Đạo sư Phong Ly đi hướng Mục Đình Dĩnh cùng Nam Vinh Nghê , đối với các vết thương trên người của hai nàng ngược lại là coi như không thấy gì .
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, mang theo vài phần giận dữ nói: “Ta không thích làm chuyện liên quan tới hai gia tộc các ngươi, nhưng các ngươi tốt nhất đem lời nói của ta chuyển đạt trở về. Chỉ cần là ta còn nhận định quốc phủ tuyển thủ, ở thế giới học phủ chi tranh ai có ý đồ gì, ta nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, cho dù hắn là người của đại gia tộc nào !”
Mục Đình Dĩnh cùng Nam Vinh Nghê nghe xong câu nói này, tức giận đến rét run.
Rõ ràng là hai người bọn họ đã khởi xướng một kích trí mạng cho MNT, cơ hồ có thể đem nàng phế bỏ, để nàng đời này không bao giờ còn có thể có thể cùng các nàng so sánh, nhưng bây giờ giống như chẳng làm được gì, ngược lại các nàng hôm nay bị Mạc Phàm đánh cho gần chết, lại bị đạo sư Phong Ly cảnh cáo, chuyện này ngăn ở trong lòng, so với bị Lôi điện đánh còn khó chịu hơn !
Mục Ninh Tuyết hiện tại cho dù không có gì cả, nhưng nàng vẫn là Băng hệ pháp sư tài năng nhất trong nước, là quốc phủ thành viên chính thức, mấy vị đạo sư làm sao có thể để ý tới quy định của mấy gia tộc, chỉ cần có ý định làm tổn thương học viên của hắn, bọn hắn nhất định sẽ truy cứu.
“Vết thương trên người các ngươi, cũng là gieo gió gặt bão.” Đạo sư Phong Ly hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Phàm, mở miệng nói, “Mạc Phàm, ngươi ra tay hơi nặng một chút đó , lần sau thay ta chấp pháp cũng phải chú ý cảm xúc.”
Mạc Phàm sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hiểu được, vội vàng gật đầu nói: “Lần sau ta sẽ chú ý, chỉ là ta không nhìn được loại người hãm hại đồng đội , so với lần trước , ta nghĩ lần này cũng nhẹ rồi, phải biết ta coi vợ cả Mục Ninh Tuyết của ta còn hơn cả ta.”
Phong Ly trừng mắt liếc Mạc Phàm, râu ria đều vểnh lên.
Tên tiểu tử khốn kiếp này, mình cho hắn một cái lối thoát, hắn cũng dùng, nhưng mà còn khua môi múa mép nữa !
Phong Ly là quốc phủ đại đạo sư, có thể xưng là quốc phủ nhà giáo, địa vị rất cao , bất kỳ thị tộc nào cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, Nam Vinh Nghê cùng Mục Đình Dĩnh biết được Mạc Phàm thay thế Phong Ly đạo sư xuất thủ, trong lúc nhất thời càng tức giận đến mức da mặt đều muốn nổ tung!
Nói như vậy, các nàng ngay cả muốn trả thù Mạc Phàm cũng không thể ! ! !
Lê Khải Phong, Tổ Cát Minh hai người này cũng đã tỉnh lại, mặc dù đối với Mạc Phàm nghiến răng nghiến lợi, nhưng căn bản không dám có bất kỳ hành động nào .
“Chuyện này liền dừng ở đây, tất cả ân oán của các ngươi đợi đến khi thế giới giải thi đấu kết thúc rồi xử lí, nếu trước đó ta phát hiện có người láo xược, ta sẽ để cho các ngươi cùng các thế lực sau lưng các ngươi đều chịu không nổi!” Phong Ly nói .
Quan Ngư lúc này mới vội vàng vịn những người bị MP đánh đi chữa thương, chỉ là ai nấy đều thấy được, bốn người trong lòng đang rất cay cú.
Bốn người bọn họ liên thủ, lại bị Mạc Phàm oánh cho lên bờ xuống ruộng ! !
Đánh thì bọn hắn đánh không lại, muốn để cho người khác đánh nhưng lại không dám làm tức giận Phong Ly đại đạo sư, nói cách khác bọn hắn chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt đến trong bụng, chờ khi thế giới học phủ chi tranh giải thi đấu kết thúc rồi tính ! !
Nam Vinh Nghê cùng Mục Đình Dĩnh càng không cần nói, hai người bọn họ vào hôm nay ngay cả tôn nghiêm cũng không có, y phục rách rưới , bụi đầu nát mặt, trên thân tất cả đều là vết bẩn, không có nữ nhân nào không chú trọng hình tượng của mình, các nàng vốn là muốn Mục Ninh Tuyết biến thành cái dạng này , nhưng méo ngờ người đó lại là các nàng !
. . .
“Mạc Phàm, ngươi đúng là ăn hùng tâm báo tử , ngay cả bốn tên học viên trong đội cũng đánh , ngươi là muốn cho quốc gia chúng ta sớm bị loại có phải hay không! !” Phong Ly chửi ầm lên.
“Các nàng khi dễ Mục Ninh Tuyết, làm sao không thấy ngươi nhảy ra?” Mạc Phàm cũng khó chịu nói.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, đạo sư cũng mặc kệ, chẳng lẽ liền mở một mắt nhắm một mắt để mục thị gia tộc đem Mục Ninh Tuyết mang đi, đem tu vi của Mục Ninh Tuyết lấy đi sao ?
Không có người so với Mạc Phàm rõ ràng hơn về dụng tâm tu luyện của Mục Ninh Tuyết , mười năm gian khổ bị cướp đoạt, cái này cùng giết nàng khác nhau ở chỗ nào!
Mạc Phàm chưa bao giờ tức giận như vậy, nếu không phải Phong Ly tới, Mạc Phàm thực sự sẽ phế hai nữ nhân kia.
Nhất là Nam Vinh Nghê, Mạc Phàm hận không thể đem gương mặt kia cho xé nát, một con đĩ dối trá , buồn nôn .
Nhớ ngày đó, Nam Vinh Nghê tại Đông Hải thành bị trúng độc, cũng là Mục Ninh Tuyết liều mình cứu a, có một vị bằng hữu như thế nên dùng cả một đời để cảm kích, tại sao còn có thể phản nàng, thủ đoạn rất hung ác, ngay cả Mạc Phàm cũng cảm thấy bi phẫn!
“Lần này là vấn đề của các nàng , cũng không tới phiên ngươi ra tay. Ta hiện tại đem sự tình tiếp tục chống đỡ giúp ngươi, ngươi đừng tiếp tục gây chuyện, biết không! ! Toàn bộ đội ngũ, chỉ có ngươi là ngang ngược nhất, biết hay không? Người trẻ tuổi không thể khiêm tốn một chút sao, cũng không biết ẩn nhẫn một chút à , người nào cũng như ngươi thì đội này sập cmnr! !” Phong Ly mắng. ” thằng nào cũng như tôi thì đánh giải làm cc gì nữa ,Win luôn r – Main said “
“Mục thị cùng Nam Vinh thế gia sẽ còn tìm Mục Ninh Tuyết gây phiền phức, các ngươi là quản hay là mặc kệ?” Mạc Phàm hỏi.
“Ngươi nói ai bất tài, Mao tiểu tử, đừng tưởng rằng có người làm chỗ dựa liền dám làm càn như vậy. Mục thị cùng Nam Vinh thế gia đương nhiên ta sẽ đi hưng sư vấn tội, chủ yếu là ngươi, đừng tiếp tục đem sự tình làm phức tạp thêm ! !” Phong Ly thật sự tức giận đến bốc khói.
“Thuận tiện cùng bọn hắn nói một câu, còn dám đụng vào Mục Ninh Tuyết, thì mang hai cỗ quan tài đến nhặt xác hai con bitch kia đi , lão tử phải đi thẩm phán hội ngồi đại lao, cũng sẽ xử lý các nàng !” Mạc Phàm nóng nảy nói.
“Là ngươi đem người khác đánh trọng thương mà, giờ ngươi còn cảnh cáo người ta!”
. . .
Cùng Phong Ly tranh luận xong, Mạc Phàm lại vội vàng chạy đến bên Mục Ninh Tuyết .
Khi nghe Triệu Mãn Duyên nói Mục Ninh Tuyết mất tích , Mạc Phàm đã rất lo lắng, hắn cũng không nghĩ đến khi mình rời đi, Mục Đình Dĩnh cùng Nam Vinh Nghê lại hướng nàng phát khởi thế công, còn may Mục Ninh Tuyết thà bị gãy chứ không chịu cong, nếu không sẽ phát sinh cái gì cũng thật khó nói .
Phế bỏ tu vi, cái này cùng giết người có gì khác nhau, loại chuyện này mục thị cũng làm được, Mạc Phàm thật muốn đem thị tộc này đánh sập !
“Mấy ngày nay ngươi còn tốt chứ?” Mạc Phàm đến bên cạnh Mục Ninh Tuyết, ngữ khí nhu hòa rất nhiều.
Mục Ninh Tuyết cũng không nói chuyện, mấy ngày nay nàng chỉ là tìm một chỗ để tỉnh táo một phen.
Nàng cũng cân nhắc qua cứ vậy rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện này sẽ bằng với việc thỏa hiệp, Mục Ninh Tuyết liền trở về trong đội ngũ.
Nàng biết mục thị cùng Nam Vinh thế gia nhất định sẽ đối phó mình, cho nên Mục Ninh Tuyết đi tìm đại đạo sư Phong Ly cùng Tùng Hạc, hai vị đạo sư đều đối với hèn hạ hành vi cảm thấy phẫn nộ, cũng nói cho Mục Ninh Tuyết, chỉ cần nàng còn tại quốc phủ đội ngũ một ngày, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này lại phát sinh.
Quay người rời đi, nhất định hết thảy liền như các nàng nói , mình không chỉ có gánh vác danh tính của Hắc Giáo Đình, đằng sau thậm chí còn có thể bị tăng thêm tội danh thị tộc kẻ phản bội, ăn cắp bảo vật , một đống lớn tội danh hướng trên người mình , nàng sẽ mất đi quyền nói chuyện.
Cho nên, càng khó, liền càng không thể lùi bước, nhất định phải đứng cao hơn các nàng, chính mình mới có thể dừng chân .
Mà có thể để cho mình thu hoạch được đầy đủ địa vị, vinh dự, danh vọng, quyền nói chuyện , cũng chỉ có ở thế giới học phủ chi tranh , chỉ có ở Venice thánh địa!
Nàng thoát ly thị tộc, lẻ loi một mình, muốn cùng mục thị, Nam Vinh thế gia đối đầu, nhất định phải có một nơi để dừng chân đã !
Không có gia tộc nào dám tuỳ tiện hại mình ở nơi này !
“Có tâm sự gì, nói ngay nha, ở trước mặt ta nói thử xem, đừng trưng một cái mặt như vậy, sẽ làm ta lo lắng hơn.” Mạc Phàm nói .
“Ta không sao.” Mục Ninh Tuyết rốt cục trả lời một câu.
“Làm sao lại không có việc gì, ngươi cũng chưa từng nhìn ta một chút, ta biết ta không đúng, không nên ở thời điểm này đi ra ngoài. . . Ta cam đoan về sau sẽ không rời ngươi!” Mạc Phàm nói .
“Ngươi muốn cho ta dễ chịu một điểm, liền cách ta xa một chút.” Mục Ninh Tuyết nói .
“Ngươi xem một chút ngươi, còn nói ngươi không có việc gì.” Mạc Phàm nói.
Mục Ninh Tuyết biết Mạc Phàm là một tên mặt dày mày dạn cùng không dứt , nàng đứng dậy, rời ánh mắt của MP.
Mạc Phàm nhìn bóng lưng MNT, thấy được mái tóc dài màu bạc lại trở nên càng thêm sáng, trong lúc nhất thời cũng thở dài một hơi.
Mạc Phàm cũng không phải đồ đần, hắn nhìn ra được, Mục Ninh Tuyết giờ phút này đối với mình sinh ra một chút khúc mắc, loại khúc mắc này tựa như lúc mới gặp mặt .
Trên thực tế, trải qua kim rừng Hoang thành, trải qua thế giới lịch luyện, Mạc Phàm có thể cảm giác được Mục Ninh Tuyết kỳ thật đã chậm rãi tiếp nhận mình, nàng cũng dần dần sẽ hướng mình mở rộng cửa lòng. . .
Nhưng qua sự tình lần này , trực giác nói cho Mạc Phàm, quan hệ này khả năng đã trở về lúc trước.
Nói thật, Mạc Phàm thật sự rất hận hai con tiện nhân kia, nhất định là các nàng đã nói cái gì, để Mục Ninh Tuyết lại lạnh nhạt với mình, để cho cố gắng của mình toàn bộ uổng phí. . .
Bất quá, Mạc Phàm sẽ không bỏ qua.
Làm lại một trăm lần, Mạc Phàm cũng sẽ không từ bỏ, mình muốn người nào, liền nhất định sẽ đạt được, mặc kệ quá trình này gặp dạng gì ngăn cách, dạng gì khúc mắc, dù là nàng đối với mình sinh ra phòng bị cùng phiền chán, Mạc Phàm cũng sẽ không buông .
Nàng đang thay đổi, lần trước gặp cùng lần này gặp, Mục Ninh Tuyết cho Mạc Phàm cảm giác như hai người.
Từ ngôn ngữ của nàng cùng ánh mắt, Mạc Phàm cũng có thể cảm giác được, lòng của nàng lại hướng băng lãnh vực sâu, ai cũng chạm không tới. . .
Nhưng chỉ cần mình kiên trì , chắc chắn sẽ thành công .