Trans : xSnowballx
" Gào gừ ~~~~~~~~~~~~".
Tiếng gầm dài ở núi tuyết dưới bầu trời đầy sao ,một con phi xuyên ngai lang màu trắng tuyết đang chạy qua các rặng núi tuyết với tốc độ cực nhanh.Khi nó nhảy lên cao thì như một tuyết vương thống trị bóng đêm ,hướng về nơi này tuyên thệ .
Mạc Phàm nhảy xuống từ trên lưng phi xuyên ngai lang ,tiện tay lấy một con dao sắc bén ,nhanh chóng cạo sạch lông thỏ tuyết này ,một tay khác nổi lửa .
Lửa làm tuyết tan nhanh chóng,nhưng Mạc Phàm mặc kệ lấy gia vị rắc lên ,không bao lâu thì con thỏ béo này toả ra mùi thơm .Mỡ chảy từ lớp thịt xuống xuống hoả diễm ,trong nháy mắt làm Mạc Phàm muốn ăn ngay.
" Lão lang ,đi bắt thêm mấy con nữa đi " Mạc Phàm nói với phi xuyên ngai lang .
Phi xuyên ngai lang khá là thích nơi này ,lấy độ cao 3000 mét là ranh giới phân chia thì cả 3000 mét đều được băng tuyết bao phủ ,mà núi An-pơ ngự trị ở nơi cao hơn mực nước biển,những rặng núi tuyết ,mặt tuyết ,gió tuyết ,phi xuyên ngai lang đã hoá thành một con husky vui vẻ, chạy như bay.
" Mục Bạch ,tớ đây bội phục cậu ,tự mang gia vị theo bên người " Triệu Mãn Duyên lấy ra một chai sprite lớn mua trước khi lên núi ,sau đó lấy cốc mang từ học phủ ,rót mỗi người một chén .
" Thường xuyên đi ra ngoài ,những thứ này luôn mang theo người ,vốn cho rằng là không cần thiết " Mục Bạch giả thích.
Mấy năm gần đây Mục Bạch luôn ở bên ngoài ,cũng không thể ăn mãi thịt khô lót dạ được ,thỉnh thoảng để an toàn và thoải mái hơn thì cũng sẽ ăn một số món dân dã ,rắc thêm gia vị ,tuyệt đối là mỹ vị.
" Tớ thấy An-pơ học phủ này quả thật là một trường học lợi hại nhất ,không có sóng điện thoại ,không wifi ,không có siêu thị nhỏ ,không có đồ uống ,giời ơi ,toàn uống nước tuyết ,ăn súp rau ,tớ sắp chết khi ăn mấy thứ đó rồi " Triệu Mãn Duyên chửi .
" Cũng không biết mỗi cô gái này làm sao mà cảm giác sống như ở thiên đường ,thánh địa ,kiêu ngạo thảo mãn ,tớ thấy cảm giác này chẳng khác gì là ngồi tù cả " Mạc Phàm cũng oán giận .
" Ở nơi này một tháng ,mọi người sẽ ngốc đi, đúng rồi ,hai thánh nữ kia thu dọn đồ đạc ,kỳ thật còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt " .
" Tớ cũng cảm thấy ngứa mắt hai người bọn họ ,đúng rồi ,sau khi chạy vào dung động ,cậu làm cái gì để Heidi đuổi đánh vậy Mạc Phàm ?" Mục Bạch bẻ chân thỏ ,bắt đầu ăn từng miếng .
" Cô ấy không mặc quần áo ,bị tớ nhìn thấy hết sạch,đừng nói là vóc người cô ấy thật đẹp, lúc đầu tớ còn tưởng là pho tượng làm từ ngọc thạch " Mạc Phàm nói .
" Vãi thế ,sao chuyện tốt gì cũng rơi vào đầu cậu vậy,biết trong đó gái khoả thân thì tớ cũng sẽ theo vào ,thác nước đó chẳng là gì với tớ cả " Triệu Mãn Duyên ảo não ,hối hận lúc đó không đi vào.
Heidi đẹp đẽ ,sống mũi cao ,đôi mắt bảo thạch ,đôi môi căng mọng ,lại thêm tóc nâu nhạt dài xoăn ,nói là thiên sứ mỹ nữ cũng không có gì quá đáng ,Triệu Mãn Duyên nghe Mạc Phàm kể thấy Heidi khoả thân, nước miếng không khỏi chảy ra.
" Nói hai người kia trước đi " Mục Bạch nói .
" Đúng đúng đúng ,Cheryl cùng Edith là người có tâm cơ ,nhất định phải chinh phục bắt hai người đó quỳ xuống .Hai người họ làm chúng ta kiểu gì ,khác gì thức ăn cho heo không ,vậy mà thằng cháu đích tôn Thạch Tuấn Thịnh còn cười nói khen ngon.Tớ cũng không hiểu cái tên Thạch Tuấn Thịnh là một con chó sao ,người khác làm gì chúng ta ,còn tên đó cười nịnh nọt làm lành, hẳn là trước đây tên đó từng làm hán gian cẩu tặc " Triệu Mãn Duyên gật đầu .
Khẳng định là Cheryl cùng Edith biết Heidi thường xuyên tu luyện ở trong dung động ,nhưng hai người họ lại không nhắc tới cái này ,hại Mạc Phàm bị thương,vết thương bây giờ còn hơi nhói đau.
Mạc Phàm vốn là người có thù tất báo ,dù cho đối phương là nữ thì cũng không tha .
Đấu trí trước mặt bọn họ ? .
Hừ hừ ,đấu trí với bọn họ lúc trước là hồng y giáo chủ ,tên Lãnh Tước ,bây giờ đang bị giam ở thánh tài viện ,đếm ngược thời gian còn sống ,hai cô gái ngực còn chưa nhú còn dám tìm bọn họ để gây sự .
" Mục Bạch,thấy cậu mang nhiều thứ ,có thuốc mê không ? " Triệu Mãn Duyên hỏi .
Mục Bạch trừng mắt lên, giận dữ nói :" Cậu coi tớ là tên đạo tặc hái hoa sao, làm sao tớ mang thứ này được ".
" Vừa lúc nãy tớ có đi bọn họ trong gian phòng thuốc ,tớ không biết phối thuốc ,mấy cậu có ai biết không ?" Mạc Phàm hỏi.
" Tớ biết ...nhưng các cậu có làm thế có hơi quá đáng rồi " Mục Bạch thấp giọng.
" Quá đáng cái gì ,ngay lúc chúng ta đến trường học ,hai người họ coi chúng ta như một con chó nông thôn ,cười nhạo ,cái ánh mắt kia không khác gì bọn họ thánh khiết nhất trong thế giới này ,còn những người khác như rác rưởi ....Cậu nhịn được cục tức này ,nhưng tớ thì không " Triệu Mãn Duyên tức giận .
Đúng là Triệu Mãn Duyên yêu thích những người con gái đẹp đã ,đẫy đà ,nhưng không có nghĩa là yêu thích loại thánh nữ chanh chua ,xem thường người khác .
Bọn họ còn phải ở đây tận một tháng ,không cho giáo huấn bọn họ một chút ,thì còn bị hai người đó chọc cho tức .
"Thuốc mê thì bỏ đi ,lần sau tìm cơ hội xử lý hai con hàng này " Mạc Phàm lắc đầu ,cảm thấy làm như vậy không có chút nhân đạo .
" Tớ cũng đâu có nói là làm gì sau khi đánh thuốc mê hai người bọn họ,chỉ đặt ít máu giả lên gường để doạ bọn họ thôi " Triệu Mãn Duyên nói.
" Bỏ đi ,đừng tính toán với hai nữ sinh " Mục Bạch nói.
Triệu Mãn Duyên không không phối thuốc ,mà chạy mấy chục km quanh đây cũng không có hàng tạp hoá ,chứ đừng nói là hiệu thuốc ,đành từ bỏ chuyện đó để tập trung gặm món thịt thỏ thơm ngon này .
" Tách ! ! ! ! ! ! ! Tách ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Tách ! ! ! ! ! ! ".
Bỗng nhiên có một âm thanh như tiếng sáo ,nhưng chói tai hơn tiếng sáo vang vọng trên núi tuyết ,Mục Bạch ,Triệu Mãn Duyên đang đắc ý gặm thịt thỏ để cọ rửa những đồ ăn ngu ngốc trong bữa tối.Nhưng cả ba chợt phát hiện mười mấy đôi cánh bay màu nhũ bạch bay trên bầu trời đêm đang vây quanh núi tuyết này.
Rất nhanh có những nữ pháp sư tuần tra mặc đồ trắng bay đến trước mặt ba người bọn họ,một nữ pháp sư tuần tra trừng mắt đi tới ,liếc nhìn con thỏ béo bị quay nướng ,lập tức cau mày.
" Chúng tôi nhận được báo cáo có người tới núi tuyết này để sát hại các sinh linh bé nhỏ ,tôi nghĩ khi cậu được phép vào nơi này thì cũng đã có người nói với cả ba là không được sát hại các sinh linh bé nhỏ trên núi tuyết An-pơ rồi.Ba người đi theo chúng tôi một chuyến ,chúng tôi sẽ xin chỉ thị của giáo viên để tiến hành xử lý mấy người " ngữ khí nữ pháp sư tuần tra không có chút tình cảm nào.
" Vãi luôn ạ ,chúng tôi đang chuẩn bị ăn thức ăn dân dã ,mấy người điều này cũng quản sao ,có bệnh à ? Chẳng lẽ toàn bộ núi An-pơ đều của mấy người ,huống hồ chúng tôi đã ăn trong phạm vi của trường học mấy người chưa " Triệu Mãn Duyên nổ tung ,chỉ tay vào mặt đội nữ pháp sư tuần tra, nói .
" Cậu thu tay của mình lại ,nếu không tôi coi đó là hành vi phản kháng.Khi đó đừng trách chúng tôi không khách khí " nữ pháp sư tuần tra lạnh lùng nói.
" Không khách khí thì phóng ngựa lại đây, ngày hôm nay mấy người mà đụng được vào một sợi tóc của Triệu Mãn Duyên tôi ,thì coi như tôi là cháu của mấy người " thực sự là Triệu Mãn Duyên chịu đựng đủ rồi ,trực tiếp nổ phổi mắng chửi .
" Lão Triệu ,đừng nóng vội " Mạc Phàm vội vàng khuyên ngăn Triệu Mãn Duyên ,cười với nữ pháp sư tuần tra ,nói :" Chúng tôi tự mình trở về là được ,đừng kích động như vậy ".
" Mấy người phối hợp thì chúng tôi đương nhiên sẽ không làm khó dễ " Nữ pháp sư tuần tra nói.