TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 163: Kẻ Đứng Đầu Huyết Hải

Thân thể người đó cao hơn mười trượng, toàn thân mặc một bộ áo giáp màu tím. Trên áo giáp có vố số gai nhọn, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.

Mái tóc đen không gió nhẹ nhàng tung bay. Khuôn mặt của người đó hết sức anh tuấn. Tuy nhiên quan sát kỹ lại có một cái cảm giác yêu dị. Nhất là đôi môi mỏng nhìn chẳng hề có cảm giác tốt lạnh.

Hai mắt hắn tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào Lục Dục ma quân. Một lúc sau, hắn thở dài, chậm rãi mở miệng, nói:

- Dịch nhi! Ngươi vẫn còn nhận ra vi sư à? Nhưng bây giờ, tên của ta lại là yêu thần Đồ Ti.

Hai chữ Dịch nhi rơi vào tai Lục Dục ma quân khiến cho hắn cảm thấy chấn động. Hắn không thể tin vào mắt mình. Nếu như vừa rồi, hắn nhìn khuôn mặt người đó rất giống với sư phụ chỉ có chút cảm giác chấn động thì bây giờ hoàn toàn run rẩy. Người có thể gọi ra cái tên của hắn mà rất ít người biết đến thì ngoại trừ sư phụ Thiên Ma tán nhân đã chết đi còn có thể là ai nữa?

Lục Dục ma quân hít một hơi thật sâu, nét mặt âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, thấp giọng nói:

- Ngươi.ngươi.cuối cùng tại sao ngươi lại là yêu ma? Tại sao ngươi cũng giống Mạnh Đà Tử bị ma hóa? Hơn ngàn năm trước, chẳng phải ngươi đã.

Hai mắt Thiên Ma tán nhân khẽ nhắm lại rồi mở ra ngay. Hắn bình thản nói:

- Ngươi muốn nói tại sao hơn ngàn năm trước ta đã chết mà bây giờ lại có thể sống lại đúng không?

Trong lòng Lục Dục ma quân hết sức cảnh giác. Từ khi Mạnh Đà Tử xuất hiện cho tới việc sư phụ Thiên Ma tán nhân của hắn sống lại, tất cả đều qua sức quỷ dị, khiến cho hắn có cảm giác hãi hùng, khiếp vía. Hắn biết, ở đây có một điều bí mật nào đó.

Thậm chí, hắn bắt đầu hoài nghi Cổ Thần chi địa hình như không giống với những gì đã nghĩ. Đi vào trong cơ thể Cổ Thần cũng chẳng có vô tận pháp bảo cùng với đan dược đang chờ hắn nhặt.

Sở dĩ có sự nghi ngờ đó là do hơn ngàn năm trước có liên quan đến mấy vật truyền thừa từ Cổ Thần chi địa mà sư phụ hắn có được. Bây giờ, cẩn thận nghĩ lại, năm đó Thiên Ma tán nhân, sau khi có được mấy vật phẩm truyền thừa liền hoàn toàn thay đổi.

Điều này khi đó hắn cảm thấy khó hiểu. Nhưng bây giờ, trong đầu giống như bị một đạo lôi điện đánh trúng. Một cái suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong lòng hắn.

- Ta cũng không phải bị đoạt xá. - Thiên Ma Tán nhân liếc mắt nhìn hướng Mạnh Đà Tử vừa mới biến mất, chậm rãi nói.

Lục Dục ma quân cảm thấy thất kinh, nhưng nét mặt vẫn thể hiện như thường. Hắn cẩn thận để ý sư phụ mình đồng thời lui lại phía sau.

- Nếu còn lui tới mười bước, ta sẽ ra tay. - Thiên ma tán nhân cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Lục Dục ma quân, vẫn nói một cách bình thản.

Lục Dục ma quân liền dừng lại, thấp giọng nói:

- Sư phụ! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mặc dù người muốn giết chết đệ tử, nhưng cũng phải cho đệ tử rõ tất cả chuyện này là sao?

Thiên Ma tán nhân quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Dục ma quân một cái. Suy nghĩ một chút, hắn liền nói:

- Thôi! Nói cho ngươi cũng chẳng có ích gì. Này.

Lục Dục ma quân cũng không đợi hắn nói xong, thi thể người thanh niên trong tay liền phát nổ. Mặc dù người đó đã chết từ lâu, nhưng máu trong cơ thể hắn vẫn còn tươi giống như vừa mới chết đi không lâu.

Lúc này, sau khi phát nổ, một đám sương mù màu máu chợt tản ra bốn phía. Trong nháy mắt bao phủ lấy Lục Dục ma quân. Cơ thể hắn giống như tan ra trong huyết quang, nhát mắt liền biến mất. Sau đó, hắn hướng về phía cửa ra khỏi đệ tam quan mà nhanh chóng bỏ chạy.

- Dục niệm huyết độn.tốt lắm! Không hổ là đệ tử của ta. Thấy sự tình không hay là lập tức sử dụng phương pháp tốt nhất. Đào tẩu là đúng. - Thiên Ma tán nhìn liếc về hướng Lục Dục ma quân bỏ chạy mà nhếch mép cười một cách tán thưởng.

Tất cả công pháp của Lục Dục ma quân đều do hắn tự tay truyền thụ. Công pháp của hắn tu luyện có tên là Huyền Thiên Ma Dục quyết. Con người có sáu loại ham muốn bẩm sinh. Pháp quyết mà hắn tu luyện căn cứ vào các loại ham muốn đó. Đầu tiên là luyện hóa dục niệm của bản thân. Sử dụng dục niệm của bản thân làm vật dẫn kích thích ham muốn của người khác.

Nếu nói về mức độ ác độc thì so với Tử Chú thuật cũng chỉ kém một chút. Tu luyện Huyền Thiên Ma Dục quyết, quan trọng nhất là luyện hóa ham muốn bẩm sinh của bản thân. Nếu có thể luyện hóa bốn loại ham muốn liền đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ. Nếu luyện hóa được toàn bộ sáu loại ham muốn thì có thể đạt tới Anh Biến kỳ.

Lục Dục ma quân đã luyện hóa được năm lại ham muốn. Chỉ còn một thứ cuối cùng đó là Chấp dục (cố chấp) là hắn vẫn không thể luyện hóa. Chấp dục của hắn chính là chấp niệm về suy nghĩ. Chấp niệm duy nhất của Lục Dục chính là tu vi của bản thân. Ngay từ ngày đầu tiên bước vào con đường tu ma, hắn đã hạ lời thề cuộc đời này nhất định phải trở thành tu sĩ Anh Biến kỳ.

Đây là giấc mộng của hắn, cũng là mơ ước mà hắn theo đuổi cả đời. Năm đó, Thiên Ma tán nhân đã nói qua, chấp niệm đó chính là một cái rãnh lớn trong cuộc đời của Lục Dục ma quân. Bây giờ, sự thực đã chứng minh điều đó.

Về phần Dục niệm huyết độn chính là một thủ đoạn ghi chép trong Huyền Thiên Ma Dục quyết đề bảo vệ tính mạng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng chẳng dễ dàng sử dụng. Để sử dụng được nó phải mất đi một loại ham muốn đã luyện hóa. Sau khi sử dụng có thể trong nháy mắt khiến cho tốc độ của người thi thuật đạt tới một trình độ khó tin.

Lục Dục ma quân vốn là một kẻ quyết đoán. Từ sau khi sư phụ Thiên Ma tán nhân xuất hiện, hắn có một dự cảm rất lạ. Vì vậy mà đến lúc này, hắn mới cắn răng sử dụng phương pháp này để bỏ chạy.

Lại nói về Vương Lâm. Lúc này, tốc độ của hắn rất nhanh, lao về phía lối ra của cửa thứ ba. Dọc theo đường đi, tất cả đám du hồn cản trờ cũng tự động tản ra hai bên, mở cho hắn một thông đạo thẳng tắp.

Thân thể của hắn như hóa thành một đạo tàn ảnh, lóe lên lao đi. Khoảng cách tới lối ra của cửa thứ ba càng lúc càng gần. Về phần sinh tử của Lục Dục ma quân, Vương Lâm cũng chẳng có thời gian mà để ý. Hắn cùng với đối phương cũng chẳng có gì liên quan. Lần này, để bảo vệ tính mạng, dựa vào hắn một chút cũng chẳng có gì quan trọng.

Có điều, hắn lại cảm thấy đáng tiếc. Thông qua tin tức mà du hồn truyền lại, hắn thấy được Lục Dục ma quân và sư phụ của hắn - Thiên Ma tán nhân gặp nhau. Đồng thời hắn cũng thấy cảnh Mạnh Đà Tử chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đuổi theo.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Sau khi uống một ngụm linh dịch, tay phải của hắn chợt vung lên. Nhất thời ngọn lửa màu lam xuất hiện trong tay hắn. Cùng lúc đó, hắn vỗ vào túi trữ vật, độc kiếm từ bên trong bay ra. Vô số gai nhọn trên thân kiếm tỏa ra hàn quang lạnh người.

Thân thể Vương Lâm cũng không dừng lại. Hai tay hắn bắt quyết, chỉ về phía sau một cái. Sau đó, thân thể hắn lại lóe lên, tiếp tục đào tẩu. Về phần ngọn lửa và phi kiếm thì chia ra làm hai hướng khác nhau phóng về phía Mạnh Đà Tử đang đuổi theo.

Yêu ma Mạnh Đà Tử vừa truy kích, trong lòng cũng vừa suy nghĩ. Người mà hắn đang đuổi theo đúng là kẻ có hơi thở khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Vẻ mặt hắn hoàn toàn ngơ ngác. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải nhanh hơn nữa đuổi kịp đối phương. Sau đó, giết chết đối phương mới khiến cho cảm giác trong lòng hắn vợi bớt.

Có điều, trong lòng Mạnh Đà Tử cũng có chút bội phục đối với người đó. Hắn có thể cảm nhận được tu vi của kẻ đó mới chỉ đạt tới Kết Đan trung kỳ mà thôi. Nhưng người đó lại vô cùng giảo hoạt. Chỉ cần hắn hơi chần chừ một chút là đối phương lập tức quyết đoán bỏ đi.

Mà điều khiến cho Mạnh Đà Tử càng thêm kinh ngạc chính là đám du hồn ở cửa thứ ba không hề công kích đối với kẻ đó. Mặc cho gã cứ thế xông vào, bọn chúng vẫn chẳng hề có một chút động tác công kích.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy hết sức khó hiểu. Phải biết rằng, sở dĩ hắn không bị du hồn công kích đó là do được chủ nhân tặng cho một kiện pháp bảo có một tia khí tức của thôn hồn.

Không hiểu đối phương làm thế nào mà được như vậy. Trong lòng Mạnh Đà Tử cảm thấy hết sức nghi hoặc. Hắn hít sâu một hơi, đạp nhẹ một cái, tốc độ của hắn lại tăng lên, nhanh chóng phóng về phía trước.

Nhưng hắn lao đi chưa được xa lập tức phát hiện phía trước có một ngọn lửa màu lam, đang bay về phía mình. Mạnh Đà Tử nhếch mép cười lạnh. Tốc độ của hắn chẳng những không giảm mà còn nhanh hơn.

Gần như chỉ trong chớp mắt, hắn chẳng thèm né tránh, lao thẳng vào ngọn lửa màu lam. Ngọn lửa lóe lên vài cái rồi nổ tung, hóa thành một đóa hoa lửa rồi nhanh chóng tiêu tán.

Mạnh Đà Tử cười lạnh, đang định tiếp tục gia tăng tốc độ thì biến sắc. Chỉ thấy ngọn lửa xung quanh mặc dù tiêu tán một cách chậm rãi, nhưng ngực của hắn trong nháy mắt đã biến thành màu lam. Cẩn thận nhìn kỹ thì đó chính là một lớp băng mỏng màu lam sẫm. Lớp băng nhanh chóng khuếch tán, tỏa ra toàn thân Mạnh Đà Tử.

Mạnh Đà Tử kêu lên một tiếng, liền ngừng lại. Hắn cúi đầu, giơ tay phải điểm lên ngọn lửa băng một cái. Nhất thời lớp băng ngừng khuếch tán. Ngoài vỏ xuất hiện một vết nứt.

Đúng lúc đó, từ xa chợt có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Ngay sau đó, một thanh phi kiếm màu đen cổ quái đã xuất hiện ngay bên vai phải của Mạnh Đà Tử. Hình dạng của thanh phi kiếm có chút quỷ dị, nó cũng không hẳn là một thanh trường kiếm, hai bên thân có vô số gai nhọn. Những cái gai có màu lam hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy tiểu kiếm, trong lòng Mạnh Đà Tử cảm thấy chấn động. Hắn từ trên thân kiếm cảm giác được một hơi thở vô cùng quen thuộc. Phảng phất như trên thanh phi kiếm có một thứ gì đó gắn liền với trái tim của hắn.

Chỉ trong tích tắc, phi kiếm đã đâm trúng vai phải của Mạnh Đà Tử. Một tiếng kim loại va chạm chợt vang lên. Mặc dù tốc độ của phi kiếm cực nhanh nhưng cũng chỉ xuyên qua da một chút mà thôi.

Có điều, chỉ cần một vết xước trên da, độc tố ẩn chứa trên phi kiếm nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Mạnh Đà Tử.

Lúc này, Mạnh Đà Tử cũng chẳng để ý tới việc trúng độc. Hắn vung tay lên, chộp về phía phi kiếm. Hắn có một cảm giác rất mạnh rằng trong phi kiếm có một thứ gì đó vốn là của mình. Với tu vi của Mạnh Đà Tử muốn chộp lấy phi kiếm chẳng khác gì trò đùa. Trong nháy mắt khi bàn tay của hắn chộp tới, một luồng khí liền xuất hiện, bao vây lấy phi kiếm khiến cho nó không thể giãy dụa.

Lúc này, Vương Lâm sắp đi tới lối ra liền biến sắc. Hắn có thể cảm nhận được phi kiếm đang gặp nguy hiểm. Mặc dù không dừng lại, nhưng hai tay hắn vẫn kết xuất liên tục mấy cái thủ ấn. Cuối cùng, tay phải hắn điểm một cái vào ngực phun ra một luồng khí.

Cùng lúc, phi kiếm đang bị nhốt trong luồng khí cũng cảm ứng được thứ gì đó liền nhanh chóng di chuyển. Nhất thời, ngoài thân kiếm xuất hiện vô số gai nhọn.

Trong nháy mắt khi bàn tay của Mạnh Đà Tử chộp tới, dòng khí liền hơi nới lỏng. Ngay lập tức phi kiếm phát ra vài tiếng động. Nhất thời, tám cái gai trên thân phi kiếm tự gẫy, rồi với tốc độ của phi kiếm nhanh chóng vọt tới tay của Mạnh Đà Tử.

Nếu nói về độc tố bên trong phi kiếm thì không thể so sánh với mấy cái gai trên thân nó. Lúc đầu, khi Vương Lâm luyện chế thanh phi kiếm này, đã tốn rất nhiều công sức lên chín mươi chín cái gai của nó. Gần như phần lớn độc tố đều được dồn hết vào trong mấy cái gai. Vì vậy mà tám cái gai gẫy ra mang theo một lượng độc tố khổng lồ.

Tuy nhiên nếu sử dụng với người khác có lẽ còn có công hiệu. Toàn thân Mạnh Đà Tử vốn toàn là độc. Độc tố của phi kiếm chủ yếu là lấy từ Độc Vương đỉnh. Mà Độc Vương Đỉnh thì vốn là bản mệnh pháp bảo của Mạnh Đà tử. Vì thế mà tất cả độc tố trong phi kiếm cũng chẳng thể gây hại cho hắn.

Mới vừa rồi khi phi kiếm đâm trúng bả vai Mạnh Đà Tử, chất độc chui vào trong cơ thể hắn chỉ vừa mới lưu chuyển liền biến mất vô tung vô ảnh. Nó bị linh lực trong cơ thể Mạnh Đà Tử đồng hóa toàn bộ.

Nhưng cho dù độc tố trên tám cái gai không có hiệu quả thì với tốc độ của nó cũng tương đương với tám thanh phi kiếm tấn công cùng một lúc. Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ bàn tay sẽ bị xuyên thấu. Nhưng mức độ cứng rắn của thân thể Mạnh Đà Tử đã đạt tới một cấp bậc khó tin. Vì vậy mà sao khi tám tiếng

"đinh đinh"

vang lên, tám cái gai liền bị bẻ gẫy.

Tuy nó bị bẻ gẫy nhưng cũng khiến cho bàn tay đang chụp lấy phi kiếm khựng lại. Trong khoảng khắc đó, phi kiếm liền lóe lên. Bàn tay của Mạnh Đà Tử chỉ sượt qua. Phi kiếm liền biến mất.

Có điều tu vi của Mạnh Đà Tử rất cao. Chỉ cần một chút va chạm đó cũng khiến cho quang mang của phi kiếm trở nên ảm đạm. Thậm chí bên ngoài còn xuất hiện vết nứt.

Sau khi phi kiếm biến mất liền xuất hiện cách đó hơn trăm trượng. Nó lóe lên mấy cái rồi biến mất không thấy tung tích.

Sắc mặc Mạnh Đà Tử âm trầm, nhìn chằm chằm về hướng phi kiếm biến mất. Tay phải hắn khẽ hua lên, nhất thời một cái khe không gian liền xuất hiện.

Một đạo thần niệm cực kỳ bá đạo từ trong cái khe không gian chợt lao ra. Sau khi tản ra liền lập tức bao trùm toàn bộ Tích Diệt giới. Chỉ có điều khi tới nơi thôn hồn đang ngủ say liền tản ra hai bên mà không chạm phải đối phương.

- Chuyện gì? - Từ trong thần niệm phát ra một đạo tin tức.

Trong nháy mắt khi đạo thần niệm xuất hiện, Mạnh Đà Tử lập tức quỳ gối xuống, cung kính nói:

- Sứ giả đại nhân! Ở đây có một tu sĩ đang cách lối ra quá gần. Ta cần trợ giúp.

- Có thể! - Đạo thần niệm nói.

Sau khi Mạnh Đà Tử nghe thấy đối phương trả lời, thân thể liền động nhanh chóng đuổi theo Vương Lâm. Trong lòng hắn hoàn toàn tin tưởng có sự trợ giúp của sứ giả đại nhân thì tên tiểu bối Kết Đan trung kỳ kia chắc chắn không thể thoát ra được.

Nếu nói tới vị quân vương ở cửa thứ ba, trong mắt Mạnh Đà Tử, ngoại trừ đại gia hỏa bị chủ nhân sử dụng pháp thuật làm cho ngủ say ra, cũng chỉ có sứ giả đại nhân là có thể xứng với danh hiệu đó.

Sau khi đạo thần thức quét qua toàn bộ khu vực cửa thứ ba liền tìm ngay ra vị trí của Vương Lâm và Lục Dục ma quân. Đầu tiên, thần niệm của hắn liền tập trung trên người Lục Dục ma quân. Từ thân thể của đối phương đang tỏa ra huyết quang khiến cho tốc độ tăng mạnh. Chỉ có điều mặc dù tốc độ có tăng nhưng càng lao về phía bên trong số lượng du hồn lại càng tăng lên. Với pháp bảo trong tay hắn, cơ bản không thể đối phó với nhiều du hồn như vậy.

Vì thế mà dọc theo đường đi, thân thể của hắn đã bị rất nhiều du hồn chui vào. Tất cả chỉ dựa vào một chút linh khí trong cơ thể để chống cự với du hồn mà thôi.

Khi thần thức lướt qua, Lục Dục ma quân lập tức thất kinh. Du hồn trong cơ thể đã rất khó đối phó vậy mà lại còn xuất hiện một đạo thần thức bá đạo đến vậy. Theo suy nghĩ của hắn, có thể xuất ra thần thức như thế, chắc chắn tu vi sâu không thể lường được.

Đạo thần thức sau khi liếc qua Lục Dục ma quân một cái liền phát ra một số dao động. Nhất thời, huyết quang bên ngoài thân thể Lục Dục ma quân yếu dần rồi biến mất, lộ ra vẻ mặt kinh hãi của hắn.

- Có sự tồn tại của Thôn hồn, ta không thể ra tay, chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một lần. Ngươi phải nhanh lên một chút. - Làm xong tất cả, đạo thần thức lại hướng về phía Thiên Ma tán nhân đang bám sau Lục Dục ma quân mà phát ra một đạo thần niệm.

Nét mặt Thiên Ma tán nhân bình thản hơi gật đầu. Tốc độ của hắn chợt tăng lên, nhanh chóng đuổi theo.

Lục Dục ma quân thầm kêu khổ. Hắn cắn răng một cái, lại phế bỏ thêm một đạo dục niệm đã luyện hóa, tiếp tục thi triển Dục niệm huyết độn. Lúc này, thân thể hắn đã có dấu hiệu không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi. Du hồn trong cơ thể lập tức bắt đầu cắn nuốt. Hắn cười khổ, cắn răng phòng về phía trước.

Đạo thần thức lại một lần nữa quét về phía Lục Dục ma quân. Lần này, hắn cũng không ra tay. Sau khi nhìn qua liền khuếch tán đến lối ra của cửa thứ ba. Tại vị trí cách lối ra khoảng ngàn trượng liền có thể thấy được Vương Lâm.

Đạo thần thức phát ra một chút dao động, mục tiêu hướng về phía Vương Lâm. Thực ra, ngay lúc nó xuất hiện, Vương Lâm đã nhận ra. Lúc ấy, hắn chợt ngẩn người. Đạo thần thức đó mặc dù rất mạnh, nhưng lại mang tới cho Vương Lâm một cái cảm giác quái dị.

Khi đạo thần thức hướng về phía hắn công kích, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn đã biết được sự quái dị đó là do đâu. Người có được đạo thần thức đó tuyệt đối không phải tu sĩ. Đó chính là một con du hồn sắp tiến hóa trở thành thôn hồn.

Con du hồn lớn thế này cũng là lần đầu tiên Vương Lâm gặp phải. Chỉ có điều du hồn vẫn chính là du hồn. Chỉ cần nó chưa tiến hóa tới cảnh giới thôn hồn thì xét về mặt giai vị nó vẫn ở đẳng cấp dưới. Cho dù có lớn đến mấy thì do bản chất là thiên địch nên nó không thể vượt qua được cái ranh giới đó.

Bây giờ, con du hồn đó không ngờ dám tấn công đối với một kẻ thôn hồn như Vương Lâm. Kết quả như thế nào cũng chẳng cần phải đoán. Dưới con mắt của Vương Lâm, du hồn chẳng khác nào một loại thuốc bổ. Nếu có thể bắt nó nuốt vào thì thần thức chắc chắn sẽ đạt tới cấp độ như trước. Hơn nưa, mức độ tinh thuần còn đạt tới một trình đọ khó tin.

Lúc này, thần thức của du hồn đã tấn công tới nơi. Ngay khi tiến vào trong cơ thể Vương Lâm, du hồn lập tức ngẩn người, cả kinh.

- Thôn hồn? Ngươi.ngươi chính là thôn hồn? - Dao động từ thần thức của thôn hồn lập tức truyền ra. Nhưng có điều thanh âm mặc dù có phần kinh ngạc nhưng lại có chút gì đó mừng rỡ.

Mặc dù trong lòng Vương Lâm cảm thấy nghi hoặc nhưng đối với du hồn chui vào trong cơ thể mình chẳng hề do dự mà nuốt luôn. Du hồn nhanh chóng thu hồi thần thức, nhưng có một phần vẫn bị Vương Lâm nuốt chửng.

Vương Lâm liếm môi. Hắn có thể cảm giác được cực cảnh thần thức của mình tăng lên một cách nhanh chóng. Hắn thầm nghĩ đáng tiếc. Nếu có thể nuốt cả con du hồn đó thì hắn tin rằng thần thức của bản thân sẽ mạnh lên không ít.

Sau khi du hồn trốn thoát liền lập tức sử dụng một phương pháp nào đó, mở ra một cái khe không gian, sau đó chui vào biến mất khỏi Tịch Diệt giới.

Ngay lúc này, trong Yêu Thần huyết hải, du hồn chợt chui ra từ trong một đạo ánh sáng. Ngay sau đó, nó nhanh chóng bay về phía cây cột đá lớn nhất. Khi tới trước cây cột đá, du hồn lập tức ngựng tự lại thành một nam tử. Hắn quỳ một gối xuống giữa không trung, nét mặt có phần suy yếu, nhưng tràn ngập một sự hưng phấn.

- Chủ nhân! Ở cửa thứ ba, ta đã thấy được một kẻ Thôn hồn.

Trên cái cột đá cao chọc trời có một nam tử toàn thân màu đỏ đang khoanh chân ngồi. Nam tử đó cúi đầu nên không thể nhìn thấy tướng mạo. Nhưng từ thân thể hắn luôn tỏa ra một luồng hơi thở cuồng ngạo.

Ngay khi lời nói của du hồn chấm dứt, thân thể người đó chợt run lên, từ từ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt bầy nhầy huyết nhục. Trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu, Yêu Thần huyết hải liền xuất hiện huyết vụ dày đặc tản ra khắp nơi.

Cùng lúc đó, đám tu sĩ trên những cây cột đá xung quanh cùng ngẩng đầu nhìn về phía người đó. Thậm chí, ngay cả những tu sĩ đang ngồi dưới đất cũng ngẩng đầu, ánh mắt xuất hiện một sự vui mừng.

- Thôn hồn.ngươi chắc chắn chứ? - Thanh âm nam tử mặc dù rất nhỏ nhưng lại ẩn chứa một thứ uy nghiêm không thể chống cự.

Thần thức của du hồn hóa thành nam tử lập tức nói:

- Chủ nhân! Ta có thể khẳng định người đó chính là thôn hồn! Chủ nhân! Bây giờ hắn đang đứng ở lối ra của cửa thứ ba. Nếu không bắt hắn sẽ muộn mất.

- Thôn hồn....- Hai mắt nam tử bình thản, vung tay phải lên. Nhất thời, phía chân trời xuất hiện một cái khe không gian rộng tới ngàn trượng.

- Các yêu thần Đồ Ti. Đi bắt thôn hồn đó về đây cho ta. - Nam tử toàn thân màu đỏ cất giọng nói. Sau đó lại cúi đầu nhìn xuống mặt đá, im lặng.

Lời nói của hắn vừa dứt, tất cả đám tu sĩ trong Yêu Thần huyết hải đều đứng lên, trong nháy mắt chui vào trong khe không gian.

Lúc này, du hồn hóa thành nam tử cũng bay theo. Khắp huyết hải đột nhiên chỉ còn lại một mình nam tử toàn thân đỏ như máu. Tay phải của hắn nhẹ nhàng viết lên mặt đất vô số hàng chữ.

"Bị phong ấn tại Yêu Thần huyết hải mấy vạn năm, hôm nay nghe nói có thôn hồn xuất hiện, liền có chút hồi hộp..."

Bên cạnh hàng chữ nhỏ đó còn có mấy hàng chữ nữa.

"Sau khi tiến vào tầng thứ ba, hiển nhiên nơi đây là một cái khe không gian có liên quan tới Tịch Diệt thế giới. Sau khi tìm kiếm liền có thể phát hiện được cửa vào của Tịch Diệt thế giới nhưng không đi vào.

"

Cổ Thần chi địa đúng là có chút phóng đại. Nơi đây, ngoại trừ tầng thứ ba có một chút thú vị ra cũng chẳng còn gì đáng để nhắc tới. Vốn định bỏ đi, nhưng lại do dự. Nếu đã tiến vào đây mà không quan sát xem nó như thế nào chẳng phải là uổng phí thời gian hay sao?

"Cửa thứ tư cũng chỉ có một cái truyền tống trận. Nó căn cứ theo thời gian người quá quan mà xếp đặt rất là thú vị. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng cuối cùng cũng có thể hiểu được cấu tạo của nó. Từ đó có thể tiến vào bất cứ nơi nào trong cơ thể cổ thần.

"

Nơi đây làm gì có cái nào là Cổ Thần chi địa? Rõ ràng là Yêu Thần chi địa thì đúng hơn.

"Cổ thần Đồ Ti.Người này đúng là một tu sĩ viễn cổ có trí tuệ cực cao. Phải bội phục hắn có thể nghĩ ra phương pháp này."

"Không thể ngờ được có một ngày chính mình lại bị vây ở đây nhiều năm như vậy...."

Đọc truyện chữ Full