Dịch: Tử Lam
“Sao vậy?” Mạc Phàm dò hỏi.
Vẫn là lần đầu tiên Mạc Phàm nhìn thấy vẻ mặt như thế của Tiểu la lỵ này, không khỏi có chút bận tâm.
Linh Linh giống như không nghe thấy, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào linh hồn của Phong Y, khác hẳn với linh hồn thường ngày có màu u xanh lục màu u lam. Linh hồn này lộ ramàu đỏ sẫm, vệt màu đỏ sẫm kia giống như làm Linh Linh trúng tà vậy, trên mặt mang theo vài phần cười mê mụi!
Một nữ hài mười tuổi lại lộ vẻ mặt như thế, thực sự làm cho Mạc Phàm không có cách nào lý giải được.
Hoặc là nói, vừa mới bắt đầu chính mình là hoàn toàn không hiểu rõ Tiểu la lỵ này.Không biết tại sao nàng học rất giỏi mà lại không lên lớp một mực muốn ở bên trong Thanh Thiên liệp sở của thợ săn. Không biết nàng vì sao lại được các Pháp Sư rất khó thu phục gọi nàng là thợ săn đại sư.Cũng không biết bề ngoài vừa manh manh vừa mỹ lệ lại có khí chất ông cụ non, tại sao một người lại có trí tuệ vô song…
Linh Linh vẫn không nói gì, Mạc Phàm thu linh hồn tinh phách của Phong Y vào trong tiểu nê thu trụy, nàng cũng không có hành động gì khác thường, chỉ cuối đầu suy nghĩ