Editor: Phong Lữ
***
Trần Lộ nghe xong, cũng chỉ xem như chuyện cười mà thôi, cô ta đánh giá Chử Đồng từ trên xuống dưới: “Chị nói, Tứ ca kết hôn rồi? Vợ cũng là chị?”
“Còn không phải?” Hai tay Chử Đồng khoanh trước ngực.
Trần Lộ cười bỡn cợt: “Được rồi, đùa quá trớn rồi đấy, thú vị lắm à?”
“Ai đùa với cô?” Chử Đồng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Trần Lộ. “Không tin, tự cô đi hỏi Giản Trì Hoài đi, người trên giấy kết hôn của anh ấy có phải tôi không?”
Ý cười trên khóe miệng Trần Lộ vụt tắt, nhìn bộ dạng của Chử Đồng, dường như không giống đang nói đùa. Bàn tay cô ta nắm lại, chân tay luống cuống không biết làm thế nào lại nhìn Giản Trì Hoài trong xe. Người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe, không mảy may có ý định đi ra ngoài, chỉ là ngón tay ở trên cánh môi khẽ lướt, dường như không quan tâm, hoặc như đang nhìn người khác diễn trò.
Chử Đồng xem đồng hồ, cô sốt ruột còn muốn chạy về nhà, cô trông thấy Trần Lộ lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt, loại cảm giác này không thể diễn tả được, vô cùng vui sướng. Một khắc trước cô ta vẫn còn đang giương nanh múa vuốt, nhưng dường như cũng không hề có ích, xem ra danh xưng Tứ tẩu này, thật là con át chủ bài, ở đâu cũng có thể dùng.
“Trần Lộ, sau này đừng có lởn vởn xung quanh Giản Trì Hoài, tôi đã từng nói với cô, trước đây anh ấy là xem tôi có muốn trở về hay không. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô không cần diễn trò.”
Trần Lộ không còn khả năng chống đỡ, cô ta không dám tin lời nói của Chử Đồng, nhưng càng không dám không tin, cô ta do dự đi đến bên cạnh xe Giản Trì Hoài, hỏi: “Tứ ca, chị ta nói có thật vậy không? Anh trước nay chưa từng nói qua anh đã kết hôn?”
Tầm mắt của Chử Đồng cũng lướt theo đến, Giản Trì Hoài cầm lấy một cái kính râm đeo trên mũi, đôi mắt sắc bén bị che lại phía sau: “Nhưng tôi cũng chưa từng nói với em, tôi chưa có vợ.”
Trần Lộ chỉ cảm thấy trong đầu thoáng chốc ầm ầm nổ tung, như vậy xem ra, cô ta trước mặt Chử Đồng còn có phần thắng sao?
“Chị ta... chị ta thực đã kết hôn với anh sao? Nếu như vậy, vì sao anh còn muốn mang theo em bên cạnh chứ?”
“Nữ nghệ sĩ dưới tay tôi, tôi cũng đã từng mang theo, Giang Ý Duy cũng từng bước một đi lên như vậy.” Giản Trì Hoài đáp lại vô cùng đơn giản, Chử Đồng nghiêng người, nghe một chút, có bao nhiêu là 'thuần khiết' nha.
Nhưng Trần Lộ không có cách nào chấp nhận.
“Em không hiểu, anh bảo em ngoan ngoãn, bảo em nghe lời, còn nói sẽ lăng xê em với điều kiện tốt nhất, anh còn muốn em làm vợ của anh.”
Đầu lưỡi Chử Đồng khẽ đè dưới răng, cô thật muốn nghe, Giản Trì Hoài sẽ giải thích thế nào. Người đàn ông nâng mắt lên nhìn chằm chằm Trần Lộ.
“Đó là em hiểu sai thôi.”
Thật đủ dứt khoát đủ vô tình, Chử Đồng có thể làm chứng cho Trần Lộ, ban đầu Giản Trì Hoài cho cô ta suy nghĩ, dứt khoát nói muốn cùng cô ta sống cùng một chỗ. Nhưng cô ta sẽ không ngốc như vậy chứ?
Chử Đồng tiến lên hai bước: “Bây giờ phóng viên nhanh như vậy, chỗ nào cô cũng nói Giản Trì Hoài có bệnh, tôi thấy cô thực là đầu đá, bây giờ đến đây giả bộ cái gì mà nặng tình?”
Trần Lộ hoàn toàn nghe không hiểu: “Ai nói Tứ ca có bệnh? Bài báo là do chị viết, bản thân tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói qua.”
Chử Đồng nở nụ cười lạnh: “Hai ngày này chúng tôi ở bên ngoài, cô thực là một chút tin tức cũng chưa nghe? Trần Lộ, tôi có thể tố cô tội phỉ báng. Vấn đề chồng tôi có được hay không, không cần cô chen vào, tôi so với cô có quyền lên tiếng hơn.”
“Chị vu khống tôi!” Trần Lộ đương nhiên không hiểu Chử Đồng vì sao nói như vậy, cô làm sao có lá gan công khai đề cập vấn đề này. “Tôi chỉ nói qua trên truyền thông, bất kể Tứ ca có bệnh hay không, tôi đều ở bên cạnh anh ấy, tôi không quan tâm.”
“Giả vờ giả vịt.” Chử Đồng kéo cửa vị trí phụ lái ra ngồi vào trong. “Đi nhanh đi, chuyện bài báo chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu thực có liên quan đến cô, cô đừng mong có ngày tháng tốt đẹp.”
Cô ngồi lại chỗ cũ, Giản Trì Hoài lại khởi động xe. Trần Lộ đuổi bước theo trước, nhưng sau khi cô ta biết được mối quan hệ của Chử Đồng và Giản Trì Hoài, đã hồ đồ luôn rồi, cho dù có tranh cãi, cô ta đối chiến với Chử Đồng, đã sớm không còn lực chống đỡ.
Lái xe vào sân, Chử Đồng nhìn kính chiếu hậu, thấy Trần Lộ vẫn chưa đi, Giản Trì Hoài dừng xe xong: “Em nói cô ta ở khắp nơi lan truyền anh có bệnh?”
Chử Đồng ngậm chặt miệng không nói lời nào, Giản Trì Hoài giả vờ do dự, anh lấy điện thoại di động ra: “Tin tức hai ngày nay anh cũng chưa xem qua.”
“Đừng xem mà.” Chử Đồng giữ chặt tay anh: “Anh không phải nói sẽ công khai sao? Em đồng ý, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, giải quyết trước rồi nói sau.”
“Được.” Giản Trì Hoài theo lời cô nói tiếp: “Bài báo anh đã nói quản lý Hoa bắt đầu chuẩn bị rồi, bên kia cũng đã giúp em từ chức. Em nên trở về Dịch Sưu làm việc, tin tức từ bên phía Dịch Sưu công bố, có sức thuyết phục nhất, kết hợp với ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, hoàn hảo.”
Chử Đồng há miệng thở dốc, giơ tay chỉ chỉ về phía Giản Trì Hoài, nói có chút không chắc chắn, nhưng cô đã để ý ra chút đầu mối:.
“Anh đã sớm sắp xếp xong rồi?”
Giản Trì Hoài bắt lấy ngón tay của cô. “Trên đường trở về nghĩ ra.”
“Vậy sao anh có thời gian thông báo cho quản lý Hoa sắp xếp?”
Giản Trì Hoài không có chút chột dạ nào. “Trước khi trở về, anh để quản lý Hoa chuẩn bị trước, muốn dọc đường cùng em thương lượng, chỉ cần em đồng ý, tin tức kia hôm nay có thể phát đi.”
Đây gọi là thương lượng sao?
Chử Đồng khẽ híp mắt lại: “Anh lại còn có thể giúp em từ chức?”
“Ha.” Trong nụ cười của Giản Trì Hoài giấu vẻ khinh thường: “Cái công ty nhỏ bé ấy, cùng lắm cũng chỉ có thể phát ra mấy tin nhốn tin nháo, đó không phải điều em muốn. Nhưng Dịch Sưu không giống như vậy, em có người chống lưng, sẽ không sợ xảy ra chuyện săn được tin mà bị cấp trên chặn không cho phát.”
“Bây giờ anh nói cái gì cũng đúng, bởi vì không trở về Dịch Sưu, em sẽ không có chỗ làm, phải không?”
“Ừm, hiểu rất thấu đáo.”
Chử Đồng cười giễu cợt, cô cũng không phải kẻ ngốc, chuyện này còn cần khả năng lý giải đặc biệt sao?
Ánh mắt cô lại rơi trên kính chiếu hậu: “Trần Lộ sao còn chưa đi?”
“Về nhà đi, cô ta đợi đến chán, sẽ tự mình đi.”
“Em mới mặc kệ cô ta, em phải về nhà một chuyến.”
Giản Trì Hoài thấy cô mở cửa xe, anh túm một phát giữ lấy cánh tay cô: “Nếu em đồng ý, anh liền cho phát tin tức đi.”
Chử Đồng nhấc nhấc cánh tay của mình. “Phát đi, còn có, Giản Trì Hoài nói được là được, anh là loại người sẽ đi trưng cầu ý kiến à?”
Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, anh còn ở trước mặt cô vờ vịt làm cái gì hả.
Giản Trì Hoài cười chỉ không nói, sau khi Chử Đồng xuống xe, anh để tài xế chở cô, bên này anh còn có việc gấp, anh không thể để cô có thời gian và cơ hội xốc lại tinh thần.
---
Về đến nhà, Chử Đồng đẩy cửa đi vào trong, những người trên sô pha đồng thời ngẩng lên. Chử Đồng đứng ở cửa: “Ba, mẹ, chị, bác sĩ Cố đều ở đây à.”
“Đồng Đồng.” Một tiếng này Lý Tịnh Hương gần như không khống chế được, bà từ trên sô pha đứng dậy: “Con đi đâu vậy hả?”
Chử Đồng biết chắc chắn bọn họ sẽ lo lắng, cô bước nhanh đến, âm thanh nũng nịu: “Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đừng mắng con mà.”
Khuôn mặt Chử Cát Bằng kéo căng: “Ra ngoài một chút tin tức cũng không có, ai dạy con hả?”
“Khi ấy vào thời điểm tin tức kia bị tung ra, con có chút hoang mang lo sợ, con đi tìm Giản Trì Hoài.”
“Con tìm được rồi à?”
“Tìm được rồi, chúng con cùng nhau trở về.”
Trong lòng Chử Cát Bằng vẫn không vui: “Sau khi tìm được, vì sao không nói cho chúng ta biết trước?”
“Ba, tâm tình anh ấy không được tốt, con cũng không muốn cho anh ấy tiếp xúc với tin tức bên ngoài...”
Chử Cát Bằng càng nghe càng khó chịu: “Con không muốn để nó tiếp xúc với tin tức, với việc gọi điện cho chúng ta có quan hệ à?”
Chử Đồng nói không được nữa, đành phải thành thật trả lời câu hỏi: “Giản Trì Hoài giữ điện thoại di động của con, anh ấy lại muốn lái xe đến chỗ khác, con vất vả lắm mới tìm được anh ấy, cũng chỉ có thể đi theo...”
Cô còn chưa nói hết, đã bị Chử Cát Bằng cắt ngang: “Được rồi, nếu đã như vậy, tính thế cũng được.”
Chử Đồng không thể không bội phục 'hai mặt' chuẩn mực của Chử Cát Bằng, đúng lúc Chử Nguyệt Tinh cũng nói ra: “Được rồi được rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi, hai ngày này làm chúng ta lo lắng muốn chết.”
Chử Đồng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Chử Nguyệt Tinh: “Chị, xin lỗi, em hẳn là không nên làm chị tức giận.”
“Không sao, chị cũng chỉ muốn xác định em ở cùng một chỗ với Giản Trì Hoài, liền an tâm phân nửa.”
Cố Thanh Hồi ở bên cạnh chưa nói câu nào, anh chính là người như vậy, trước nay đều rất ít nói.
Chử Nguyệt Tinh kéo cánh tay Chử Đồng: “Hai ngày qua, hẳn là tốt hơn nhiều hả?”
“Cũng không hẳn, chuyện bên ngoài ồn ào, Trần Lộ kia đã nói rất nhiều chuyện bất lợi với Giản Trì Hoài.”
“Trần Lộ là ai hả?” Chử Nguyệt Tinh hỏi.
Chử Đồng mở TV, nếu đã phải trả lời, nên học cách đối mặt. “Một diễn viên nhỏ, hai ngày này hẳn là tin tức tất cả đều là cô ta đi.”
“Phải không?” Chử Nguyệt Tinh vẻ mặt không cần thiết: “Hai ngày này chúng ta đều xem tin tức, ách, em nói cô diễn viên kia, đúng là đã từng xuất hiện, còn nói cái gì với Giản Trì Hoài cùng hội cùng thuyền...”
“Sau đó?”
Chử Nguyệt Tinh lắc đầu: “Không có sau đó, sau đó cũng không xuất hiện trên tin tức nữa.”
Chử Đồng cảm thấy kì quái, Giang Ý Duy gọi điện cho cô khẳng định không phải là giả, cũng bởi Trần Lộ khuấy nước càng ngày càng đục, cô mới đồng ý đem mối quan hệ của cô và Giản Trì Hoài công khai...
Đang lúc trăm mối lo không thể tháo gỡ, Dịch Sưu bên này liền công bố tin tức, đương nhiên, ký tên vẫn là Chử Đồng.
Chủ nhân truyền đi trước tiên bình luận về tin tức, sau đó nêu lên công việc từng trải qua của Chử Đồng ra, ngay cả phòng làm việc bộ phận xã hội, cả ghế làm việc của cô cũng bị chụp lên, còn có cả văn kiện xác thực ra vào Dịch Sưu của cô! Vì để kẻ khác tin tưởng, Giản Trì Hoài cũng thật liều mạng, sau đó, chính là một hồi thanh minh, những thứ này do ngôi thứ nhất viết.
“Chào mọi người, tôi là Chử Đồng, mấy ngày trước, tôi còn là một nhà báo nhỏ không ai biết đến, mà cách hai ngày, chắc hẳn tên của tôi đã dán mác 'vô đạo đức' ba chữ gắn liền với nhau. Lần này, tôi nhất định phải làm sáng tỏ, bài báo trước kia không xuất phát từ tay tôi, vì tôi không có khả năng nói xấu chồng của tôi như vậy! Tôi và Giản Trì Hoài đã đăng ký kết hôn hai năm trước, cho đến bây giờ, vì bản thân chúng tôi yêu thích thời gian thanh nhàn, nên đối với bên ngoài có điều giấu diếm...”
Lý Tịnh Hương và Chử Cát Bằng ngơ ngác nhìn nhau, Chử Nguyệt Tinh chỉ vào TV: “Đồng Đồng, em...”
Chử Đồng không nghĩ tới Dịch Sưu bên kia lại nhanh như vậy: “Giản Trì Hoài nói, muốn vãn hồi danh dự, chỉ có cách này.”
Giọng nói trên màn hình TV lần nữa vang lên: “Tin tức hai ngày trước, quấy nhiễu tôi và Giản Trì Hoài rất nhiều, chúng tôi thích làm người ẩn dật, nhưng lại có người có ý đồ xấu hắt bát nước dơ này, hôn nhân của tôi và Giản Trì Hoài trước nay, quan hệ vô cùng tốt. Chúng tôi thật lòng thật dạ yêu nhau, giúp đỡ lẫn nhau...”
Chử Đồng nghe đến mặt cũng nóng lên, cũng không biết bài báo này là do ai viết, đằm thắm tươi đẹp đến dùng cả tính mạng, thật lòng thật dạ yêu nhau? Giúp đỡ lẫn nhau?
Chử Đồng nghe chưa quen, nhưng cũng không thể phủ nhận, những lời này thật có công năng chữa trị, sau khi nghe xong cả người và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu.
Lời tuyên bố cuối cùng, cũng nhấn mạnh ý tứ một cái: “Quan hệ của tôi và Giản Trì Hoài cực kỳ tốt, không cần kẻ khác ngông cuồng suy đoán thêm, hơn nữa, chúng tôi còn đang cân nhắc việc có con, tôi thích mẫu gia đình 1+1=4.”
Chử Đồng cười không nổi, cô đồng ý cho Giản Trì Hoài phát tin tức, nhưng chưa từng nói anh có thể thổi phồng sự thật lên như vậy nha, cuối bản tin, vẫn còn kèm theo chứng nhận kết hôn của bọn họ, tên, ngày đăng ký, liếc qua liền thấy.
Lý Tịnh Hương bị đụng đến choáng váng, chỉ có thể hỏi con gái bên cạnh: “Đồng Đồng, các con không phải ly hôn rồi sao?”
Chử Đồng hạ mi mắt: “Ly hôn không thành.”
“Nói cách khác quan hệ hôn nhân của các con vẫn còn tồn tại?”
“Dạ.” Chử Đồng gật gật đầu.
Vẻ mặt kéo căng của Chử Cát Bằng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại: “Bây giờ xem như hòa thuận rồi chứ? Đừng làm loạn nữa.”
“Ba, còn làm loạn cái gì?”
Lý Tịnh Hương vỗ vỗ cánh tay Chử Cát Bằng: “Đương nhiên hòa thuận, ông xem trong tin tức rất ngọt ngào nha, vả lại hai người cũng chưa ly hôn...”
Chử Đồng nghe có gì đó không bình thường, sao cô lại có cảm giác bản thân bị rơi vào một cái bẫy? Cô dường như ý thức được gì đó, nhưng lại không muốn thông suốt.
Lý Tịnh Hương mừng rỡ cười toe toét, nói: “Cái này thì tốt rồi, các con nhanh chóng sinh một đứa con, ngăn chặn những người nhàn rỗi quá lại đi nói linh tinh.”
Chử Đồng hướng mắt nhìn bà: “Mẹ, mẹ nghĩ thực xa quá rồi, đứa bé đều do mẹ nói ra.”
“Là con tự mình nói nhé.” Lý Tịnh Hương chỉ chỉ TV: “Bài báo là con viết mà.”
Chử Đồng đang há miệng, bỗng nhiên cảm thấy miệng cứng không trả lời được, đúng vậy, cũng công bố ra bên ngoài rồi, người bên cạnh nghe được, còn không phải giống như vậy nói từ miệng cô phát ra hay sao?
Chử Đồng đến công ty thu dọn đồ dùng, khi rời đi, chủ biên tự mình tiễn cô: “Chử Đồng, ách, à không, bà Giản, lỗi lầm trước đây bà đừng để trong lòng.”
“Chủ biên, đừng nói như vậy.”
“Đúng là Dịch Sưu tốt hơn nhiều so với chúng tôi, nếu như thuận tiện, cô có thể nâng đỡ nói giúp tôi một câu không? Tôi rất muốn đổi nơi làm việc, mà Dịch Sưu là chỗ cực kỳ cực kỳ hợp ý tôi.”
Chử Đồng cười cười: “Việc này...nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ lưu ý.”
“Tốt, tốt lắm, cám ơn bà Giản.”
Cô xoay người đi ra ngoài, đối với cách xưng hô này thực sự không quen, đến cửa công ty, đã thấy một chiếc xe dựng ngang bên ngoài, điệu bộ dừng này nói toạc ra là ngang tàng hống hách, Chử Đồng đi ngang qua, Giản Trì Hoài hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe.”
Cô chăm chú nhìn anh: “Em tự mình có xe.”
“Em bây giờ là bà Giản, không thể không để ý, lái chiếc xe tồi tàn kia còn đâu thể diện của anh.”
Chử Đồng nắm lấy đề tài câu chuyện: “Ý của anh là, trước đây em không phải bà Giản?”
“Trước đây cũng vậy, nhưng mà bây không giống, dùng cặp mắt kia của em nhìn xung quanh đi, phóng viên cũng theo tới rồi.”
Chử Đồng đảo mắt xung quanh, hôm nay xe ở cổng công ty so với trước nhiều hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng ra: “Giản Trì Hoài, anh làm gì?”
“Việc này không liên quan đến anh, tin kết hôn vừa công bố, truyền thông chắc chắn không để yên, đi thôi, chúng ta còn phải tỏ ra yêu nhau một chút, nhiều ánh mắt như vậy cũng đang nhìn chăm chú.”
“Em không thích diễn kịch.”
“Không bảo em diễn kịch, yêu nhau thực cũng không được à?”
~