươi đuổi ta phải chạy."
Đường Nhược Vi vừa nói, vừa xoay người lại nhìn Bồi Thanh.
"Nói tới năng lực, ta là đệ tử mạnh nhất trong lớp tiểu bối ở Thanh Minh kiếm tông, nói tới pháp bảo, ta có phi kiếm cao cấp mà sư tôn luyện chế cho ta, nói tới tu hành, ta chính là tu luyện công pháp cao cấp nhất, chiêu thức cường hãn nhấ, nói tới tư chất, ta là thổ chúc Thiên linh căn, nói tới đúng sai, ta là bảo vệ tính mạng người vô tội, mà các ngươi thì âm mưu vu oan giá họa, không nhìn lời cảnh báo của ta, động thủ trước cũng là các ngươi . . . Ta vì sao lại phải chạy? Kẻ nên chạy hẳn là các ngươi mới phải."
"Ồ?"
Bồi Thanh cũng nói:
"Ngược lại bớt chuyện cho ta. Ta cũng thay đổi chủ ý. Tiểu cô nương, ngươi giết Bồi Thiện,lại giết Bồi Nguyên, không cho ngươi nếm đại giới, ta lần này đi tới đây cũng vô ích."
"Cái kia —— "
Đường Nhược Vi mím môi một cái.
"Kiếm đến!"
Thiếu nữ mở miệng nhỏ nhắn, một đạo ánh kiếm màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, một kiếm này, bất kể là tốc độ hay uy lực đều vượt qua khỏi tầm kiểm soát của Bồi Thanh, trong chớp mắt liền đâm thẳng vào người hắn.
Nhưng Bồi Thanh cũng sớm có phòng bị, một tiếng vang giòn, ánh sáng lục sắc bao bọc lấy thân thể hắn vỡ vụn, kiếm quang đột kích không thành công, hóa thành Khôn Linh Kiếm trở lại bên người Đường Nhược Vi.
"Chiêu thức giống nhau nhưng sử dụng với người khác nhau sẽ không có cùng tác dụng!"
Bồi Thanh cười lạnh giơ tay lên.
"Thật sao?"
Đường Nhược Vi tiến lên trước mấy bước, một chưởng đẩy ra, tăng thêm lực lượng nguyên từ, nặng nề mà vỗ về phía Bồi Thanh.
Bồi Thanh cũng vỗ ra một chưởng, cả hai đụng vào nhau, chân nguyên màu đen cùng màu xanh va chạm với nhau phát ra tiếng nổ lớn, lớp đất bên dưới ước chừng bị bắn lên cao tầng một thước.
"Hừ."
Bồi Thanh lui về sau hai bước, khí huyết cuồn cuộn, khuôn mặt đỏ bừng nói:
"Hừ, ngươi còn chiêu gì khác hơn cái này không?"
Đường Nhược Vi không để ý đến hắn, duỗi tay ra, Khôn Linh kiếm xoay tròn, lại đâm ra một kiếm.
Mắt thấy kiếm quang màu đen lại lần nữa đánh tới, Bồi Thanh song quyền hợp lại, linh quang lục sắc chặn lại Khôn Linh Kiếm đang không ngừng đột phá.
"Ta nói rồi, chiêu này đối với ta vô dụng!"
Bồi Thanh lãnh đạm nói:
"Ngươi đúng là con lừa . . . "
Hắn còn chưa nói xong, Đường Nhược Vi bất chợt tiến lên một bước, đưa tay đánh một chưởng, nặng nề đập vào trên chuôi Khôn Linh Kiếm.
Nếu là một chiêu uy lực không đủ để đột phá phòng ngự, như vậy phương thức đơn giản nhất, liền kết hợp hai chiêu, gia tăng thêm uy lực .
Lòng bàn tay của Đường Nhược Vi tràn đầy sinh lực, một chưởng đánh vào trên thân Khôn Linh kiếm, kiếm chiêu được chưởng ấn gia trì, lưỡi kiếm trong nháy mắt đột phá phòng ngự của Bồi Thanh, từ đó một đường đâm vào lồng ngực của hắn, lực lượng nguyên từ khuếch tán, trong nháy mắt làm cho lục phủ ngũ tạng của Bồi Thanh vỡ nát.
Bồi Thanh phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên đất, chỉ còn lại một hơi tàn, nhưng hắn cũng không trực tiếp mất mạng.
"A, ngươi thế mà không có chết? Không hổ là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong,tu sĩ Hư Đan cảnh giới ."
Đường Nhược Vi nháy mắt một cái, làm bộ tán thưởng nói.
"Thật sự là lợi hại."
Bồi Thanh thất khiếu đều chảy máu, dùng một loại ánh mắt kinh hãi cùng không cam lòng nhìn Đường Nhược Vi, nhưng hắn hiện tại đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
"Ta cứu không được ngươi."
Đường Nhược Vi lắc đầu.
"Huống chi là các ngươi nhất quyết cùng ta động thủ. . . Ta chỉ có thể cấp cho ngươi chết một cách thống khoái, để ngươi được giải thoát."
Nàng giơ ngón trỏ cùng ngón giữa lên, ngón cái đè ép ngón áp út cùng ngón út, bày ra một cái kiếm quyết, Khôn Linh Kiếm phi đến, xoay tít lại, đâm vào cổ họng của Bồi Thanh.
Bồi Thanh trong mắt lóe lên một tia từ bỏ và giải thoát, hắn buông lỏng toàn thân, không còn dùng lực.
"Kiếp sau nhớ kỹ, đừng có làm loại sự tình bất nghĩa này."
Đường Nhược Vi vừa nói, vừa thu hồi Khôn Linh Kiếm Thứ đang đâm ở cổ họng Bồi Thanh.
Mũi kiếm mang theo một tia máu tươi, bị Đường Nhược Vi giũ sạch. Đường Nhược Vi nghĩ nghĩ, sau khi thu hồi phi kiếm, liền đưa tay vỗ một chưởng lên mặt đất.
Mặt đất bị nàng vỗ một chưởng, tạo ta một cái hố dài hơn hai mét, rộng hơn một mét. Thiếu nữ đi đến bên cạnh thân thể Bồi Thanh, một tay đem hắn nhấc lên, ném vào trong hầm, sau đó dùng lực lượng nguyên từ điều khiển đất đá xung quanh, lấp đầy cái hố, tạo nên một phần mộ nho nhỏ.
Sau khi làm xong hết thảy, Đường Nhược Vi phủi tay đứng dậy.
"Bên kia của sư tôn cũng không có gì phải lo lắng, những tiểu yêu kia có hắn trông coi, đoán chừng trên thế giới này cũng không tìm được nơi nào an toàn hơn."
Thiếu nữ tự nhủ thầm nói:
"Ta vẫn là nên đi tìm Tả tỷ tỷ trước, nàng bên kia cũng có hai người, với lại thuộc tính tương khắc, nàng chiến đấu so với ta nhất định là không thoải mái bằng."
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Đường Nhược Vi thi triển độn thuật, dọc theo phương hướng Tả Nhan Phỉ chạy vào núi mà đuổi theo, vừa đi vừa nghỉ, lợi dụng phương pháp cảm ứng chân nguyên dùng để truy tung mà Tả Nhan Phỉ mới dạy cho nàng, cũng coi như miễn cưỡng tìm được vị trí của Tả Nhan Phỉ cùng hai tên đệ tử kia.
Sau một phen tìm kiếm, nàng tới được sơn cốc diễn ra trận kịch chiến giữa Tả Nhan Phỉ cùng Bồi Đạo Bồi Sơn, vừa hay thời điểm sơn cốc bạo phát ra một cỗ hồng thủy, đem hai người Bồi Đạo Bồi Sơn đánh bay ra ngoài.
Hai tên đệ tử Bái Nguyệt Quan ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, bộ dạng bán sống bán chết, mà Tả Nhan Phỉ thì mang theo trường thương, bước nhanh từ trong sơn cốc đi ra, giáp khải trên người nàng hầu như không còn lành lặn, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, nhưng hai mắt nàng đỏ bừng, một cỗ chân nguyên màu xanh nhạt bao quanh thân thể, lộ ra chiến ý dâng cao, tựa như một nữ chiến thần.
Đường Nhược Vi nhìn thoáng qua, hơi có chút ghen tị. Thân thể của Tả Nhan Phỉ thật tốt, dáng người cũng tương đối uyển chuyển. Lúc bình thường nàng mặt giáp khải nhìn không ra, nhưng hiện tại sau khi giáp khải vỡ vụn, để lộ bộ ngực ngạo nghễ khiến Đường Nhược Vi vô cùng ghen tị.
"Tới."
Tả Nhan Phỉ duỗi ra một ngón tay, đối với Bồi Đạo cùng Bồi Sơn ngoắc ngoắc.
"Tiếp tục a!"
"Nữ nhân này rốt cuộc là quái vật gì."
Bồi Đạo thở hào hển mắng:
"Chính Khí Đạo Minh năm đại tông môn chính là cái dạng này sao? Thần Võ Thiên Quân còn như vậy, cái kia Thanh Minh Kiếm tông danh xưng đệ nhất năng lực độc chiến . . ."
"Này, các ngươi khỏe."
Đường Nhược Vi đối bọn hắn chào hỏi.
Hai tên đệ tử Bái Nguyệt Quan giật mình, Bồi Đạo kinh hãi hỏi:
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này, Bồi Nguyên cùng Bồi Thanh sư huynh đâu?"
"A."
Đường Nhược Vi trong đầu sắp xếp một chút từ ngữ thích hợp, sau đó chỉ sang ngọn núi bên cạnh nói:
"Ta đem hắn chôn ở bên trên đỉnh núi kia."
"Không hổ là đệ tử Thanh Minh Kiếm tông."
Tả Nhan Phỉ nhẹ gật đầu, đối với Đường Nhược Vi cười cười, sau đó lại quay sang hai người kia bức bách nói:
"Không đầu hàng, là còn muốn tiếp tục đánh sao?"
Bồi Đạo cùng Bồi Sơn nhìn nhau một cái, tiếp theo Bồi Sơn giơ hai tay lên nói:
"Hai vị nữ hiệp, chúng ta đầu hàng."
"Ừm, đem pháp bảo giao ra đi."
Đường Nhược Vi ngẩng đầu lườm bọn hắn một chút, lại nói:
"Nếu các ngươi còn tồn tại tâm tư báo tin sư tôn hoặc các sư huynh đệ tới tiếp viện vậy liền từ bỏ đi. Nói thật cho các ngươi biết, sư tôn của ta cũng ở phụ cận nơi này. Hắn tuyệt đối không phải là người mà hai cái Kim Đan kỳ có thể đối phó được."
Bồi Sơn cười khổ một cái, giao ra phi kiếm cùng linh phù trên người, sau đó tương đối tự giác ngồi xổm xuống.
Bồi Đạo còn có chút không phục, Bồi Sơn liền khuyên can:
"Sư huynh, đầu hàng đi, chúng ta đã đánh được hơn 15 phút, không còn sức chiến đấu nữa."
Bồi Đạo hừ một tiếng, có chút bất đắc dĩ giao ra thứ ở trên thân.
Hai người ôm đầu ngồi xổm xuống, mà Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi thì đứng chung với nhau, Đường Nhược Vi có chút hâm mộ nhìn chằm chằm ngực của Tả Nhan Phỉ, nói:
"Tả tỷ tỷ dáng người thật sự là tốt."
"Ừm?"
Tả Nhan Phỉ cúi đầu nhìn một chút, tiếp theo bật cười nói:
"Có gì tốt? Khi mặc áo giáp thì chen lấn không thoải mái, thời điểm né tránh còn tăng thêm diện tích va chạm . . . Chỗ tốt duy nhất cũng chỉ là bờ vai cùng phần eo của ta, có thể tùy ý tránh né."
Đường Nhược Vi sắc mặt tối đen, thì thầm nói:
"Kẻ no không biết kẻ đói khát."
Câu oán trách này của nàng, Tả Nhược Phỉ cũng không có nghe được. Nữ chiến binh của Thần Võ Thiên Quân cười cười nghiêng đầu sang một bên, nói với Đường Nhược Vi:
"Thời gian không nhiều, chúng ta trước tiên đem bọn hắn trói lại, sau đó —— cẩn thận!"
Nàng bất thình lình kinh hô một tiếng, đưa tay đẩy Đường Nhược Vi ra, tiếp theo một cước đạp bay Bồi Sơn cùng Bồi Đạo, chính mình cũng nhảy dựng lên.
Sau một khắc, tại chỗ bất thình lình sinh ra một trận nổ kịch liệt.
Đường Nhược Vi bị đẩy bay ra ngoài, rơi xuống đứng vững trên mặt đất , tranh thủ thời gian quay đầu nhìn lại.
Vô số dây leo màu xanh biếc xoắn lại một chỗ, từ bên trong một cái hố đất to chậm rãi vươn ra ngoài, mà đằng sau những dây leo này, càng nhiều dây leo dọc theo mặt đất bò tới, giăng đầy khắp trên mặt đất, rậm rạp chằng chịt một mảnh.