Trans : xSnowballx
Điều đáng sợ nhất ở sa mạc là không biết có thứ gì ẩn dưới lớp cát ,con người rất khó phát hiện ra được điều đó .Một khi rơi vào địa bàn của yêu ma sẽ gặp phải tính đả kích hủy diệt ,hơn nữa cũng sẽ không có chỗ nào gọi là an toàn tuyệt đối.
Mà giờ giờ tình huống ở thung lũng rộng với cỏ cao cũng tương tự như thế ,hệ số nguy hiểm cực cao ,cỏ còn cao hơn đầu người ,ngẩng đầu lên thì bầu trời bị thu lại chỉ bằng lòng bàn tay .Đi lên đều cần vén cỏ ,xung quanh đều là cỏ ,thậm chí có thứ gì đi tới cũng không nhìn thấy.
"Chỉ mong là không có đội thợ săn nào đi tới đây " nghe Linh Linh phân tích xong làm Thần Dĩnh càng thêm lo lắng .
" Anh cảm thấy sơn nhân rất xảo quyệt ,chúng nó rất hi vọng có người chạy tới đây ,không có nơi nào thích hợp cho chúng nó làm đồ tể hơn nơi này " Triệu Mãn Duyên nói.
" Nếu tớ mà sơn nhân thì...." Mạc Phàm thuận miệng nói một câu ra ,nhưng vừa nói xong thì có linh cảm không lành dâng lên từ trong lòng ,quay đầu lại nhìn Linh Linh.
Linh Linh không hiểu nhưng thấy trong mắt Mạc Phàm hiện ra sự lo lắng .
" Tại sao em lại khẳng định nơi này có tử đoạn thụ lớn vậy Linh Linh ? " Mạc Phàm hỏi.
" Thứ nhất là nơi này có du thảo* ,xung quanh tử đoạn thụ lớn sẽ không có thực vật nào khác cả ,sinh trưởng cùng tử đoạn thụ lớn cũng chỉ có du thảo ,chúng ta đang ở trong một khu rừng du thảo , những thứ này cùng với cỏ dại xung quanh ở những tử đoạn thụ lớn mà chúng ta nhìn thấy cũng cùng một chủng loại, cũng chính là du thảo " .
" Vậy tại sao du thảo ở lại cao như vậy ? " Triệu Mãn Duyên hỏi .
" Em cũng không biết ,chắc là biến chủng " Linh Linh nói .
"Lý do du thảo cao là do vậy phải không ? " Mạc Phàm hỏi.
Đâu đâu cũng có du thảo ,Mạc Phàm đang suy nghĩ những thợ săn sẽ không đến đây vì điều này .
" Không phải trước đó em đã nói với anh lý do quan trọng rồi sao ? " Linh Linh nói .
Mạc Phàm chưa nhớ ra là gì ,đang định hỏi thì thì trên bầu trời màu xanh có thứ gì đó màu trắng mềm mại bay qua .
Cỏ rậm che mất tầm nhìn ,dù có ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì cũng có hạn chế ,Mạc Phàm còn tưởng rằng là đám mây.Nhưng khi nhìn kỹ thì Mạc Phàm chợt nhớ ra đã từng gặp thứ này trước đây .
Màu trắng ,đẹp như nhung ,giống như những tinh linh mặc bộ quần áo màu trắng như tuyết nhảy múa giữa không trung .Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn ,sững sờ ngắm những thứ màu trắng như nhung đếm mãi không hết đang bay bay qua .
" Là bồ công anh,em đã nói lúc trước rồi ,những bồ công anh sẽ bay về nơi có tử đoạn thụ lớn ,mà lúc mới đi vào du thảo trong thung lũng rộng lớn này thì em đã nhìn thấy chúng nó nhẹ nhàng bay qua rồi " Linh Linh nói .
" Không đúng, lão Triệu ,mang tớ lên bầu trời " Mạc Phàm nhíu mày ,nói với Triệu Mãn Duyên .
Triệu Mãn Duyên vui mừng ,cuối cùng cũng có một lý do để khoe cánh rồi .
Triệu Mãn Duyên gọi ra đôi cánh màu vàng ,ngay lập tức làm cho Quan Khê Khê cùng Lam Lạc ngạc nhiên đến nghẹt thở ,hai người họ rất ít khi thấy ma pháp sư có dực ma cụ .
" Đừng ở đó khoe khoang nữa ,mau đưa tớ lên trời ,xảy ra chuyện lớn rồi " Mạc Phàm nói .
Triệu Mãn Duyên đưa Mạc Phàm lên bầu trời ,toàn bộ khu rừng cỏ dần dần thu nhỏ lại dưới chân của hai người.Bản thân Triệu Mãn Duyên cũng kinh ngạc ,dù là bay lên 500 600 mét mà vẫn chưa thấy được biên giới của rừng cỏ này ,thung lũng cỏ này đã lớn đến mức vượt qua tưởng tượng của Triệu Mãn Duyên .
" Thung lũng cỏ thật rộng lớn " Triệu Mãn Duyên cảm khái một tiếng .
Vừa nói xong thì Triệu Mãn Duyên cảm thấy có thứ gì đó bồng bềnh trên bầu trời ,trắng như mây ,nhưng mà lại không phải là mây ,những thứ này trắng hơn ,mỏng manh hơn .Lấy bầu trời xanh làm nền thì có thể nhìn thấy bóng màu trắng đang bay qua .
"Bay cao hơn nữa " Mạc Phàm nói.
Tiếp tục bay cao lên 1000 mét ,vẫn chưa thấy điểm cuối của thung lũng cỏ ,làm Mạc Phàm cùng Triệu Mãn Duyên kinh ngạc là có nhiều những thứ màu trắng bay trên toàn bộ bầu trời thung lũng cỏ ......số lượng càng lúc càng tăng lên.
Màu trắng như nhung xuất hiện từ xung quanh ,thậm chí chúng nó đón một cơn gió sẽ từ một góc rừng nào đó bay lên từ từ hướng về thung lũng cỏ này.
" Chuyện gì xảy ra vậy ,có rất nhiều bồ công anh ... " Triệu Mãn Duyên không hiểu.
" Cậu không có cảm giác chúng nó đang bay về một hướng hay sao ? " Mạc Phàm nói.
" Có vẻ là như thế ,nó đang hướng về chỗ của chúng ta ,bay đến sâu trong thung lũng cỏ " Triệu Mãn Duyên nói.
" Cậu có cảm thấy những thợ săn khác ở bên ngoài sẽ thấy cảnh này không ? " Mạc Phàm nói.
" Đương nhiên là sẽ thấy rồi,lớn như vậy cơ mà, trừ khi là bị mù mới không thấy " Triệu Mãn Duyên nói.
Triệu Mãn Duyên nói xong nhận ra được điều gì ,sững sờ nhìn Mạc Phàm .
Mạc Phàm cũng không biết nói gì ,dường như lần này thiên nhiên đã đặt con người xuống dưới đáy của chuỗi thức ăn .
.....
Bồ công anh trắng nhảy múa trong gió trên núi Côn Du ,bay những những đám mây ,như những đàn chim màu trắng đang bay di cư.
Bầu trời núi Côn Du màu xanh thẳm ,tinh khiết đến cực điểm ,càng nhiều màu trắng như nhung bay lên tụ tập về một hướng như có thứ gì đó gọi đến.Cảnh tượng này đẹp như mơ ,đẹp đến cực hạn ,nghĩ cũng chỉ có núi Côn Du còn chứa đầy không khí nguyên sơ thì mới có thể thấy được khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp chấn động tâm hồn người ta.
Tuy nhiên ẩn dưới sự tuyệt đẹp này là một cạm bẫy khiến Mạc Phàm phải suy ngẫm cùng lo sợ .
Rất nhiều thợ săn không có năng lực phân biệt rõ bồ công anh,nhưng khi tới nơi này thấy những thứ bồng bềnh trắng như nhung này bay đi ,thì lập tức đi theo ,cho rằng đây là những tinh linh nhỏ đáng yêu dẫn mình tới một cây rụng tiền tài ,nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
Vô số bồ công anh bay lên như tiếng vang bay về thung lũng cỏ rộng lớn này ,không cần nhìn cũng có thể đoán những thợ săn sẽ đi về đây sau thấy cảnh tượng này .
Mạc Phàm tìm được nơi này là do dấu ấn hắc ám từ người cổ đồng sơn nhân để lại.Nơi nó đến chắc hẳn là sào huyệt của sơn nhân.
Không lâu trước đó thì Triệu Mãn Duyên đã bị sơn nhân đánh lén ,dù chỉ có một con ,nhưng có trời mới biết được ở một thung lũng du thảo rộng vô biên ,rất phức tạp như này có bao nhiêu sơn nhân ở đây.
....
Cảnh đẹp như này không phải một lời chúc phúc của trời dành cho các thợ săn ,mà là màu trắng của tang lễ .
---
Du thảo ( 嵛草 ) : Chi Cúc (danh pháp khoa học: Chrysanthemum) là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc (Asteraceae). Đây là chi bản địa của châu Á và đông bắc châu Âu. Đa số các loài trong chi có nguồn gốc từ Đông Á, trong đó trung tâm đa dạng là Trung Quốc và có khoảng 40 loài.