Kể từ đó, tốc độ của bọn họ tự nhiên được tăng lên rất nhiều. Vừa bay, Vương Lâm vừa tiến hành điều chỉnh lại thần thức bên trong cơ thể mình. Cực cảnh thần thức sau khi trải qua nhiều cuộc tranh đấu đương nhiên sẽ bị hao tổn đôi chút, tia chớp màu đỏ ánh lên trong ý thức hải, từ từ lớn dần lên.
Trưa ngày hôm sau, tại địa phận của Tổng giáo phái Đấu Tà, thần thức của Vương Lâm đã hồi phục lại như ban đầu, hắn phóng mắt ra xa nhìn cảnh vật ở nơi đây. Trước mắt là một dãy núi lớn, đỉnh của ngọn núi đã bị người ta dùng phép thuật biến thành hình rồng, cả dãy núi trông từ xa lại giống như hình một con rồng đang uốn lượn.
Đứng trên đầu rồng là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng, đang nhìn về phía Vương Lâm.
Phía trên không của đầu rồng, mười vị Kết Đan Kỳ Tu sĩ đang hợp thành kiếm trận, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, mỗi người có một tâm trạng khác nhau, người thì kiêng nể, người thì lại sợ hãi. Giữa vòng tròn do mười người họ tạo thành có mười thanh phi kiếm đang chuyển động, chúng va vào nhau gây ra những hồi tiếng leng keng, những tia lửa lóe lên sáng chói. Từ trong thân rồng tỏa ra từng luồng từng luồng linh lực, đặc biệt là từ những chiếc vảy rồng.
Nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy trên từng chiếc vảy đó chính là từng vị tu sĩ. Nhìn từ xa, khi tất cả các thanh kiếm cùng ánh lên thì cả thân mình con rồng như bừng sáng, như một chú rồng sống thực sự.
"Đấu Long Đại trận"
, Thượng quan trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm một mình.
Mộc Bắc vội giải thích:
- Đấu Long Đại trận này là trận pháp trấn phái của Đấu Tà phái. Tương truyền nếu như không phải là tu sĩ có tu vi Nguyên Anh thì không thể hóa giải được. Tuy những lời đồn đại đó đều là nửa thật nửa giả, nhưng trong toàn bộ Nam Đẩu thành này không trận pháp của môn phái nào mạnh như vậy.
Vương Lâm có chút tinh thông về trận pháp. Sau một hồi suy ngẫm, Lý Mộ Uyển đột nhiên nói:
- Đây không phải là trận pháp mà là một loại phép thuật huyền bí, tập trung linh hồn của hàng vạn người vào người đứng ở đầu rồng. Như vậy khiến cho người ở trên đó trong một thời gian nhất định sẽ tăng trưởng tu vi.
Lúc này, người đứng ở đầu rồng, ánh mắt sáng quắc, tiếng nói như thét:
- Đạo hữu đang mang Tru Sát Lệnh trên người, lão phu là chưởng môn Đấu Tà phái Giải Đông Lai, một vạn ba nghìn năm trăm sáu mươi hai người của Đấu Tà phái đều đang ở đây. Hôm nay ngươi đã tới đây, nếu như có thể hóa giải được kiếm trận của trưởng bối môn phái ta thì từ nay Đấu Tà phái sẽ nghe theo mệnh lênh của ngươi. Còn nếu ngươi thua thì đừng trách lão phu nặng tay. Ngươi có dám không?
Tiếng nói của ông ta vang vọng, như tiếng sấm rền, rung chuyển bốn phương. Cùng lúc đó, hàng vạng người ở trên mình rồng đồng thanh thét lên. Từng đám sương mù đang cuồn cuộn trên bầu trời bỗng dưng tản ra sau tiếng thét đó.
Tia sáng tỏa ra từ hàng vạn thanh kiếm, linh lực từ những đồ đệ ở nơi thấp nhất cũng nhanh chóng bay lên, tất cả tập trung lại nơi đầu rồng. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một quầng sáng linh lực đang di chuyển từ dưới lên, ngưng tụ lại ở nơi đầu rồng, mỗi lúc một lớn hơn.
Khi đó, mười tu sĩ đang kết thành vòng tròn ở trên bầu trời nhanh chóng bay về phía Vương Lâm.
Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, cũng nhanh chóng lao tới, ánh mắt như nảy lửa. Mười vị tu sĩ chưa kịp tới gần thì toàn thân đã run lên, họ đã thong qua các thông tin khác nhau mà hiểu biết được đối phương, cho nên khi nhìn thấy đối phương lao lên, họ bất giác chững lại.
Ánh mắt Vương Lâm liếc qua họ một lượt, vung tay phải lên, hàng nghìn thi thể ở phía sau anh hung hãn tiến về phía con rồng kia.
Những thi thể này đã leo lên được trên mình rồng nhưng lại bị ngăn cách bởi một quầng sáng đột ngột xuất hiện, dần biến thành sương đỏ. Bỗng nhiên quầng sáng bảo vệ vòng ngoài của Đấu Tà phái cũng bị nhuốm đỏ.
Quầng sáng lớn di chuyển từ thân rồng tới người đứng trên đầu rồng, một thứ mùi lạ bỗng lan tỏa ra từ người ông ta. Quần áo ông ta rách toạc ra, cơ thể bỗng nhiên lớn lên gấp bội.
Linh lực khổng lồ giống như sóng biển, đang toát ra mạnh mẽ từ người ông ta. Lão ta gầm lên vài tiếng, sức mạnh tăng lên gấp bội, cuối cùng gần đạt tới thời kỳ sơ Nguyên Anh. Nhưng không đạt được tới ảo anh cảnh giới của Nguyên Anh.
Ảo anh cảnh giới thường chỉ xuất hiện trong hình nhân do một vị Tu Chân Quốc thượng cấp luyện ra.
Giải Đông Lai gầm nhẹ, cả thân người bay lên không trung, ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía những tu sĩ Kết Đan kia, hét:
- Lũ vô dụng, cút hết đi cho ta.
Mười vị tu sĩ Kết Đan kỳ mặt đầy phẫn nộ, nhanh chóng lùi sang một bên, lạnh lùng quan sát.
Giải Đông Lai đảo mắt, cười dữ tợn:
- Ta đã nghe hết tất cả những lời đồn đại về nhà ngươi, dường như dưới Nguyên Anh không có ai là địch thủ của ngươi. Nhưng bây giờ, ta đã có sức mạnh của Nguyên Anh kỳ, xem ngươi thắng nổi ta không.
Lý Mộ Uyển mặt mày trắng bệch, khẩn thiết nhìn Vương Lâm, cô chợt phát hiện ra sự giễu cợt trong ánh mắt của hắn. Cô không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy yên tâm hơn vài phần.
Lúc này hai anh em Mộc Nam và Mộc Bắc trong lòng cảm thấy lo lắng, họ vốn cho rằng Vương Lâm sẽ dễ dàng thắng được nhưng bây giờ, xem ra tình thế đảo ngược mất rồi. Nếu như Vương Lâm bại trận, chờ đón họ chắc chắn là sự tức giận của Giải Đông Lai Chưởng giáo. Họ biết Đấu Tà phái có kiểu hình phạt vô cùng tàn khốc đối với những kẻ phản đồ.
Bổn mạng tinh huyết của Thượn Quang Mặc cũng đang ở trong tay Vương Lâm, nếu như Vương Lâm bỏ mạng, hắn cũng không tránh khỏi cái chết. Lúc này từ tận đáy lòng hắn đang gào thét, thầm nghĩ phải làm sao phá được thế trận.
Vương Lâm cười thầm trong lòng, nhún một bước, anh lao lên, đứng cách Giải Đông Lai khoảng ba mươi trượng, lạnh lùng nhìn đối thủ.
- Không phải ngươi biết Tử chú thuật hay sao? Cho lão phu diện kiến sức mạnh Tử chú thuật của nhà ngươi đi. - Giải Đông Lai bỗng biến mất, khi xuất hiện đã ở cách đó ba mươi trượng rồi.
Khi đối thủ biến mất, Vương Lâm cũng bay ra sau, Giải Đông Lai lại di chuyển. Vương Lâm cũng vẫn lùi lại, lạnh lùng nhìn Giải Đông Lai.
Giải Đông Lai chau mày, nhìn chằm chằm Vương Lâm:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Sự suy nghĩ trong ánh mắt của Vương Lâm càng lộ rõ, nhưng hắn bình thản đáp:
- Ta không đấu nữa.
Nói rồi hắn bay ngược lại nơi Lý Mộ Uyển đang đứng, tay ôm lấy eo cô rồi cả hai lùi lại tới đỉnh một ngon núi cách đó khoảng một trăm trượng, sau đó Vương Lâm nhìn Giải Đông Lai, cười khẩy.
Giải Đông Lai càng cau có thêm, gầm gừ:
- Một khi đã như vậy, chuyện này….
Hắn chưa nói hết lời, đã biến mất, khi hiện hình trở lại đã đứng trước mặt Vương Lâm, hắn cười hung tợn, há miệng phun ra một tia sáng trắng. Ánh sáng trắng đó biến thành một chiếc đầu hổ, gào thét lao tới chỗ Vương Lâm.
Cùng với đó, tay phải hắn vung lên, trong vòng ba trượng quanh Vương Lâm xuất hiện một tấm lưới điện, đang hung hãn siết chặt vào trung tâm.
Sắc mặt của Vương Lâm vẫn bình thản, khóe môi vẫn nở nụ cười lạnh băng. Trong khoảnh khắc chiếc đầu hổ lao tới, Ma đầu ở long cân lập tức nhảy ra, cười một tiếng rồi nuốt trọn chiếc đầu hổ đó vào trong miệng.
Cùng với đó, Tinh quang phi kiếm cũng lóe sáng, lưới điện xung quanh Vương Lâm vang lên những tiếng nổ lụp bụp, phi kiếm lao tới tấn công vài lần, lưới điện tự khắc vỡ vụn.
Còn Giải Đông Lái, trên tay phải của Vương Lâm đột ngột xuất hiện băng diễm, từ đó toát ra từng làn khí lạnh toát.
Lúc vòng cầu lửa xuất hiện, sắc mặt của Giải Đông Lai thay đổi nhiều lần, hắn liền nhảy về sau. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy tia sáng đỏ trong ánh mắt Vương Lâm, thần thức trong hắn bỗng bị chấn động.
Thần thức chấn động khiến cho cả người hắn đứng im, do đó vòng sáng lửa cứ lặng lẽ đâm trúng vào ngực hắn.
Một thứ ánh sáng xanh lam nhanh chóng lan tỏa ra ngoài theo hình mạng nhện từ chỗ bị đâm trúng. Máu đã xuất hiện trên khóe môi của Giải Đông Lai, hắn lại lùi về sau, mãi khi tới chỗ cách đầu rồng khoảng ba mươi trượng thì mới dừng lại.
Hai tay hắn bắt ấn, điểm huyệt vào ngực, sau khi rít lên vài tiếng, hắn đã đẩy lùi được thứ ánh sáng xanh đó về với điểm xuất phát của nó, ầm một tiếng, nó thoát ra khỏi ngực hắn.
Vòng băng lửa lóe sáng nhưng ánh sáng đã nhạt đi đôi phần, rồi bay trở lại nơi Vương Lâm. Cho tận tới lúc đó, Vương Lâm vẫn chưa chủ động ra tay, chỉ là đứng ở ngoài một trăm trượng, mỉm cười lạnh lùng, trong ánh mắt ánh lên sự giễu cợt.
Giải Đông Lai dừng lại, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Sau một hồi trầm ngâm, hắn đột nhiên nói:
- Sao ngươi phát hiện ra được?
Vương Lâm bình thản đáp:
- Ta chẳng phát hiện ra gì cả, chẳng qua ta biết hơi thở của ngươi trong ba mươi trượng khác với năm mươi trượng mà thôi.
Lý Mộc Quyên nhanh trí hiểu ra, nói:
- Việc hắn bị thương cũng là giả vờ.
- Còn về chuyện bị vòng băng lửa làm cho bị thương là có thật, nhưng khi hắn trở về phía sau ba mươi trượng thì đã được linh khí của con rồng chữa lành rồi, giả thương chẳng qua chỉ là để dụ ta qua đó đấu với hắn thôi.
Đó là lần đầu tiên Vương Lâm mở miệng nói với Lý Mộ Uyển nhiều như vậy. Tuy là nói với cô nhưng ánh mắt anh vẫn đang dõi theo Giải Đông Lai.
Khi hắn nhìn về phía đầu rồng, trong lòng đã có chút lo sợ, tự nhủ:
"nếu có pháp thuật như thế trong tay thì ta không thể xem thường được. Chỉ cần nó có đủ linh lực thì việc đạt được sức mạnh hóa thần cũng là việc trong tầm tay."
Nếu thực sự như vậy thì phái Đấu tà đã sớm làm chủ Nam Đẩu thành, trở thành đệ nhất bang phái trong phạm vi trăm vạn dặm rồi. Tất nhiên phép thuật này cũng có sơ hở chết người nhưng trong thời gian ngắn như vậy, thì điều đầu tiên mà mọi người nghĩ tới đều là như vậy. Đối phương nhất định cũng nắm rõ điều đó, ít ra thì cũng biết được giới hạn thời gian ở đâu, dựa trên cách tính thời gian mà hoàn toàn có thể bù đắp được nhược điểm này.
Nếu như chỉ có yếu điểm đó thì sức mạnh của pháp thuật này cũng đã quá mạnh rồi. Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, nhất là khi thấy đối phương dùng mọi cách để dụ mình tiến lên giao đấu, chứ không phải là giết ngay sau khi gặp nhau. Vương Lâm nhẩm tính, chỗ mình đang đứng cách chỗ đối phương khoảng chin mươi trượng.
Trong lòng Vương Lâm bỗng nảy sinh nghi ngờ, Vương Lâm khi đó mới tấn công, quan sát trong phạm vi ba mươi trượng, sau đó là năm mươi, bảy mươi rồi cuối cùng là một trăm trượng, tới lúc này hắn mới tìm ra được yếu điểm chết người của pháp thuật này.
Càng ở cách xa đầu rồng, nội công của đối phương càng yếu đi.
Lúc này, sắc mặt của Giải Đông Phương hoàn toàn thay đổi, tuy rằng vẫn còn nội công nhưng không làm thế nào có thể dụng được. Những gì đối phương đoán ra được không sai là mấy, thực ra không đến một trăm trượng mà chỉ cần vượt qua chín mươi trượng thôi là nội công của hắn suy giảm, khó có thể đánh thắng được đối phương. Thậm chí nếu như đối phương tấn công, không giao đấu với đối phương, chỉ cần lùi lại vài trượng thôi thì nội công sẽ tụt hẳn về Kết Đan kỳ.