*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng gương vỡ tan tành khiến cho Đường Nguyệt bị tâm ma quấy nhiễu đến nỗi mất hết lý trí có phần thanh tĩnh lại một chút?
Nàng liền đẩy Mạc Phàm ra khỏi cơ thể của mình. Sau đó thối lui về phía bên kia hàng ghế. Lúc này, cả người nàng co rúm lại trông không khác gì một con mèo nhỏ vậy.
Mạc Phàm thấy nàng mạnh mẽ khống chế được lý trí của mình liền thở dài ra một hơi. Trong lòng hắn lúc này cảm thấy một nửa là mất mát, một nửa là…. mất mát vô cùng!
Trên một con đường quanh co khúc khuỷu ở rừng núi hoang vắng. Một chiếc xe taxi lao đi với tốc độ rất nhanh. Vào lúc này, tâm trạng của người tài xế đã bị hỏng mất rồi. Nguyên nhân là do đôi nam nữ ngồi ở hàng ghế đằng sau đang đứng trước một thử thách nội tâm khổng lồ.
Trong cái suy nghĩ tôn trọng nàng, Mạc Phàm liền dịch chuyển thân thể của mình về phía cửa sổ. Hai con mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chăm chú. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chuyện vừa mới xảy ra ngay từ ban đầu chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng một mùi thơm quyến rũ lại truyền sang chỗ hắn. Mạc Phàm cảm giác đầu ghế phía bên kia có phần hơi trầm xuống. Khi hắn quay đầu lại liền phát hiện ra con mèo nhỏ sợ hãi co rúm lúc trước thoáng cái liền biến thành một con yêu mèo đang giương nanh múa vuốt. Nàng lại lao đầu về phía Mạc Phàm một lần nữa. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng xông về phía hắn một cách mãnh liệt. Tứ chi nàng chạm vào cơ thể hắn không khác gì một con bạnh tuộc dính lên người. Giống như kiểu…nó không muốn rời khỏi cái bộ ngực ấm áp của hắn vậy.
Mà lúc này, quả thật Mạc Phàm cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào. Đột nhiên, Đường Nguyệt lại đẩy Mạc Phàm ra, rồi lại lùi về chỗ cũ.
Nhìn bộ ngực phập phồng, nhấp nhô lên xuống của Đường Nguyệt như kiểu rất là khó chịu khiến cho Mạc Phàm bứt rứt cả người!
Ông trời già ơi! Ông giết ta đi! Ông dừng có hành hạ một thiếu nam thuần khiết như ta phải khổ sở như thế này.
Có phải ta không dám chịu trách nhiệm cho việc này đâu? Ông có dám cho ta thống khoái chuyện này không? Nếu như dám thì tới đi. Ta vốn là một nam nhân chính trực. Lúc này bị ông làm cho rối loạn đến ngu người rồi!!
………………
Một đoạn đường này hắn bị hành hạ còn hơn việc xông pha vào nội thành yêu ma. Tóm lại, Mạc Phàm cảm thấy hắn bị ma nữ kích thích vô số lần. Lúc này, hắn không khác gì một mỹ thiếu nam bị khi dễ. Cái trái tim nho nhỏ của hắn bị chà đạp, để lại vô số vết thương lòng.
Nhưng cho dù là như vậy, hai người bọn họ cũng tới được khu vực thành thị. Mà tới được nơi này rồi, thì tất nhiên Đường Nguyệt mua được thuốc giải cho mình rồi. Người tình trong mộng của hắn mang theo tâm trạng tràn đầy xấu hổ và không có đất dung thân liền chuồn mất. Để lại Mạc Phàm hoang mang ở giữa một cái thành thị xa lạ với một trái tim đập loạn cào cào!
Vất vả lắm Mạc Phàm mới phục hồi tinh thần lại được. Trong đầu hắn lúc này dự định: ” Đã tới Hàng Châu rồi thì mình nên đi dạo một vòng xem ở đây như thế nào” thì đột nhiên một tin nhắn uy hiếp gửi tới.
” Nếu như người dám đem chuyện này nói ra ngoài. Ta sẽ đem “của quý” của người thiến!”
” Thật ra, về chuyện này, ta sẽ chịu trách nhiệm mà.”
” Một vị Thẩm Phán Viên có hai lần cơ hội có thể giết lầm người khác. Có cần ta đem cái danh ngạch này dành cho người không?”
Một tin nhắn uy hiếp trắng trợn gửi tới chỗ hắn. Từ tin nhắn này, hắn có thể hình dung được đôi mắt xinh đẹp rạng ngời của nàng lúc này đang bắn ra tia lửa đạn, muốn giết người.
” Ta là một nam nhân giữ chữ tín… À! Thôi! Lão sư Đường Nguyệt, người đang ở Hàng Châu đúng không? Vừa hay lúc này ta cũng ở Hàng Châu nè. Sau chuyện này có lẽ ta không còn được nhìn thấy người nữa. Cho nên chúng ta có thể uống cafe với nhau được không?”
......
Trong một căn hộ rất dễ nhận ra ở Tây Hồ Hàng Châu. Lúc này, Đường Nguyệt đang cầm điện thoại di động của mình. Trên khuôn mặt nàng vẫn đang còn ửng đỏ. Nàng cảm thấy mình cuối cùng cũng trở lại bình thường. Thế nhưng cái cảm xúc ham muốn cái thân thể mỹ miều của nam nhân kia ở trên xe taxi nàng lại muốn lưu nó lại. Khi nghĩ tới những câu nói kia của tên tiểu tử, nàng liền bật cười thành tiếng.
Hừ! Một tên tiểu tử ngay đến cả việc phóng thích ra kỹ năng Trung cấp ma pháp còn phải dựa vào Tinh Đồ Chi Thư mà cũng dám nói chịu trách nhiệm với ta được cơ à! Tiểu tử, người có biết người theo đuổi ta bao gồm cả Ma Pháp Sư cao cấp còn phải xếp hàng dài thành từng cây số chờ đợi hay không!
......
Mạc Phàm đi dạo ở Hàng Châu một lúc, sau đó ngồi lên xe trở về Thượng Hải….. Thật ra nơi ở của hắn gọi là ngoại thành của Hàng Châu có lẽ cũng không ngoa. Dù sao thời gian đi từ nơi ở của hắn tới nội thành Thượng Hải cũng phải mất hơn 1 giờ. Mà từ nơi ở của hắn tới nội thành Hàng Châu cũng tương tự như vậy. Đều mất hơn 1 giờ.
Mạc Phàm dự tính hắn sẽ ở trong nhà Minh Tu 2 tháng. Sau đó dựa vào năng lực trác tuyệt của một vị Trung cấp Ma Pháp Sư, hắn có thể khiến cho học phủ Minh Châu đặc cách trúng tuyển cho hắn.
Có lẽ hắn nên về nhà, suy nghĩ về vấn đề này cẩn thận một chút.
Lúc này, việc cấp bách nhất đó chính là hắn phải khống chế Tinh Đồ của mình một cách thành thạo. Hắn dựa vào Tinh Đồ Chi Thư để phóng thích ra kỹ năng trung cấp Ma pháp thế nhưng tốc độ của nó rất là chậm. Huống hồ khi hắn đốt Tinh Đồ Chi Thư thì có lẽ sau này những hạt sao của hắn lại nhận thức hắn là cha nuôi thì chết.
Dù sao sau khi vào đại học, có lẽ hắn cũng phải tốn hầu hết thời gian cho việc khống chế những hạt sao kia phác họa ra thành một cái Tinh Đồ hoàn chỉnh. Đã như vậy, không bằng hắn ở nhà Minh Tu. Đợi đến khi đại công hắn luyện thành. Tới khi đó hắn bước chân vào học phủ. Không phải hắn sẽ rất trâu bò hay sao. Dù sao nếu như hắn không trâu bò, không thể hiện một chút thực lực ra cho bọn họ xem thì cái học phủ danh giá kia chưa chắc đã nhận hắn vào. Mặt khác khi hắn vào sau, hắn sẽ có nhiều thời gian để tiếp xúc các kiến thức mới.
Ví dụ như hệ Nguyền rủa. Quả thật, hắn hiểu về nó quá là ít ỏi. Nói không chừng, một ngày nào đó, hắn bị nguyền rủa không khác gì 4 người Đông Phương Thế Gia kia cũng nên. Lúc đó, hắn chết mà cũng không biết vì sao mà mình chết.
Huống hồ, vào đại học hắn cũng cần phải tu luyện chứ có phải hắn không cần phải tu luyện nữa đâu. Mà muốn nhanh chóng thức tỉnh hệ thứ 2 thì thời gian hắn tiêu tốn vào nó có lẽ cũng không ít. Cho nên lúc này biết nhiều cũng không sợ bị thiệt! Dù sao càng có nhiều năng lực thì khả năng bảo đảm về tính mạng lại càng lớn hơn!
Quyết định như vậy đi. Hắn sẽ tự học 1 năm. Năm sau, hắn sẽ tiến vào học phủ Minh Châu!
…………
Quả thật lão sư Đường Nguyệt quá là giữ chữ tín. Mạc Phàm vốn tưởng chuyện ở trên xe taxi lúc trước sẽ khiến cho nàng giận và không bao giờ để ý tới hắn nữa. Thế nhưng, nàng lại gửi cho hắn một cái tin nhắn nói rằng hắn đi tới hiệp hội ma pháp ở Thượng Hai thức tỉnh lần 2. Tới nơi đó sẽ có người dẫn hắn vào.
Hiệp hội ma pháp ở Thượng Hải hay còn được gọi là hiệp hội ma pháp Đông Phương. Cái tên Đông Phương này không hề có quan hệ một chút nào tới Đông Phương Thế Gia. Mà đơn giản cái tên này bắt nguồn từ chuyện hiệp hội ma pháp Thượng Hải tọa lạc trên tháp pháp sư ở Đông Phương Minh Châu.
Ở trong cái thế giới này, tháp Đông Phương Minh Châu chính là biểu tượng của Thượng Hải. Đây cũng là một thánh địa cho du khách ngắm cảnh, du lịch. Và nó chính là đại bản doanh của hiệp hội ma pháp.
Hiệp hội ma pháp vẫn luôn là một tổ chức ma pháp quyền uy nhất trên thế giới. Các thành viên trong đó phần lớn là Ma Pháp Sư trưởng thành và các Ma Pháp Sư cường đại. Hầu hết, tất cả Ma Pháp Sư trong đó đều phải tuân theo công ước do bọn họ định ra!
Công ước Ma Pháp Sư có mấy điều tương đối là rõ ràng.
Điều thứ nhất đó là bất kỳ Ma Pháp Sư nào cũng không được sử dụng ma pháp cao cấp có sức phá hoại lớn ở trong thành thị, muốn sử dụng ma pháp cao cấp có sức phá hoại lớn trên thì phải có lý do hợp lý.
Điều thứ hai là Ma Pháp Sư không được sử dụng ma pháp lên người bình thường. Nếu như vi phạm sẽ bị phán quyết như tội phạm giết người.
Điều thứ ba chính là Ma Pháp Sư có thể quyết đấu 1-1 với nhau. Nếu như có người bị thương, hoặc tử vong thì người kia sẽ bị phán quyết không khác gì một tội phạm giết người. Và người thi hành quyết định đó sẽ do bên Thẩm Phán làm.
Hiệp hội ma pháp không khác gì Cục công an và pháp viện của Ma Pháp Sư. Mà Công ước chính là điều luật tất cả Ma Pháp Sư trên toàn thế giới phải tuân thủ.
Dĩ nhiên, đây là luật pháp được lập ra dành cho Ma Pháp Sư. Và nó là do các chấp pháp giả và người thi hành pháp luật làm ra để giữ bình yên cho xã hội. Ở trong cái thế giới này, các ma pháp sư nắm giữ uy quyền của các thế gia, tổ chức có thể trao đổi, tỷ thí, giao dịch, bồi dưỡng Ma Pháp Sư. Chỉ cần Ma Pháp Sư trưởng thành có thành tích khá là xuất sắc đều có thể thu nhận vào làm thành viên trong hiệp hôi.
Trong Hiệp Hội Ma Pháp cũng có Thẩm Phán.
Thẩm Phán là một người vừa thần bí, vừa nghiêm khắc. Nghe nói Thẩm Phán viên là lực lượng chiến đấu chính tiêu diệt quái vật.
Sau khi lên mạng tìm hiểu, Mạc Phàm mới biết được điều này. Hắn nghĩ tới chuyện, lúc trước cái tên giảo hoạt Triêu Hách kia không sử dụng các loại thủ đoạn âm tà thì… có lẽ khi hắn chính diện giao phong với Đường Nguyệt chưa chắc đã là đối thủ của Đường Nguyệt. Nhớ tới đòn Liệt Quyền – Cửu Cung có lực phá hoại siêu cấp kia nội tâm Mạc Phàm lúc này vẫn còn run rẩy sợ hãi.
Mà Đường Nguyệt cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi chứ mấy. Thế mà năng lực chiến đấu đã phi thường tới như vậy. Hình như đây chính là tiêu chuẩn cần có của một vị Thẩm Phán viên thì phải. Điều này cho thấy tất cả Thẩm Phán viên đều là những tên Ma Pháp Sư có lực chiến đấu rất là biến thái!