TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư
Chương 361: Mang BOSS Chạy Trốn

Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Sau khi rời khỏi phòng họp, Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt liền ngựa không ngừng vó chạy đến chỗ phong ấn Tam Đàm Ánh Nguyệt.

Lần này đến, Đường Nguyệt trên tay nhiều hơn một hạt châu màu đen, Đường Trung gọi nó là Đồ Đằng châu, là dụng cụ đặc thù có thể nhét Đồ Đằng sinh vật vào bên trong.

Không gian bên trong Đồ Đằng châu vô cùng lớn, có đủ chỗ để cho Ma Thiên Xà có thể thoải mái nghỉ ngơi bên trong đó.

Đồ Đằng châu về căn bản chính là một loại không gian dụng cụ, tuy rằng phần lớn không gian dụng cụ không có cách nào chứa đựng được vật sống, nhưng Đồ Đằng châu này lại chính là một ngoại lệ. Nó đã được cải tạo đặc thù một vài lần để có thể rót năng lượng sịnh mệnh vào vào bên trong, nói cách khác, chỉ cần bên trong Đồ Đằng châu có đủ năng lượng sinh mệnh, thì Ma Thiên Xà liền có thể tiếp tục sống ở bên trong nó.

Nếu như không có đủ năng lượng sinh mệnh, thì phải lập tức đưa Đồ Đằng xà ra ngoài, nếu không thì nó sẽ trực tiếp chết ngạt ở trong không gian đó.

Chúc Mông tự nhiên không nghĩ tới trên đời này lại có loại đồ vật như Đồ Đằng châu này, bọn họ đang tập hợp nhân viên, lên kế hoạch để tiến hành diệt trừ tai họa ngầm ở Tây Hồ, cũng đã phái người gắt gao theo dõi Đường Trung cùng với những cao thủ dưới trướng của ông, nhưng bọn họ không hề hay biết rằng Đường Trung đã sớm làm ra dự định, để cho Đường Nguyệt cùng với Mạc Phàm mang theo Đồ Đằng châu, len lén đem Ma Thiên Xà mang đi ngay trong đêm!

Chúc Mông người này nếu chỉ đơn thuần là muốn đem Đồ Đằng đuổi ra khỏi biên giới của nhân loại, thì chuyện này có lẽ không có phức tạp tới như vậy, nhưng trên thực tế, người này chính là mong muốn Đồ Đằng Huyền Xà không còn ở trên cõi đời này nữa..

Một siêu cấp yêu vật trong lòng còn lưu luyến với tòa thành thị này, nơi nào có thể lưu lại được, không biết chừng một ngày nào nó sẽ chỉ huy một đám xà yêu đánh trở lại nơi này!

Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, Đường Trung cảm thấy Chúc Mông rất có thể sẽ mượn thời kỳ suy yếu nhất của Đồ Đằng để lên kế hoạch diệt thần!

Cho nên, hắn nhất định phải để cho Đường Nguyệt mang Đồ Đằng rời đi.

Chỉ cần Đồ Đằng huyền xà có thể vượt qua được lột da kỳ, cho Chúc Mông thêm mười lá gan, hắn cũng không dám động tới dù chỉ là một cái vảy của huyền xà.

...

“Đại gia hỏa, tên Chúc Mông đó lại đang nghĩ cách đối phó ngươi, ta bây giờ liền mang ngươi rời đi, dẫn ngươi đến một chỗ an toàn để nghỉ ngơi... Đại gia hỏa, ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?” Đường Nguyệt nhảy tới vị trí của Tam Đàm ánh nguyệt, nhỏ giọng thì thầm xuống mặt nước.

Mạc Phàm ở lại trên đảo giữa hồ, nói thật, trong lòng hắn vẫn còn có một chút sợ hãi đối với Đồ Đằng Huyền Xà.

“Ực ực ực ~~~~~~~~~~~~~ ”

Mặt nước bắt đầu nhộn nhạo hẳn lên, từ trình độ nhộn nhạo kịch liệt kia liền có thể biết được thứ gì đó đang trồi lên nhất định là vô cùng lớn.

Quả nhiên không lâu sau đó, từ dưới mặt hồ đang phủ đầy ánh trăng bàng bạc, một bóng đen kinh người đang từ từ nổi lên, Mạc Phàm thật sự không thể tin được rằng một mảnh nho nhỏ Thủy Vực này lại có thể ẩn giấu một con Ma Thiên Xà có thân thể so với một tòa cao ốc cao chọc trời còn muốn to hơn nhiều.

Không lẽ bên trong cái Tam Đàm ánh nguyệt này cũng có một cái không gian áp súc, tạo thành một động thiên khác chăng?

Bóng đen càng lúc càng trở nên rõ ràng, sau cùng đã phá vỡ mặt nước trồi lên.

Cái đầu rắn to lớn rốt cuộc đã xuất hiện, thân rắn trơn bóng dưới ánh trăng còn lộ ra mấy phần gợn sóng lăn tăn...

Đường Nguyệt thấy Đồ Đằng Huyền Xà xuất hiện, khắp mặt đều là nét cười, hồn nhiên không có một chút tâm tình sợ hãi nào, thậm chí nàng còn vươn tay ra để vuốt ve cái đầu của Đồ Đằng Huyền Xà.

Cái đầu của Đồ Đằng Huyền Xà vô cùng vạm vỡ, ít nhất cũng to hơn một trăm cái hội trường hợp lại, cái lỗ mũi bằng phẳng của nó đối với người bình thường mà nói liền giống như một cái huyệt động nhỏ, càng không cần phải nói đến cái miệng rắn khổng lồ kia, lưỡi rắn thật dài phun ra nuốt vào trong đêm tối kia nhất định là có thể hù dọa người khác bỏ chạy té đái!

Đường Nguyệt quả thực là to gan lớn mật, nàng thậm chí còn dám nhảy cái ót trơn bóng của Đồ Đằng Huyền Xà để vui vẻ nói chuyện với nó.

Lúc này, Đường Nguyệt lão sư ở trong tâm khảm của Mạc Phàm luôn một mực lộ ra mấy phần thành thục cùng hấp dẫn khi ở trước mặt Đồ Đằng Huyền Xà, vậy mà lại trở nên hoạt bát giống như một tiểu cô nương vậy, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, ngây ngô chất phác.

“Hắn là học trò của ta, là một tên học sinh xấu không biết nghe lời, hắn gọi Mạc Phàm.” Đường Nguyệt đứng trên cái đầu lộ ra không tới một nửa của Đồ Đằng Huyền Xà, chỉ tay về phía Mạc Phàm đang đứng ở đảo giữa hồ nói.

Đồ Đằng Huyền Xà liền chuyển động cái đầu, cặp mắt to như đèn lồng của nó ngưng tụ về phía Mạc Phàm, lưỡi rắn dài kinh người nhấp nhô phun ra nuốt vào, giống như đang chào hỏi Mạc Phàm vậy.

“Mạc Phàm, nó thật giống như là rất nhớ ngươi đấy!” Đường Nguyệt thấy Mạc Phàm bị dọa sợ đến nỗi ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhất thời bật ra tiếng cười trong trẻo như chuông reo.

“Tỷ tỷ... À không, cô nãi nãi của ta, chúng ta có thể nhanh chóng làm chính sự được không.” Mạc Phàm vẻ mặt đưa đám nói.

“Ngươi đừng gấp gáp. Ta phải từ từ nói chuyện với nó, nó ở trong thời kỳ này rất là nhạy cảm, coi như là ta, cũng phải câu thông với nó trước mới được.” Đường Nguyệt nói.

“Được được được, vậy thì các ngươi cứ câu thông đi.” Mạc Phàm nói.

Ánh trăng trước sau sáng tỏ như một, từ bầu trời đen vương xuống hào quang Lam Ngân sắc bàng bạc, cùng với nước hồ trong veo thánh khiết, đan dệt ra khung cảnh đêm trăng xinh đẹp nhất ở Tây Hồ.

Ma Thiên Xà làm cho người khác sợ hãi lúc trước cũng hoàn toàn biến đổi, ở trước mặt Đường Nguyệt từ đầu đến cuối liền chỉ lộ ra vẻ thật thà chất phác giống như một người đã lâu không có trò chuyện, tại thời điểm Đường Nguyệt không nói gì, cặp mắt đèn lồng thỉnh thoảng sẽ đảo qua đảo lại một phen, thật giống như là đang hứng thú chờ nàng kể tiếp...

Mạc Phàm nhìn thấy một màn này trong nội tâm liền vô cùng rung động, phảng phất như nhìn thấy Đường Nguyệt lúc vẫn còn là một đứa trẻ, hay khi vẫn còn là một thiếu nữ cũng hay trò chuyện với Ma Thiên Xà giống như bây giờ!

Có được một vị đặc thù trưởng bối làm bạn trong suốt quá trình trưởng thành, điều này đã giúp cho một nữ hài không có phụ thân xua tan đi biết bao nhiêu cô đơn cùng sợ hãi.

“Được rồi, nó đã đáp ứng rồi.” Đường Nguyệt đột nhiên hướng Mạc Phàm nơi này kêu lên một tiếng, sau đó đưa tay làm dấu rằng mọi thứ đã okie.

” Vậy thì Pháp Hải tỷ tỷ, ngươi mau chóng thu nó vào trong đi a.” Mạc Phàm nói.

*Pháp Hải: Một nhân vật chính trong Bạch xà truyện, là người đã trấn ấn Bạch xà ở dưới Phong Lôi tháp, cái này các bạn gõ lên google là sẽ thấy nha*

Đường Nguyệt nghe không hiểu Mạc Phàm đang nói vớ vẫn điều gì, bắt đầu dẫn dắt Đồ Đằng Huyền Xà tiến vào bên trong Đồ Đằng châu.

Đồ Đằng châu bản thân nó đã có khí tức Đồ Đằng ở bên trong, vì vậy Ma Thiên Xà cũng không có tỏ vẻ bài xích cho lắm, chẳng qua là Mạc Phàm đang rất là tò mò làm sao có thể bỏ một đầu sinh vật khổng lồ như vầy vào trong hạt châu nho nhỏ kia a...

Nói đi cũng phải nói lại, hình dáng của Ma Thiên Xà hiện tại thật giống như cũng không có lớn như lần đầu tiên mình nhìn thấy, đây là tại sao a?

“Khi tiến vào lột da kỳ thì nó sẽ biến nhỏ lại.” Đường Nguyệt nhẹ nhàng giải thích cho Mạc Phàm.

“Ồ, vậy là Ma Thiên Xà có thể biến thành một con rắn nhỏ được sao?” Mạc Phàm chủ yếu là vẫn chưa thể tiếp thu được hình dáng rung động kia của Ma Thiên Xà.

Thậm chí Vũ Xác Cự Tích lúc trước nếu đứng ở trước mặt Đồ Đằng Huyền Xà thì phỏng chừng cũng giống như một con rùa hơi lớn mà thôi, còn con rết kia thì không cần bàn tới cũng được!

“Có thể nha!”

“Ta không tin tưởng điều đó lắm đâu. Ngươi mau mau thu nó vào đi nào, sau đó chúng ta cùng nhau bỏ trốn thôi.” Mạc Phàm thúc giục.

Ồ, mà tại sao mình lại cần phải chơi đùa bỏ trốn ta?

Lần này so với lúc trước săn đuổi tội phạm còn muốn kích thích hơn nhiều a, không chỉ mang một nàng thục nữ nóng bỏng, mà còn đặc biệt mang theo một con Boss to như một tòa cao ốc chọc trời đấy!!

Như vậy trước khi đi, không phải là nên đem bối cảnh âm nhạc đổi thành bài Tây Hồ mỹ cảnh, Tam Nguyệt thiên cho nó ngầu sao?

———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Đọc truyện chữ Full