TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư
Chương 1307: Người Bảo Vệ Đồ Đằng Nguyệt Nga Hoàng

Trans : xSnowballx

 

" Hô hô hô ~~~~"

 

Gió thổi tới từ phía sau ,không phải là âm thanh êm dịu .Mạc Phàm quay đầu nhìn lại

 

Cũng không biết vì sao mà thiên quan tử đoạn thần thụ to cao vạm vỡ như thế ma khi đi ra ngoài khu vực đó thì Mạc Phàm còn chẳng nhìn thấy gì nữa.

 

"Sao thế ? " Triệu Mãn Duyên nói .

 

" Trong gió có mùi máu tanh " Mạc Phàm trả lời ,sau khi làm thợ săn lâu thì sẽ rất mẫn cảm với mùi này .Kỳ thực thì thổi nơi xa tới ,mùi cũng đã nhàn nhạt .

 

" Khả năng chúng ta còn chưa đi xa " Triệu Mãn Duyên nói.

 

" Không phải ,đây là mùi máu mới " Mạc Phàm khẳng định.

 

Mọi người quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì ,Triệu Mãn Duyên cảm thấy Mạc Phàm không nói dối ,lập tức gọi ra cánh màu vàng ,bay lên cao .

 

....

 

" Hốt hốt " .

 

Gió thổi mạnh qua tai ,Triệu Mãn Duyên bay lên độ cao một ngàn mét ,nhìn về hướng thiên quan tử đoạn thần thụ.Nhưng vẫn không thấy thứ gì ,bầu trời trong xanh cùng mặt đất du thảo màu xanh ,không thấy bóng dáng thiên quan tử đoạn thần thụ.

 

Triệu Mãn Duyên đang buồn bực thì vô số khí lưu xẹt qua khu vực trống trải ,đang bay về phía này .

 

" Tốc độ nhanh quá " Triệu Mãn Duyên kinh hãi .

 

Vừa ở xa xa mà giờ đã ở gần đây ,người kia như cũng nhận ra Triệu Mãn Duyên .Hướng vòng cung trên bầu trời xanh bay lại chỗ Triệu Mãn Duyên .

 

Cổ áo lay động ,khí lưu đập vào mặt .Triệu Mãn Duyên sau khi nhận ra là ai thì lập tức hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên .

 

" Tiểu Duyên ?" .

 

" Cữu bà ? " cằm Triệu Mãn Duyên muốn rớt xuống rồi ,trong ấn tượng của Triệu Mãn Duyên thì cữu bà vẫn luôn làm ra vẻ một người lắm bệnh ,yếu ớt ,gió thổi nhẹ cũng ngã .Nhưng lúc này cữu bà đang bay trên trời ,một đầu để gió thổi hỗn loạn ,thân thể lọm khọm ,ánh mắt mang một loại áp bức mà chỉ cường giả mới có .

 

" Thần Dĩnh đâu ? " Nham Thị hỏi.

 

" Em ấy ở dưới ,cữu bà ,bà....bà là pháp sư ? " Triệu Mãn Duyên không thể tin được.

 

" Đã không phải được vài năm rồi " .

 

.....

 

Triệu Mãn Duyên cùng Nham Thị đáp xuống đất ,sau khi Thần Dĩnh thấy khí phách của bà ngoại thay đổi thì cũng không thể tin được như Triệu Mãn Duyên .

 

Hai người họ từ trước đến nay không biết bà của mình là một pháp sư ,hơn nữa tu vi cao khó mà cân nhắc được .

 

" Bà ngoại ,đã xảy ra chuyện gì sao ? " Thần Dĩnh hỏi.

 

" Những người khác đâu ,không đi cùng các cháu sao ,những người từ quân đội với các thợ săn ? " Nham Thị hỏi.

 

Nham Thị thấy Thần Dĩnh không sao thì căng thẳng cũng giảm hơn một nửa ,nhanh chóng phát hiện những người rời đi không nhiều ,cau mày lại .

 

" Đồng Thượng muốn chiếm thiên quan tử đoạn đại thụ làm của riêng ,hẳn là cho người thăm dò tầng cây thế giới ,sau đó triệu tập các cao thủ tới đây quét sạch " Mạc Phàm nói .

 

Mặc dù hơi nghi hoặc bà lão nhưng Mạc Phàm cảm giác sẽ phát sinh ra chuyện không tốt ,cũng giống như linh cảm của mình với Linh Linh vậy.

 

Kỳ thực thì Mạc Phàm cùng Linh Linh chẳng có khả năng đặc biệt gì ,mà nhiều khi có những việc không thể giải thích được bằng logic bình thường.Điều này có nghĩa là có nhiều việc còn chưa biết,càng không biết có phải là nguy hiểm hay không .Linh Linh cùng Mạc Phàm là những thợ săn dày dặn kinh nghiệm, tìm lợi ích ,tránh thứ có hại đã trở thành bản năng.

 

" Ngu xuẩn " Nham Thị nghe được kế hoạch của Đồng Thượng ,nhất thời giận dữ kêu lên một tiếng .

 

" Vừa nãy cháu ngửi được mùi máu tanh " Mạc Phàm nói .

 

" Chết tiệt ,sao ta lại không nghĩ ra cái thứ ma quỷ đội lốt thần thánh này đã dẫn dụ mọi người đến đây sớm hơn chứ " Nham Thị cực kỳ ảo não .

 

" Bà ngoại ,có chuyện gì xảy ra sao ? " Thần Dĩnh hỏi.

 

Mạc Phàm nhìn Nham Thị ,cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ,thứ ma quỷ đoạt mệnh là cái gì ,là sơn nhân hay sinh vật nằm ở tầng cao của cây thế giới ??.

 

" Ba mươi năm trước bà cùng những người khác phát hiện ra sự tồn tại của thiên quan tử đoạn thần thụ ,lúc đó bộ lạc bạch ma ưng đi đến ngoài núi Côn Du .Bộ lạc của chúng dựa vào thiên quan tử đoạn thần thụ sinh sống ,sau khi xảy ra chiến tranh trong bộ lạc thì máu tươi phủ đầy mảnh thung lũng này .Máu trở thành chất dinh dưỡng ,những du thảo cũng nhờ đó mà mọc lên như hiện tại .Lúc đó quân đội đóng quân ở Bột Hải* lo lắng ngọn lửa chiến tranh sẽ lan đến Yên Đài .Cho nên các hiệp hội ma pháp vùng duyên hải bố trí một bức tường cảnh giới ngăn các bộ lạc ở thiên quan tử đoạn thần thụ cùng bạch ma ưng quấy nhiễu thành phố " .

 

" Lại là bạch ma ưng " Mạc Phàm hít một hơi.

 

" 30 năm trước thì bạch ma ưng là một bộ lạc lớn, nhũng người chúng ta rất hiểu rõ .Khi đó để bạch ma ưng chiếm được thiên quan tử đoạn thần thụ thì khi đến hiện tại ,tức là 30 năm sau sẽ trở thành đế quốc bạch ma ưng.Thì các thành phố gần các ngọn núi phía Bắc của dãy núi Tần Lĩnh cùng sông Hoài* sẽ không tồn tại được " Nham Thị nói .

 

Mạc Phàm há hốc miệng ,không ngờ 30 năm trước thì bộ lạc bạch ma ưng lại tồn tại mạnh mẽ như vậy .

 

" Ngay lúc đó lãnh đạo cảm thấy không thể phòng thủ bị động ,môi hởi răng lạnh được .Vì thế tập trung tất cả lực lượng trợ giúp các sinh vật ở thiên quan tử đoạn thụ tiêu diệt bộ lạc bạch ma ưng đang mở rộng " Nham Thị nói tiếp .

 

" Chẳng trách thất thải vân tước lại giúp con người truy sát sơn nhân ,hoá ra từ 30 năm trước đã chiến đấu cùng nhau " Thần Dĩnh nói.

 

Nham Thị cũng không có phản bác lại điều này.

 

" Vùng trời này tồn tại hỗn loạn thứ tự ,không cách nào bay tới thiên quan tử đoạn thần thụ được.Mấy đứa mang bà đi tới đó ,vừa đi đường thì bà vừa kể chi tiết cho mà nghe " Nham Thị nói .

 

" Vâng " Mạc Phàm gật đầu.

 

Cái gọi là hỗn loạn thứ tự thì cũng khá giống với mê cung ,e cũng là nguyên nhân mà không thấy được thiên quan thần thụ khi nhìn từ xa mặc dù nó có to lớn như thế nào .

 

Không có cách nào đến mảnh du thảo ở tử đoạn thụ bằng cách bay lên không trung được ,chỉ còn cách xuyên qua du thảo dày đặc mới tới được.Cho dù 30 năm trước Nham Thị đã tới đó tham gia vào chiến tranh bộ lạc thì vẫn rất khó tìm được đường đến thiên quan tử đoạn thần thụ .

 

"Làm sao mấy đứa tìm được đồ đằng dấu ấn kia ? " Bỗng nhiên Nham Thị hỏi một câu.

 

" Chúng cháu tìm tới Nguyệt Nga Hoàng ,còn có một lông vũ ,cho nên thôi diễn ra vật tượng trưng của đồ đằng thú đó " Mạc Phàm nói.

 

" Nguyệt Nga Hoàng ,nó.....nó còn sống sao ?? " Nham Thị sững sờ ,ánh mắt khó tin nhìn Mạc Phàm.

 

Mạc Phàm không biết vì sao Nham Thị lại kích động ,phân tích biểu hiện trên khuôn mặt thì là ảo não cùng hối hận .

 

" Bà biết Nguyệt Nga Hoàng sao ???" Mạc Phàm hỏi.

 

" Có thật là nó còn sống không ? " Nham Thị hỏi .

 

" Hẳn là hoá thành kén lớn ở trong rừng ngập nước "Mạc Phàm kể lại sự việc của Nguyệt Nga Hoàng một lần.

 

Nghe Mạc Phàm kể thì Nham Thị đã rơi nước mắt ,dùng vạt áo lau đi .

 

" Là bà hại nó ,là bà hại nó " Nham Thị càng nói thì càng không cách nào khống chế được cảm xúc ,lúc trước như phó chí tôn pháp cùng bây giờ như hai người khác nhau.

 

" Rốt cuộc là có chuyện gì ? " Mạc Phàm càng lúc càng khó hiểu .

 

" Bà ....bà ...." giọng của Nham Thị nghẹn ngào ,một hồi sau mới nói , :" bà ...là người bảo vệ đồ đằng Nguyệt Nga Hoàng ".

 

Nói xong thì bàn tay Nham Thị run rẩy ,chậm rãi lấy ra dây chuyền đuôi bướm cho Mạc Phàm xem .

 

Mạc Phàm nhìn dây chuyền đuôi bướm ,rõ ràng mặt dây chuyền này giống y như đúc với dấu ấn đồ đằng ,trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

 

Nham Thị giống với Đường Nguyệt ,đều là người bảo vệ đời sau của đồ đằng .

 

Nhưng tại sao Nham Thị lại rơi nhưng giọt nước mắt hối hận ,hận không thể tự tay chấm dứt đau khổ .

 

" Nếu như bà là người bảo vệ đồ đằng Nguyệt Nga Hoàng ,vậy thì tại sao nó không ở bên cạnh bà ???" Mạc Phàm không hiểu hỏi .

 

" Bởi vì....do bà tự tay giết nó " Nham Thị nói .

 

Những lời này nói ra như thể lấy mất đi vài phần sức sống cùa Nham Thị .

 

" Bà giết nó ?" Mạc Phàm càng lúc càng không thể làm rõ ràng mọi chuyện .

 

Người bảo vệ đồ đằng lại giết đồ đằng ? .

 

Những người bảo vệ đồ đằng hiện nay đang ẩn thân thì chằc một vài người đồ đằng là thần linh ,lý tưởng của họ đã được truyền lại qua mấy ngàn năm, nhưng xã hội không đồng ý .Thậm chí là còn bị phỉ nhổ ,từ phần tình cảm của Đường Nguyệt dành cho đồ đằng Huyền Xà thì Mạc Phàm có niềm tin là người bảo vệ đồ đằng sẽ không làm hại đồ đằng,sẽ trả giá tất cả để bảo vệ nó .

 

Nếu như vậy thì tại sao Nham Thị lại muốn giết Nguyệt Nga Hoàng ?.

 

Lẽ nào Nguyệt Nga Hoàng hoá kén lớn ở trong rừng ngập nước không phải do tuổi thọ ngắn ,mà là bị thương nặng ,sắp chết .

 

Những lời mà Du Sư Sư đã nói đều là .....giả ư ?

 

Du Sư Sư không phải đợi Nguyệt Nga Hoàng thức tỉnh ,mà đang chăm sóc Nguyệt Nga Hoàng sắp chết ?.

 

" Tại sao ? " Mạc Phàm không hiểu ,hoàn toàn không hiểu .

 

Nguyệt Nga Hoàng cứu Du Sư Sư bị vứt bỏ trong rừng sâu ,đã cho thấy nó có bản tính nhân từ với con người ,tại sao Nham Thị lại giết nó ??.

 

" Bởi vì khi đó nó trợ giúp bạch ma ưng " Nham Thị nói .

 

Trợ giúp bạch ma ưng ???.

 

Trong lòng Mạc Phàm cuộn lên sóng lớn ,vội hỏi :" Không phải lúc đó bạch ma ưng tàn sát các sinh vật ,chiếm thiên quan tử đoạn đại thụ làm của riêng ,gây ra uy hiếp lớn với con người sao " .

 

Nham Thị gật đầu ,lúc này cũng đã lấy lại được tinh thần ,giống như Nguyệt Nga Hoàng còn sống cho bản thân một lý do ,một lý do không thể yếu đuối cùng ngu muội .

 

" Kỳ lạ ,tại sao đồ đằng Nguyệt Nga Hoàng lại giúp bạch ma ưng ,làm thế chẳng khác nào muốn con người diệt vong " Mạc Phàm nói .

 

---

Vịnh Bột Hải hay biển Bột Hải là một vịnh biển nhỏ nằm ở khoảng giữa bán đảo Liêu Đông (thuộc tỉnh Liêu Ninh) ở đông bắc, với dải bờ biển phía tây thuộc các tỉnh và thành phố trực thuộc trung ương như Hà Bắc, Thiên Tân và bán đảo Sơn Đông (thuộc tỉnh Sơn Đông) ở phía đông nam.

Sông Hoài (tiếng Trung: 淮河 hoặc 淮水, âm Hán-Việt: Hoài Hà hoặc Hoài Thủy) là con sông dài thứ tư ở Trung Quốc sau Dương Tử, Hoàng Hà và Châu Giang (sông Trung Quốc). Sông Hoài dài 1.078 km với lưu vực rộng 187 ngàn kilômét vuông. Giống như hai con sông lớn kể trên, sông Hoài về cơ bản chảy theo hướng tây-đông và nằm gần giữa khoảng cách của hai con sông này. Tuy nhiên, do nó không trực tiếp đổ ra biển nên nó nổi tiếng là dễ gây ngập lụt.

Đọc truyện chữ Full