Đang ở trong đất cấp tốc độn thổ, Tôn Hữu Tài bỗng run lên, cảm giác sợ
hãi mãnh liệt khiến cho hắn thấy khó thở. Đúng lúc này hắn cảm thấy vùng đất phía trước mặt trở nên nóng bức, hắn âm thầm kêu khổ. Độn thổ thuật này nếu dùng ở nơi khác có thể nói là rất tiện lợi, nhưng ở nơi có nhiều núi lửa như Hỏa Phần quốc thì lại đòi hỏi yêu cầu rất cao.
Nếu không trực tiếp lao đầu vào nham thạch nóng chảy thì rõ ràng là chẳng hay ho gì.
Trước đây Tôn Hữu Tài tuy cũng chạy trốn nhưng vẫn phân biệt phương hướng, chỉ cần thấy bùn đất nóng bỏng sẽ lập tức quay lại. Nhưng bây giờ hắn đang nghĩ là bị một cao thủ Hóa Thần Kỳ đuổi giết, dưới sự kinh hoảng nên không thể lựa chọn vị trí tốt được, chỉ có thể cố hết sức đưa thân thể lao về phía trước.
"Phịch"
một tiếng, thân thể hắn đã trực tiếp xuyên thấu tầng đất xuất hiện ở một sơn động trong lòng núi lửa. Sóng nhiệt ùa vào mặt hắn, tóc và lông bi cũng bắt đầu cong queo dần… Kinh hô một tiếng, Tôn Hữu Tài vội vàng tung phi kiếm, lảo đảo bay lên dừng ở một mỏm đá nhô ra. Chỉ mới một chốc mà toàn thân của hắn da dẻ đã nứt nẻ, quần áo dưới sự cử động của thân thể cũng hóa thành tro bụi.
Thậm chí ngay cả phi kiếm dưới chân cũng bắt đầu nóng đỏ lên, nhiệt độ ngày càng cao.
Mồ hôi của Tôn Hữu Tài vừa mới xuất hiện đã ngay lập tức bốc hơi. Lúc này nhìn lại thấy cả người hắn đang phủ trong khói trắng, mặc dù đang trần trụi nhưng cũng vẫn có một loại khí thế của tiên nhân.
Ở phía dưới chỗ của hắn là một hồ dung nham, từng đám bọt khí lớn xuất hiện trong hồ bay lên, sau khi vỡ tan lại tỏa ra một luồng khí đen.
Tôn Hữu Tài đang muốn từ vách núi lửa đối diện bỏ chạy tiếp nhưng lúc này đột nhiên thân thể hắn run lên, ngơ ngác nhìn nham thạch nóng chảy phía dưới, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Lúc này Vương Lâm cũng đuổi đến nơi. Hắn mặc dù không biết độn thổ thuật nhưng vẫn dùng thần thức bám chặt đối phương. Giờ bỗng nhiên phát hiện thấy Tôn Hữu Tài dừng lại, lập tức dùng thiết phiến điểm một cái, thiết phiến đánh vào mặt đất xoay tròn tạo thành một thông đạo. Vương Lâm tự mình theo sát vào, sau đó theo thông đạo đuổi tới nơi nham thạch nóng chảy mà Tôn Hữu Tài đang dừng lại.
Vừa lúc tiến vào sơn động núi lửa, Vương Lâm đã thấy được Tôn Hữu Tài đang lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhìn theo ánh mắt hắn xuống dưới mới thấy được giữa hồ dung nham nóng chảy kia đang hiện lên một cặp mắt hình tam giác. Vương Lâm hít một hơi lạnh, lui về thông đạo bên cạnh, đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nham thạch nóng chảy.
Căn cứ theo trí nhớ từ nhỏ của Mã Lương về Hỏa Phần quốc, thì nơi đây toàn là núi lửa, không có bất cứ một sinh vật nào. Nếu như có thì qua vô số năm như vậy không thể không bị các tu chân giả phát hiện được. Phải biết rằng cứ cách vài năm, lão tổ của tứ đại tông phái lại tiến hành phong ấn núi lửa của Hỏa Phần quốc một lần để đảm bảo an toàn.
Cùng lúc đó Tôn Hữu Tài cũng đang ngơ ngác nhìn cặp mắt kia, sau đó thu lại phi kiếm, dùng đôi bàn chân trần dẫm lên nền đá nóng bỏng. Một mùi thịt cháy khét lập tức bốc lên từ dưới chân hắn.
Chỉ mới đi về phía trước 3 bước mà chân hắn đã cháy đen., da thịt bung
ra lộ xương cháy đen bên trong. Nhưng dù vậy trên mặt Tôn Hữu Tài không có một tí nào tỏ ra thống khổ, đứng ở phần tiếp cận với nham thạch, rồi không chút do dự nhảy xuống dưới.
Tinh quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe. Bàn tay hắn khẽ vung lên, trong nháy mắt trước khi Tôn Hữu Tài rơi vào trong nham thạch nóng bỏng đã kịp bắt lấy túi trữ vật trên lưng hắn đem về. Ngay sau đó hắn cũng không quay đầu lại mà lập tức quay mình bỏ chạy về phía sau.
Từ phía sau truyền đến một tiếng rít gào, nhất thời bốn phía nhiệt khí trở dâng cao, bốn phía thông đạo quanh hắn đã nóng đỏ lên Vương Lâm lập tức quay người chạy trốn. Lúc này nếu đứng trên trời nhìn xuống dưới sẽ thấy núi lửa lớn nhỏ trong dãy núi bỗng nhiên toát ra vô số khói đen, nhất là một ngọn núi lửa cực lớn trong đó. Mặt đất bốn phía xung quanh nó chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy được một vòng màu đỏ gợn sóng đang khuếch tán dần, hễ nơi nào bị nó khuếch tán đến cũng đều biến thành màu đỏ.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, vội vã lao đi trong thông đạo. Bỗng nhiên hắn dừng bước. Chỉ thấy phía thông đạo trước mặt hắn có vô số ngọn lửa từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ lại, hình thành nên một sinh vật có mắt hình tam giác, đầu có sừng, toàn thân phát ra ánh lửa. Nó nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Vương Lâm không nói hai lời, cực cảnh thần thức lập tức công kích, chỉ thấy một tia chớp màu đỏ từ trong hai mắt Vương Lâm bắn ra trúng vào thân thể hỏa thú. Ánh mắt hỏa thú cùng với ngọn lửa bỗng ảm đạm, nhưng rồi lập tức lại khôi phục như thường, hai mắt mở ra tạo thành một khe hẹp dài, rít lên một tiếng rồi lao về hướng Vương Lâm như muốn nuốt lấy hắn.
Vương Lâm sắc mặt càng thêm âm trầm, xoay người lui về phía sau. Nhưng ngay sau đó, đồng tử của hắn bỗng co lại vì ở phía sau hắn lại xuất hiện một hỏa thú.
Lúc này ở trong thông đạo hẹp, hai đầu đều có hỏa thú, Vương Lâm cắn răng một cái, pháp bảo thiết phiến lập tức xoay tròn, thân hình bám sát theo nó, đào ra một cái thông đạo khác.
Nhưng lúc này hai hỏa thú bỗng cùng gầm lên, bùn đất bốn phía lập tức nóng đỏ lên. Vương Lâm trong lòng trầm xuống, bùn đất sát quanh thân hắn bỗng nhanh chóng cứng lại, rồi sau đó bao bọc lấy hắn tạo thành một cái lồng giam hình tròn.
Lồng giam này không ngừng thu hẹp lại, cuối cùng bao phủ hoàn toàn.
Bây giờ trên mặt đất đang xuất hiện tầng tầng vết nứt nẻ, chúng chậm rãi sụp xuống dần. Một bồn địa thật lớn xuất hiện, chính giữa bồn địa có một trái cầu đất màu đen.
Ở bốn phía xung quanh trái cầu đất, có tám hỏa thú mắt hình tam giác đang không ngừng phun dung nham về phía khối cầu. Dần dần kích thước hỏa cầu ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn cao có nửa thước, lúc này hỏa thú mới ngừng phun dịch.
Một hỏa thú trong số chúng khiêng trái cầu đất lên rồi nhanh chóng chui vào dưới nền đất. Đám hỏa thú còn lại cũng nhanh chóng đi theo, trong nháy mắt đã quay lại cái sơn động trong lòng núi lửa hồi nãy.
Hỏa thú kia ném trái cầu đất xuống día, thân mình nó cũng nhảy xuống theo. Hỏa thú cầm hỏa cầu và đám đồng loại của nó cùng nhau biến mất ở trong hồ dung nham nóng chảy. Hồ dung nham sau khi sủi lên một số bọt khí, lại dần bình yên trở lại.
Núi lửa ở bốn phía trên mặt đất phun khói đen ngày càng ít, mặt đất nứt nẻ cũng dần khôi phục nguyên dạng. Trừ một cái bồn địa thật lớn có thể chứng minh sự việc vừa phát sinh, còn không hề có dấu hiệu gì cho biết nơi này từng xuất hiện hỏa thú.
Mà bồn địa ở Hỏa Phần quốc mà nói rất bình thường, gần như mỗi một vùng núi lửa đều từng xuất hiện bồn địa lớn hoặc nhỏ.
Vương Lâm co mình, cố chống cự lại từng đợt cực nóng đang không ngừng truyền lại. Vừa rồi trong nháy mắt lúc bùn đất bao quanh, hắn đã dùng cực cảnh thần thức bao phủ toàn thân, lúc này thần thức của hắn đang từ từ làm trái cầu đất tan dần.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình đang chìm xuống dần. Hồi lâu sau, trái cầu đất chấn động, dường như bị đập mạnh vào đâu đó. Lúc này thần thức của hắn đã đột phá lớp hạn chế cuối cùng của trái cầu đất, thấy rõ hết thảy trước mắt.
Đây là một chỗ mênh mông dung nham nóng chảy, nhìn không thấy giới hạn. Ở phía trên là vô số dòng dung nham chảy theo các thông đạo xuống, hòa vào trong hồ dung nham nóng chảy.
Quả cầu đất mà hắn đang nằm trong giờ đang ở phía trên dung nham. Ở bên cạnh đó là bẩy tám khối cầu giống vậy, trên mỗi khối có một con hỏa thú đang nằm.
Lại nhìn bốn phía nham thạch nóng chảy hiện lên vô số con mắt hình tam giác. Một con hỏa thú từ trong dung nham nóng chảy nhảy lên trên quả cầu đất của Vương Lâm. Nó không hề phát hiện ra thần thức của Vương Lâm.
Thời gian từ từ trôi qua, lại có thêm vài hỏa thú từ trong thông đạo xuất hiện. Không hề ngoại lệ, mỗi con đều khiêng theo một quả cầu đất.
Lúc này toàn bộ nham thạch nóng chảy bỗng dưng chấn động, từng con hỏa thú từ trong dung nham nóng chảy tản ra, lộ ra một khoảng trống. Một con hỏa thú cực lớn chui ra từ trong dung nham, Vương Lâm cẩn thận thu hẹp thần thức lại quan sát.
Hỏa thú bình thường chỉ cao tầm 3 thước, mà con hỏa thú này mới chỉ lộ đầu ra đã vượt quá nửa trượng rồi. Dần dần, thân hình hỏa thú này cũng lộ ra quá nửa, hình thể khổng lồ xuất hiện ra uy áp mạnh mẽ. Nó vừa xuất hiện đã khiến hỏa thú bốn phía đều đứng im bất động.
Vương Lâm trong lòng thất kinh, hỏa thú khổng lồ này thể hiện thực lực không hề kém Nguyên Anh Kỳ, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng mạnh đến mức nào thì vì Vương Lâm chưa từng thấy tu luyện giả Hóa Thần Kỳ ra tay nên không thể phán đoán được.
Hỏa thú khổng lồ đảo ánh một vòng, chậm rãi bơi tới bên trái. Ngay sau đó là một con hỏa thú tương tự xuất hiện, cuối cùng tổng cộng có 16 con.
16 con hỏa thú này tạo thành một vòng tròn. Ở trong vòng tròn xuất hiện một hỏa hoàn từ trong dung nham, thất thải quang mang lấp lánh.
Vương Lâm thật cẩn thận ngưng thần quan sát thì thấy ở phía dưới hỏa hoàn có một hư ảnh mơ hồ đang dần ngưng thực, hóa thành một hỏa đoàn lớn bằng nắm tay.
Một tia hồng sắc nối liền với hỏa đoàn.
Lúc hỏa đoàn này xuất hiện, trong nháy mắt 16 con hỏa thú khổng lồ gầm nhẹ, sau đó cả đám từ trong dung nham nóng chảy nhảy ra, quỳ xuống. Cùng lúc đó tất cả hỏa thú bốn phía xung quanh cũng nhảy lên quỳ xuống dưới dung nham nóng chảy.
Vương Lâm đang quan sát đến đây thì bỗng nhiên trong đầu chấn động, Thiên Nghịch Châu Tử vốn đã dung hợp trong cơ thể bỗng tự động chui ra từ mi tâm của hắn. Nếu không phải Vương Lâm ngăn cản đúng lúc sợ rằng Thiên Nghịch Châu Tử đã phá đất mà ra rồi.
Đúng lúc này một con hỏa thú ở phía dưới quả cầu đất bỗng tung nó lên không trung rồi dừng lại. Cùng lúc đó hỏa đoàn lập tức chui vào bên trong quả cầu đất. Một loạt âm thanh vang lên vô cùng rõ ràng trong sơn động yên tĩnh.
Đột nhiên một tiếng kêu thê thảm từ bên trong truyền ra, tiếng kêu liên tục không ngừng nhưng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt. Rất nhanh, một tia huyết sắc vụ khí từ trong quả cầu đất bay ra, chính là hỏa đoàn chui ra ngoài.
Quả cầu đất từ giữa không trung rơi xuống, chìm vào trong dung nham nóng chảy. Trong lòng Vương Lâm trầm xuống, hắn hiện giờ đã hiểu trong quả cầu chắc không chỉ mình hắn còn sống. Nếu như hắn không dùng cực cảnh thần thức hộ thể thì ở trong quả cầu kia cũng không bị chết, nhiều lắm là chỉ ngủ say bất tỉnh thôi.
Sau đó lại có bốn quả cầu đất được tung lên, sau đó lại bị hỏa đoàn chui vào trong. Vẫn là những tiếng kêu thảm thiết, vẫn là sự giằng co nửa thời thần…Sau khi quả cầu đất cuối chìm vào trong dung nham nóng chảy, quả cầu đất của Vương Lâm bỗng bị hất tung lên.
Thiên Nghịch Châu Tử ở chỗ mi tâm của hắn chấn động mãnh liệt chưa từng có, giãy thoát khỏi sự trói buộc của Vương Lâm. Đúng lúc này, hỏa đoàn kia đã chui vào trong quả cầu đất của Vương Lâm.