Trans : xSnowballx
Qua mấy ngày ,tất cả mọi người đã được giải phóng hoàn toàn ,Venice vốn là một thành phố tràn ngập sức quyến rũ ,sau kết thúc trận chung kết thì bọn họ cũng có thể ở Venice ăn mừng thêm mấy ngày mấy đêm .
Đều là những người trẻ tuổi cho nên sự phóng túng cũng vô hạn ,Mạc Phàm say mèm cả ngày , đáng tiếc là cồn không có tác dụng với Mục Ninh Tuyết ,bằng không thì đã nổi hứng thịt cô ấy , gạo nấu thành cơm ,còn làm đến mức yêu như con thiêu thân .
Cảm xúc của Mạc Phàm đối với Mục Ninh Tuyết vẫn là như vậy .Đừng mềm lòng nếu có thể cứng rắn ,dùng cách nào đó cũng không sao, nếu không thì không biết lúc nào mới tu thành quả ,mình đối xử với cô ấy quá thẳng thắn .
" Moá nó ,muốn nôn đến chết ,tên người chim Giang Dục kia đã giới thiệu loại ruợu gì thế ,uống mà vị cứ như phân trâu đun với nước sôi thế hả ,tác dụng về sau lớn quá ,suýt chút nữa tớ làm thịt vũ nữ u40 rồi,đây là nỗi nhục lớn nhất đời tớ "Triệu Mãn Duyên cục tính chửi ầm lên .
Mạc Phàm đứng ở ban công bên cạnh ,nhìn thấy dáng vẻ say xỉn của Triệu Mãn Duyên ,cảm thấy buồn cười .
Hôm qua người dìu cậu ta về là một người đàn ông u40 nhưng không phải là phụ nữ.
Sau khi tỉnh ruợu dậy , trời đã xế chiều ,hoàng hôn màu cam chiếu xuống thành phố Venice .Chính những màu sắc sặc sỡ , cho dù là cửa sổ kính được trang trí sặc sỡ ,hay ánh sáng rực rỡ của kênh nước phản chiếu ,những người phụ nữ Venice xinh đẹp và trưởng thành , đều khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ chịu .
Đương nhiên là không có đắm chìm trong chiến thắng quá lâu,những thứ này thật ảm đạm và vô vị ,nhớ lại những trận đấu làm Mạc Phàm không khỏi bội phục chính mình.
Lúc trước cha mình bán nhà để cho mình được vào trường cấp 3 Thiên Lan là lựa chọn sáng suốt đến cỡ nào ,ây da mình là một thiên tài về ma pháp .
" Đi,đi hóng gió cho tỉnh ruợu " Triệu Mãn Duyên nói với Mạc Phàm .
" Được ,đi tới bờ biển bên kia "Mạc Phàm nói .
Không biết những khác đã đi đâu ,chắc là thông đồng với nhau đến một chỗ nào đó nào đó rồi ,không phải ngoài đường ở Venice ,nếu thế thì chưa đến một phút sẽ có người nhận ra rồi sau đó trao cho nhau một cái ôm yêu thương .
Mạc Phàm cùng tên điên Triệu Mãn Duyên này không cần phải che dấu thân phận ,dù sao thì đâu có phải là ngôi sao điện ảnh hay là idol âm nhạc đâu ,cho dù là học phủ chi tranh được mọi người chú ý ,nhưng phần lớn mọi nguời không thể nhìn hình tượng qua màn ảnh xa mà nhận ra bọn họ đang đi đường ngay lập tức được ,chỉ cần thay trang phục ,giống như những người trẻ tuổi dạo phố ,ngoại trừ có phần đẹp trai hơn một chút .
Đi tới ven biển Venice ,toàn bộ Venice nằm trong một vùng vịnh rộng lớn ,hình bán nguyệt không đồng đều , thú vị là có một biển ngang qua ,giống như một dây cung thô sơ vậy .
Trong lúc rảnh rỗi thì Mạc Phàm cùng Triệu Mãn Duyên đi tới phần đê dài trong vịnh biển ,nơi đó cũng không phải của Venice ,hai người không quan tâm tên gọi của nó là gì ,chỉ cần biết ở đây có phong cảnh rất đẹp .
Dọc theo đường đê biển thì người qua lại cũng không ít ,phía trên có những khách sạn cao cấp ,trong ánh hoàng hôn hiện ra ánh sáng vàng rực rỡ .
" Kỳ lạ ,từ lúc nào mà nơi đó có thêm một đảo nhân tạo "
" Không có gì kỳ lạ cả ,cái đảo dùng để thi đấu trận chung kết cũng là đảo nhân tạo đó thôi, cũng có khả năng là chúng ta lâu rồi mới tới nơi này ".
" Cũng đúng ,đúng thật là tôi không có tới đây ,lão Lạc ,thật là cô lậu quả văn* ,ngay cả Venice có thêm đảo nhân tạo mới cũng không biết " .
Hai lão già đi bộ bên bờ biển ,ánh mắt thi thoảng nhìn về hướng thành phố Venice .
Nơi này còn cách Venice một vùng vịnh biển khá lớn ,lúc trước đảo thi đấu trận chung kết cũng ở nơi này .
" Cậu dẫn tớ đên nơi vắng vẻ này là có chuyện gì ,ngoài hóng gió thì còn có tâm sự nào đó đúng không? " Mạc Phàm cảm thấy Triệu Mãn Duyên đang tâm sự gì đó ,mở miệng hỏi trước.
" Vậy mà cậu có thể nhìn ra ,cậu là giun đũa trong bụng tớ sao ?" Triệu Mãn Duyên kinh ngạc .
" Có gì thì nói mau nào " Mạc Phàm không có kiên nhẫn .
Triêu Mãn Duyên hơi do dự ,cũng không biết có nên nói chuyện này với Mạc Phàm hay không.
" Liên quan tới cha của tớ , cha tớ cũng đã có tuổi ,hồi còn trẻ lại mắc nhiều bệnh nan y ,lần này giành được hạng nhất thì tớ cũng làm cho cha được nở mặt nở mày ,ai ngờ cha lại đổ bệnh ,không thể nhìn thấy được kết quả này ..." Triệu Mãn Duyên thở dài .
" Chuyện này cũng tiếc thật ,cậu không tới gặp cha của cậu sao ? "Mạc Phàm nói .
Mỗi người con trai trưởng thành đều muốn làm cha của mình tự hào về mình ,không cần sự giúp đỡ từ gia đình ,có thể tự lập trưởng thành trong xã hội này đã là thành tích tốt rồi .
Mạc Phàm hiểu được cảm xúc của Triệu Mãn Duyên, trước đây Mạc Phàm làm cho mọi người trong họ hàng cùng cha thấy dáng vẻ bất cần đời của mình ,không có tiền đồ ,ăn rồi chờ chết là đủ rồi .
" Hơi sợ " Triệu Mãn Duyên nói .
" Sợ ? "
" Bệnh tình của cha rất nghiêm trọng ,mấy lão pháp sư Trì Dũ hệ nhà tớ nói nếu bệnh lại tái phát thì hơn một nửa là sẽ ra đi ,mặc dù nhà chúng tớ đều đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng cứ nghĩ tới cha không có cơ hội sống tiếp thì trong lòng tớ rất khó chịu " Triệu Mãn Duyên nói nhẹ nhàng ,không nói như hip-hop thường ngày.
" Nghiêm trọng như vậy sao ?" Mạc Phàm hơi sững sờ .
Mạc Phàm không nghĩ tới là cha của Triệu Mãn Duyên lại gần với cửa tử như vậy ,Triệu Mãn Duyên cũng chưa từng nói qua với mình .
" Cho nên tớ mới muốn làm điều gì đó nổi bật ,để cha có thể ra đi một cách thanh thản .Bây giờ tớ rất sợ ,sợ lúc tớ tới gặp cha ,nói cho cha nghe về kết quả ,rồi sau đó cha hiện lên vẻ mặt hài lòng rồi nhắm mắt xuôi tay .Nếu tớ không đi gặp cha thì sẽ không có chuyện đó xảy ra , đây cũng là nguyên nhân mà làm cho tớ sợ " Triệu Mãn Duyên nói những lời này ,không biết đã giữ kín ở trong lòng bao lâu không có thổ lộ với ai .
" Chữa trị không có khả năng kéo dài thời gian được sao? " Mạc Phàm hỏi .
Triệu Mãn Duyên lắc đầu ,bệnh của cha đã kéo dài tới nay cũng đã được mười năm rồi ,cầm cự được đến bây giờ cũng là do người có y thuật cao tay giúp .
" Trừ khi phẫu thuật sống lại ,nếu không thì giống như ung thư giai đoạn cuối vậy " Triệu Mãn Duyên nói .
Mạc Phàm nhìn thấy Triệu Mãn Duyên đã chuẩn bị tâm lý ,thở dài nói :" Tớ tự hỏi một công tử bột mỗi ngày đều hưởng phúc như cậu tại sao lại muốn vào đội quốc phủ ,từ bỏ gái gú ,vùi đầu vào tu luyện .Đã như thế này rồi thì cậu phải đi gặp cha của cậu ,cậu dùng suy nghĩ cực đoan này để muốn kéo dài thời gian thì không bằng cậu thì không bằng tới trước mặt .Nói ra mình ở Venice uy phong lẫm liệt khắp nơi như thế nào ,để trong lòng thanh thản mà ra đi ,cũng nên nói lời tạm biệt để cha cậu yên tâm ".
" Cậu nói cũng đúng ,chỉ là tớ lo anh của tớ .... "Triệu Mãn Duyên nói .
Cô lậu quả văn : Học thức hẹp hòi quê mùa ,thường dùng làm tiếng tự khiêm nhường