TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 236: Tổ Linh Bài

Nhưng bên trong làn gió nhẹ này lại ẩn chứa một cỗ cảm giác tuyệt tình rất vi diệu. Chỉ trong chớp mắt, loại cảm giác này đã được phóng đại vô hạn, khuếch tán khắp toàn thân Vương Lâm, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng không bỏ qua.

Vương Lâm lập tức hiểu ra, cảm giác tuyệt tình này đúng là một tia ý cảnh ẩn chứa trong pháp thuật thần thông của trung niên văn sĩ này. Cỗ ý cảnh này giống như thiên uy, khiến cho Vương Lâm không thể nào chống cự lại được.

Lúc này, nếu là hắn xuất ra Cấm Phiên thì dưới tầng tầng cấm chế thủ hộ có lẽ hắn sẽ không có cảm giác sâu sắc được như thể. Dù sao, trước đây, khi hắn cùng Hoá Thần kỳ tu sĩ tranh đấu thì luôn phải sử dụng đến Cấm Phiên.

Nhưng giờ phút này, vì lĩnh ngộ ra loại ý cảnh như thế này, hắn không xuất ra bất cứ pháp bảo nào, do đó có thể nói hắn tay không tấc sắt, như thân thể loã lồ cảm nhận ý cảnh bên trong công kích của Hoá Thần kỳ tu sĩ.

Ánh mắt của lão nhân sáng quắc lên, tay phải chụp ra, lập tức một một tia mây tím từ thiên linh cái của Vương Lâm bay ra, hình thành một quả cầu màu tím, bay đến tay lão nhân. Vương Lâm thở sâu, khôi phục lại.

Hắn nhắm hai mắt lại, ở một khắc vừa rồi, ý cảnh của đối phương đã bị hắn hoàn toàn cảm ngộ. Loại kỳ ngộ ngày quả thực khả ngộ bất khả cầu, cực kỳ quý giá!

Bàn tay của lão nhân khẽ miết lên, quả cầu màu tím lập tức tiêu tan, trung niên văn sĩ sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm lão nhân nói:

- Tiền bối tới đây chắc là vì để cho đệ tử người lĩnh ngộ ý cảnh để đột phá Nguyên Anh đạt tới Hoá Thần kỳ rồi!

Lão nhân cười lên ha hả, tay phải tuỳ ý chỉ một người đứng bên cạnh trung niên văn sĩ, nói:

- Ngươi, đi ra, đến lượt ngươi!

Người lão nhân chỉ vào là một lão bà, ánh mắt lão bà có chút u ám, nhìn chằm chằm vào lão nói:

- Tuy tu vị của tiền bối thông thiên nhưng Bạch Vân tông ta không phải là nơi mà ngươi có thể bảo gì làm nấy!

Lão nhân lẩm bẩm vài câu, có chút không kiên nhân, từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi trữ vật bẩn thỉu, lục lọi mãi bên trong mới lôi ra một cái lệnh bài màu đen. Mặt trên lệnh bài không ngờ còn lộ ra ít áo quần dính đầy dầu mỡ và ít đồ ăn. Hắn thuận tay ném ra, bị lão bà chộp lấy trong tay.

Sau khi lão bà này nhìn rõ lệnh bài, sắc mặt lập tức biến sắc, thất thanh nói:

- Tổ linh bài!

Trung niên văn sĩ lập tức duỗi tay ra, cầm lấy lệnh bài này, đánh ra một đạo pháp quyết phía trên, lập tức lệnh bài loé ra ánh sáng bảy màu, rất lâu vẫn không tiêu tán. Trung niên văn sĩ lập tức cười khổ, cung kính hướng lão nhân nói:

- Tiền bối nếu đã giữ Tổ linh bài, đám vãn bối tự nhiên nghe lệnh. Tuy nhiên, tiền bối thật sự xác định dùng Tổ linh bài này đổi lấy việc Hoá Thần kỳ tu sĩ của Bạch Vân tông ta trợ giúp đệ tử ngài lĩnh ngộ ý cảnh?

Lão nhân đắc ý liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vuốt vuốt mũi, hướng trung niên văn sĩ hừ nhẹ một tiếng, hậm hực nói:

- Nói lời vô nghĩa, nhanh lên nào, ngươi, đi ra!

Hắn nói xong, lại chỉ vào lão bà nói.

Lão bà trầm mặc một chút, cung kính gật đầu, thân mình di động, tiến lên mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái nói:

- Ngươi quả là có một vị sư phụ tốt! Lão bà ta năm đó, lúc Hoá Thần nếu có cơ hội cảm ngộ ý cảnh, tất nhiên có thể đỡ phải đi đường vòng, nhanh hơn không ít!

Nói xong, bà ta há mồm phun ra một cỗ linh khí màu hồng nhạt. Linh khí này sau khi xuất hiện, lập tức tràn ra từng trận mùi thơm, phát tán ra bốn phía.

Ngay lập tức, linh khí màu hồng nhạt như tên rời cung, nhanh chóng bay đến ba tấc bên ngoài Vương Lâm, nhanh chóng tăng tốc, hoá thành một màn sương mù màu hồng nhạt, bọc lấy Vương Lâm vào trong.

- Ý cảnh của lão bà ta, ngươi cứ chậm rãi mà lĩnh ngộ!

Bên trong màn sương mù màu hồng nhật, Vương Lâm lập tức có loại cảm giác ấm áp dạt dào. Dưới cảm giác này, linh lực trong cơ thể và Nguyên Anh của hắn cũng chậm rãi lộ ra một tia lười biếng.

Dường như tất cả giết chóc, thậm chí quyết tâm tu thành Hoá Thần, giờ khắc này đều trở nên mờ ảo. Dưới cảm giác này, Vương Lâm chỉ có cảm giác buồn ngủ mà thôi.

Dường như tất thảy mọi thứ trên thế gian đều có khả năng trở về hư vô.

Nhưng vào lúc này, một quả huyết cầu đầy sát khí từ trong túi trữ vật bỗng nhiên tự động bay ra, dừng trên bàn tay Vương Lâm, loé lên rồi dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Ngay sau đó, một cỗ sát khí mãnh liệt giống như có một bình nước lạnh đổ vào đầu khiến Vương Lâm lập tức thanh tỉnh. Nháy mắt, sát khí đã tràn ngập toàn thân hắn.

Lão bà kêu khẽ một tiếng, tay phải triệu hồi, thu lại linh khí màu hồng nhạt.

Vương Lâm thở sâu, vừa rồi nếu không có huyết cầu đầy sát khí này, hắn dĩ nhiên đã hoàn toàn trầm mê bên trong ý cảnh của đối phương. Loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ. Bản thân hắn, đối với Hoá Thần kỳ tu sĩ, ngoài kiêng kị lại có thêm mấy phần cẩn thận.

Lão bà liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, thân mình lùi lại phía sau, không nói gì thêm nữa.

Lúc này, ánh mắt lão nhân đảo qua, cuối cùng dừng lại ở một lão giả mặc thanh sam ở xa xa, ánh mắt lão lập tức sáng lên, cười vang nói:

- Ngươi, lại đây, ý cảnh của ngươi có chút đặc biệt, sau khi lĩnh ngộ, chúng ta sẽ đi liền, không quấy rầy các ngươi thêm nữa.

Lão giả kia ngẩng đầu lên, không thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bình thản nói:

- Ý cảnh của ta, hắn không chịu nổi!

Lão nhân nhướng mày, vung mạnh tay lên, nói:

- Thúi lắm, có lão tử bên cạnh, cho dù Bạch Vân lão đạo của tông các ngươi đích thân đến đây, lão tử cũng có thể kháng cự!

Nói xong, hắn lấm la lấm lét trộm liếc mắt nhìn vào chỗ sâu bên trong Bạch Vân tông.

Lão giả mặc thanh sam không nói gì thêm nữa, mà vỗ trán, lập tức, từ mi tâm vỡ ra một lỗ hổng màu đen, một thanh phi kiếm to bằng một bàn tay bay nhanh ra, hoá thành một đạo thiểm điện, nháy mắt đã đến trước người Vương Lâm.

Tốc độ này Vương Lâm căn bản là không thể kháng cự khiến sắc mặt hắn có chút khó coi. Nếu xuất ra Cấm Phiên thì hắn có thể ngăn trở một chút nhưng hiển nhiên cũng không thế kéo dài được lâu.

Nhưng Vương Lâm cũng không sợ hãi. Tuy hắn không thể chống cự nhưng nếu là chân chính động thủ thì bằng vào tia thiên kiếp trong tay, những Hoá Thần kỳ tu sĩ này dù thần thông có cường đại hơn nữa cũng phải e dè vài phần.

Như đối với phi kiếm này, Vương Lâm hiện tại chỉ cần xuất ra tia thiên kiếp, đối phương tất nhiên sẽ thu hồi công kích của phi kiếm, nếu không chỉ có thể đồng quy vu tận.

Phi kiếm của lão giả mặc thanh sam dừng trước người Vương Lâm một trượng, một cỗ tiêu sát khí liền ập thẳng vào mặt. Trong tiêu sát khí này còn mang theo một tia ý cảnh kỳ dị.

Ý cảnh này khác rất nhiều ý cảnh của hai người trước đó, dường như mang theo một tia uy lực của thiên địa. Vương Lâm lập tức nhận ra linh lực trong cơ thể có hiện tượng suy kiệt. Nếu xem linh lực này như tính mệnh lực thì dưới ý cảnh của đối phương, sinh mệnh lực đang nhanh chóng tiêu tan.

Ý cảnh quỷ dị này rốt cục khiến Vương Lâm sắc mặt đại biến. Ý cảnh này có thể ảnh hưởng đến linh lực. Nếu có thể tác dụng đến thọ nguyên thì tuyệt đối có thể nói là cực kỳ nghịch thiên.

Sắc mặt của tu sĩ mặc thanh sam bình thản, tay phải triệu hồi, phi kiếm đột nhiên lui về phía sau, trở về bên ngoài lão, biến mất ở mi tâm. Hắn chậm rãi nói:

- Ý cảnh của lão phu là tuế nguyệt (năm tháng)!

Ánh mắt của lão nhân ngưng trọng, dừng trên người này. Trước đó hắn chỉ cảm giác được lão giả mặc thanh sam này có chút quỷ dị, do đó phân tích ra rằng ý cảnh của đối phương tất nhiên có chỗ bất phàm, nhưng cũng tuyệt không nghĩ ra ý cảnh của đối phương lại chính là tuế nguyệt!

Hắn thở sâu, vẻ mặt xấu xa trên mặt lập tức biến mất. Lúc này đây, thoạt nhìn qua hắn rất uy nghiêm, trên khuôn mặt gầy gò có chút bẩn thỉu nhưng những thứ trần tục này không thể che dấu tính cách cương trực của lão.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm có cảm giác chỉ trong nháy mắt lão nhân này đã hoàn toàn là một người khác. Lúc này đây nếu nói lão là cao thủ đến từ Chu Tước quốc, Vương Lâm cũng không quá mức hoài nghi.

- Một Hoá thần ý cảnh rất được! Nếu cuộc đời này ngươi có thể đạt đến Vấn Đỉnh, thì uy lực của ý cảnh này có thể sẽ nghịch thiên! Các ngươi giữ lấy Tổ linh bài đi! Cáo từ.

Lão nhân thở sâu, đi đến bên người Vương Lâm, nắm lấy hắn. Hai người lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra ko ngờ đã ở một chỗ hẻo lánh ở bên trong kinh đô của phàm nhân.

Sau khi hai người hiện ra, lão nhân lập tức thở hổn hển như trâu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra vẻ tự đắc, thỉnh thoảng ánh mắt hướng về phía Vương Lâm, hiển nhiên là đang chờ Vương Lâm khen ngợi.

Lúc này, hắn làm gì còn phong phạm cao thủ như vừa rồi nữa. Vương Lâm bất đắc dĩ tháo mũ rơm xuống, thuận tay ném vào trong túi trữ vật, ngoài miệng nói:

- Thần thông của tiền bối quả thật kinh người, thật sự trong đời vãn bối ít thấy, bội phục, bội phục!

Ánh mắt lão nhân lộn lên, bất mãn nói:

- Ngươi chỉ nói có một câu như thế thôi sao?

Vương Lâm trầm mặc, cười khổ một tiếng. Cả đời hắn cũng chưa nói qua một câu nịnh hót nào, lúc này suy nghĩ mãi mà thật sự không biết nên nói như thế nào mới phải!

Đọc truyện chữ Full