" giải quyết xong rồi? "
" giải quyết xong xuôi, chuyện cũng không lớn mấy. " Chử Đồng đem túi đặt lên chân của mình.
" việc này còn không lớn? " Giản Trì Hoài hừ lạnh.
Chử Đồng trả lời vô cùng nghiêm túc, " vốn chỉ là chuyện nhỏ. Em và Bàng Tô cũng đã thoả thuận với nhau rồi. Ý tưởng thôi mà, nếu đã do người ta nghĩ ra, đương nhiên cũng có thể sửa đổi. "
" cần gì phiền toái như vậy. " Giản Trì Hoài vặn chân mày, một tay rơi vào tay lái.
" vậy anh cảm thấy, Giang Ý Duy hẳn nên quay đoạn này? "
Giản Trì Hoài liếc mắt nhìn sang Chử Đồng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ nghiêm túc, liền đem lời nói trong miệng thu về, " em quyết định là được rồi. Sớm biết thế, anh cũng không cần phải chạy tới đây. "
" như vậy mới đúng chứ. " Chử Đồng cười híp mắt tiến lại gần người đàn ông. Giản Trì Hoài thấy tay của cô giơ lên, thuận thế một phát nắm lấy bàn tay cô. Chử Đồng càng tiến đến gần anh hơn, " em chỉ sờ mặt của anh một cái mà thôi, làm sao vậy? "
" động tác này làm anh nhớ đến con gái. Không phải em luôn làm như vậy với con bé sao? "
" đúng vậy, " Chử Đồng nhẹ gật đầu, " đây là nựng đó. "
" đúng, nhưng em suy nghĩ thử đi. Một người đàn ông như anh lại bị em đối xử cưng nựng như vậy, có phải có chút không đúng hay không? "
Mi mắt Chử Đồng nhẹ cong lên, " chẳng trách lại không được tự nhiên như vậy. Quay đầu chạy đi. "
Giản Trì Hoài phát động cơ. Chử Đồng đem đầu tựa vào bả vai anh, " ông chủ, đánh giá xem, hôm nay chuyện này em xử lý như thế nào? "
Chiếc xe chậm rãi chạy đi, Giản Trì Hoài khẽ cười nói, " bây giờ em là bà chủ, anh sao dám tùy tiện đánh giá? "
Chử Đồng ngoắc ngoắc cánh môi, " lời nói này nghe rất êm tai. "
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng thấy Giản Lệ Đề đang ngồi trong sân. Giá vẽ đặt trên bãi cỏ, bút vẽ trong tay luôn nắm chặt, nhưng trước sau cô vẫn không hề đặt xuống vẽ. Chử Đồng đi tới bên cạnh cô, cúi người xuống liếc nhìn, " định vẽ cái gì vậy? "
Giản Trì Hoài cũng đứng ở đằng sau hai người. Sắc mặt Giản Lệ Đề trắng bệch, tựa như người đã lâu không nhìn thấy được ánh mặt trời. Cô chán nản đặt bút vẽ trong tay xuống, " em muốn vẽ một bức tranh cho mẹ, thế nhưng tại sao em vẫn không đặt bút xuống được vậy? "
Chử Đồng nghe vậy, đứng thẳng người dậy, vươn bàn tay đặt nhẹ lên bả vai Giản Lệ Đề.
Sắc mặt Giản Trì Hoài cũng nặng nề xuống. Chử Đồng làm ra dáng vẻ buông lỏng, cô bước tới trước giá vẽ, " nếu không như vậy đi, em vẽ một bức cho Giang Giang. Gần đây chị ấy vừa khéo có một , chị có thể thu xếp cho em vào đó vẽ. "
" có thật không? " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Lệ Đề nhẹ nâng lên, chỉ là hy vọng trong mắt nhanh chóng loé lên, sau đó liền vụt tắt, " nhưng em vẽ rất bình thường. "
" không sao, chỉ cần vẽ bằng tấm lòng mình là được rồi. " Chử Đồng khích lệ, " em thích Giang Giang như vậy, dùng tấm lòng của em chính là thứ tốt nhất. "
" vâng, em sẽ thử một chút. "
Giản Lệ Đề quả thật cũng cần phải làm chuyện gì đó mới có thể phân tán đi sự chú ý của cô.
Lúc tối, Chử Đồng đi ngủ trước. Giản Trì Hoài tựa vào đầu giường, đặt sách trong tay xuống. Anh liếc nhìn người đang nằm bên cạnh. Chử Đồng ngủ rất say, hô hấp đều đặn, một cánh tay ôm lấy chân của anh. Nhìn cô như vậy, tim của anh mới có thể ổn định lại. Giản Trì Hoài đem quyển sách trong tay đặt lên tủ đầu giường. Anh nằm lại xuống giường lớn, đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Lúc rạng sáng, Chử Đồng cảm giác được người nằm bên cạnh tựa như đang bất an nhích tới nhích lui. Cô mệt mỏi mở mắt ra, vươn tay ôm lấy Giản Trì Hoài, " sao vậy? "
Không hề nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ mơ mơ hồ hồ hình như nghe thấy tiếng Giản Trì Hoài đang nói cái gì đó. Chử Đồng vội vàng bật dậy mở đèn lên. Cô không nói hai lời dùng sức lay bả vai Giản Trì Hoài, " ông xã, ông xã! "
Giản Trì Hoài chậm rãi mở mắt ra. Chử Đồng thấy trên trán anh đều là mồ hôi, cô vội vàng giúp anh lau chùi, " thấy ác mộng có phải không? "
" nằm mơ thấy mẹ anh. "
Chử Đồng lấy khăn giấy, giúp anh lau mồ hôi trên chóp mũi, " đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ tiếp đi. "
Giản Trì Hoài một phát nắm lấy tay của Chử Đồng, " anh nằm mơ thấy mẹ anh đang khóc, thế nhưng mẹ không nói lời nào cả. "
Loading...
" ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, " Chử Đồng mở đèn lên rồi nằm xuống, " mẹ biết chúng ta còn đang đau lòng khó chịu, làm sao mẹ có thể khóc ở trước mặt anh chứ? "
" mẹ nhất định là sống không tốt. Hoặc là, mẹ ra đi quá đột ngột, có rất nhiều chuyện không buông bỏ được. "
Chử Đồng ôm anh vào trong lòng, " đừng nghĩ ngợi những chuyện này nữa, vừa nghĩ lại cảm thấy khó chịu. "
Giản Trì Hoài mở to mắt. Đoạn thời gian cực kỳ chật vật này, Chử Đồng luôn ở bên cạnh anh cùng nhau trải qua. Mà thứ tình cảm này, anh cuối cùng đã khắc sâu vào trong tâm khảm.
Rất nhanh, đã bắt đầu bước vào mùa đông, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, một hớp không khí vừa đến trong miệng, tựa như lập tức đã có thể kết thành băng.
Tống Duy lảo đảo từ bệnh viện bước ra. Trước cửa bệnh viện có nước, lúc này đã kết thành băng, cô trượt chân thiếu chút nữa bị ngã nhào. Tống Duy theo bản năng bảo vệ bụng của mình. Cố lấy hai nghìn đồng ở máy rút tiền, sau đó gọi xe rời đi.
Tin nhắn cô rút tiền trước tiên liền gửi đến điện thoại di động của Phó Thời Thiêm. Người đàn ông liếc nhìn, chân mày không khỏi nâng lên. Ban đầu lúc anh bỏ lại tấm thẻ rút tiền, cô không phải còn có thể giả vờ giả vịt sao?
Thế nào mới chưa tới một tháng liền chống đỡ không nổi nữa rồi?
Bất quá, như vậy cũng bình thường. Người của nhà họ Phó đang truy tìm cô khắp nơi, Phó Thời Thiêm lại không để cho cô ra ngoài tìm việc làm. Không có nguồn tài chính, cô làm thế nào mà sống được?
Ngồi trên xe taxi, Tống Duy ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đem cửa sổ mở ra. Gió lạnh ào ào thổi vào trong. Cô lạnh đến mức hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Một người ăn xin già nua bước tới, biết rõ sẽ không có thu hoạch gì, nhưng vẫn cúi người xuống cầu xin, " xin hãy thương xót, cho tôi ít tiền. "
Tống Duy nhìn ông ta, cúi đầu mở túi, đem số tiền vừa lấy được tiện tay cầm một nửa đưa cho ông ta. Người ăn xin kia hoàn toàn bối rối, ngay cả lời cám ơn cũng quên nói, liền thấy chiếc xe chở Tống Duy nhanh chóng rời đi.
Tài xế xe taxi liếc nhìn cô, " cô cũng quá rộng rãi đi. "
" đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế. "
" cô có tiền như vậy, tại sao không tự mình lái xe? "
Tống Duy hướng anh ta liếc nhìn, " gần đây có chỗ nào bán xe không? "
" có, ở ngay quảng trường Khải Mã trước mặt. "
" tốt lắm, chở tôi đến đó đi. "
Tài xế còn chưa từng thấy qua người kỳ quái như vậy. Anh ta chở Tống Duy đến nơi. Tống Duy bước thẳng vào trong cửa hàng. Lúc mới vừa rút tiền, cô cũng không hề nhìn số còn lại là bao nhiêu. Nhân viên bán xe nhìn thấy cô, nhiệt tình bắt đầu giới thiệu các loại xe cho cô. Cô tiện tay chỉ vào một chiếc, " bao nhiêu tiền? "
" giá thấp nhất tính 18 vạn 8. "
Tống Duy lôi tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi xách, " anh kiểm tra thử. Nếu đủ, tôi liền mua. "
" vâng. " Nhân viên không nói hai lời dẫn Tống Duy đi tới quầy phục vụ. Một hồi lâu sau, đối phương cười híp mắt nói, " tiểu thư, nhất định chọn chiếc này sao? "
" tiền đủ? "
" đủ, đủ! "
Tống Duy cong khóe miệng lên, " vậy thì đổi chiếc đắt tiền hơn, kiểm tra lại thử xem có đủ không. "
Thật ra trong lòng cô quá trống trải. Từ sau khi bước ra khỏi bệnh viện cô liền bối rối, không biết mình còn có thể làm được cái gì.
Lúc Phó Thời Thiêm gọi điện thoại cho Chử Đồng, Chử Đồng còn chưa ra ngoài. Cô vừa nhìn thấy số điện thoại của Phó Thời Thiêm, đã cảm thấy không có chuyện gì tốt.
Điện thoại vừa tiếp xúc thông, quả nhiên, lại là chuyện Giản Bảo Bảo bị bệnh không chịu uống thuốc.
Giản Trì Hoài loáng thoáng nghe được mấy câu đối thoại giữa hai người. Anh đặt cái thìa trong tay xuống, " Giản Bảo Bảo bị bệnh à? "
" đúng vậy, bị ho khan. Vú nuôi không còn cách chỉ có thể ép đổ thuốc, nhưng con bé vẫn không chịu uống. "
Người đàn ông lặng lẽ nói, " vậy Phó Thời Thiêm có ý gì? "
" anh ta bảo em qua đó một chuyến, ít nhất phải để cho Giản Bảo Bảo uống được thuốc. "
Giản Trì Hoài lại cầm thìa lên lần nữa, ngắm cái thìa vòng tới vòng lui ở trong chén. Ánh mắt của anh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào trong chén cháo trắng, " anh với em cùng đi. "
" anh cũng muốn đi? "
" vẫn luôn kìm nén không đi gặp Giản Bảo Bảo, bây giờ anh muốn đi thăm con bé một chút. "
Tầm mắt Chử Đồng rơi vào trên mặt anh, " tốt lắm, cùng đi chứ. "
Đi tới nhà họ Phó, Chử Đồng ấn kèn xe. Bảo vệ chạy tới hướng vào trong xe nhìn lấm lét, không nói gì, xoay người đi vào. Một hồi lâu sau, Chử Đồng thấy Phó Thời Thiêm bước ra. Giản Trì Hoài cũng xuống xe. Chử Đồng đi tới trước cổng sắt, " Giản Bảo Bảo đâu? "
" ở đâu có Giản Bảo Bảo, cô nên sớm đổi cách xưng hô đi. "
Chử Đồng hướng vào trong nhìn lấm lét, " Liễu Liễu đâu? "
Chân mày Giản Trì Hoài nhăn lại. Đây là cái tên rách gì thế, khó nghe đến như vậy, một chút thưởng thức cũng không có.
Phó Thời Thiêm liếc nhìn Giản Trì Hoài, trên mặt rõ ràng có biểu tình không vui, " Liễu Liễu mới vừa bắt đầu chịu tiếp nhận tôi. Bây giờ cậu mà vào gặp con bé sẽ khiến nó nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng. Con bé không thể gặp cậu được. "
" Phó Thời Thiêm, anh cũng không khỏi quá mức qua cầu rút ván đi. "
" tại sao lại bảo tôi qua cầu rút ván? Tôi là cha ruột của con bé, con bé đi theo tôi là chuyện bình thường. "
Chử Đồng nhìn người đàn ông ở cổng sắt đối diện, " Phó Thời Thiêm, đừng có lôi những chuyện này ra nói nữa có được không? Không phải nói con bé bị bệnh sao? "
" con bé lúc này lại ngủ rồi. "
" anh ——"
Giản Trì Hoài cười lạnh, " không nhìn ra, anh còn thật sự thích trẻ con. "
" đó là đương nhiên, con gái của chính tôi, tôi còn có thể không thích sao? "
" vậy thì quả thật phải chúc anh, sau này con cháu đầy nhà. "
Phó Thời Thiêm liếc nhìn vẻ mặt của Giản Trì Hoài, nhìn thế nào vẫn cứ cảm thấy anh buồn không ra buồn, vui không ra vui. Giản Trì Hoài giơ tay kéo tay của Chử Đồng, " sau này đừng tới đây một mình nữa. Bất kể anh ta lấy lý do gì để lừa gạt, Giản Bảo Bảo cũng là con gái ruột thịt của anh ta. Ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như mớm thuốc này cũng không có cách giải quyết, anh ta còn có tư cách gì để làm cha? "
Phó Thời Thiêm lạnh mặt xuống. Đây vốn chính là cái cớ tốt nhất để tiếp cận Chử Đồng. Ánh mắt anh nhẹ rơi vào trên mặt của Chử Đồng, " tối nay tôi sẽ liên lạc với cô. "
Anh đây là cố ý muốn làm cho Giản Trì Hoài cảm thấy không thoải mái. Trông thấy Phó Thời Thiêm xoay người trở vào trong nhà, Giản Trì Hoài cũng quay lại trên xe.
Chử Đồng ngồi vào chỗ điều khiển, trên mặt cũng có tức giận. Phó Thời Thiêm thật sự là quá đáng. Ban đầu đem Giản Bảo Bảo trả lại cho anh ta, không nghĩ tới anh ta thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt một lần cũng không cho.
Ánh mắt Giản Trì Hoài xuất thần nhìn chằm chằm ngôi biệt thự của nhà họ Phó. Dù sao cũng là con gái nuôi hơn một năm trời, đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay, coi như trái tim mà cưng chiều. Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng co duỗi trên mặt mình. Chử Đồng biết trong lòng anh cảm thấy không dễ chịu, liền nắm lấy bàn tay của anh, " không sao, sau này sẽ có cơ hội. "
" gần đây, em có gặp Tống Duy không? "
Chử Đồng lắc đầu một cái, " đã lâu rồi không gặp. Tại sao lại hỏi như vậy? "
" cô ấy là mẹ đẻ của Giản Bảo Bảo, theo lý cô ấy nên ở chung một chỗ với Phó Thời Thiêm. "
Tầm mắt Chử Đồng thu hồi lại từ phía ngôi biệt thự, " hai người ở cùng nhau, còn phải xem duyên phận. Tống Duy nhất định là không thích Phó Thời Thiêm. Phó Thời Thiêm và nhà họ Phó lại càng không chấp nhận nổi Tống Duy. Coi như cô ấy có là mẹ ruột của Giản Bảo Bảo thì thế nào đây? "
" ít nhất, không thể cứ để cho Phó Thời Thiêm lấy Giản Bảo Bảo ra làm lý do, đem em gọi là tới đuổi là đi. Anh ta đây là muốn tạo cơ hội cho mình mà. Tâm còn chưa chết hoàn toàn đâu. "
Hai tay Chử Đồng rơi vào trên tay lái, " chỉ là bất quá ở chung một chỗ là chuyện giữa hai người họ. Em ngược lại còn sợ thua thiệt cho Tống Duy nữa đấy. "
Giản Trì Hoài nghe vậy, cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc Phó Thời Thiêm đi tới chỗ ở của Tống Duy, Tống Duy vẫn còn đang ngủ. Trong phòng khách ngổn ngang những chiếc túi mua hàng ném đầy trên mặt đất. Phó Thời Thiêm nhìn một cách chán ghét, một cước đá văng tất cả, sau đó bước thẳng vào trong phòng.
Thật ra Tống Duy nằm trên giường đã nghe thấy động tĩnh. Đợi đến khi cửa phòng bị đẩy ra, cô nhìn thấy bóng dáng thon dài của Phó Thời Thiêm bước vào. Tống Duy mở to mắt nhìn anh. Phó Thời Thiêm bước tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống, " Liễu Liễu bị bệnh, cô còn có thể ngủ được. "
Tống Duy đột ngột ngồi bật dậy, " con bé thế nào? "
Nhưng bởi vì đứng dậy quá mạnh, cô bất chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tống Duy đỡ trán. Phó Thời Thiêm cúi người xuống bước tới trước mặt cô. Bất chợt một mùi thơm như có như không lan đến cánh mũi của Tống Duy. Một tay cô che miệng, sau khi quay người lại liền nôn khan.
Phó Thời Thiêm thấy vậy, không vui đứng thẳng người dậy, " cô có ý gì? "
Hai tay Tống Duy ôm lấy bụng, " anh cách xa tôi một chút đi. "
" trên người tôi có mùi gì, lại khiến cho cô chịu không nổi như thế? "
" một mùi hôi thối. " Tống Duy tựa như đang phát tiết mà nói.
Phó Thời Thiêm quỳ một đầu gối lên mép giường, bàn tay đặt lên bả vai Tống Duy. Cô bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, " anh muốn làm gì? "
" vậy cô hy vọng tôi sẽ làm gì với cô? "
Tống Duy bình tĩnh nhìn vào mắt của anh, " Phó Thời Thiêm, tôi lại mang thai rồi. "
" cô, cô nói cái gì? " Phó Thời Thiêm cả kinh đến mức suýt nữa từ trên giường ngã lăn xuống đất. Anh lui lại hai bước nhìn chằm chằm Tống Duy, " cô hù dọa ai vậy? "
" hoá đơn kiểm tra ở trong ngăn kéo, anh có thể tự xem. "
Phó Thời Thiêm cảm giác mình thật sự gặp quỷ, " chuyện xảy ra lúc nào? "
" giữa chúng ta, không phải là lần trước sao? " Đối mặt với Phó Thời Thiêm, Tống Duy ngược lại tỏ ra bình tĩnh không ít. Người đàn ông vặn chặt chân mày, ánh mắt hung ác, " cô có dự tính gì? "
" đừng hỏi tôi có dự tính gì. Tôi từ trước đến giờ chưa từng có tư cách để dự tính. Tôi cũng biết đứa bé này anh sẽ không cần. Lúc nào sắp xếp giải phẫu xong xuôi thì báo cho tôi biết một tiếng. "
Phó Thời Thiêm mím thật chặt cánh môi không nói gì. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Duy một hồi lâu. Đúng vậy, anh đã có một cô con gái, còn đứa bé này...... Anh hoàn toàn có thể lựa chọn không cần. Lại nói, anh căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Tống Duy.
Sau khi Phó Thời Thiêm rời đi, Tống Duy lần nữa nằm lại xuống giường. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhìn một chút, nước mắt liền chảy xuống. Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn khóc. Thế nhưng thực sự phải mất đi đứa con của mình, làm sao có thể không đau lòng được chứ?
Đứa con đầu tiên, cô chẳng khác gì không có. Vậy còn đứa con thứ hai thì sao?
Trên đường Phó Thời Thiêm trở về, hầu như là dùng hết sức giẫm lên chân ga. Anh cũng không biết Phó Thời Thiêm anh đây là tài giỏi, hay là xui xẻo nữa?
Đứa con đầu tiên, mang thai cũng khá dễ dàng. Mà đứa thứ hai này, cư nhiên một lần liền trúng mục tiêu!
Đây là cái quỷ gì vậy!
Anh giận đến mức muốn đập nát cả tay lái!
Bán Đảo Hào Môn.
Giản Lệ Đề ngồi ở trước bàn ăn, cùng Giản Trì Hoài và Chử Đồng dùng bữa sáng. Chử Đồng chậm rãi ngồi xé lát bánh mì. Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, " ngày mai có một tin tức, em qua đó xem thử đi. "
" không phải bảo em khỏi đi săn tin tức nữa sao? "
" ngày mai, nhà họ Phó muốn công khai nhận Giản Bảo Bảo. Trường hợp đặc biệt như vậy, em hẳn nên đi xem thử. "
Động tác trong tay Chử Đồng khựng lại, ánh mắt buồn bã, " có gì hay mà xem, cứ nghĩ tới chuyện này, em lại muốn đánh cho Phó Thời Thiêm một trận. "
" nói không chừng sẽ có kịch hay để xem đấy. " Giản Trì Hoài cười như không cười nói.
Trong mắt Chử Đồng lộ ra nghi hoặc nhìn về phía anh, " có kịch gì hay? "
" anh chỉ thuận miệng suy đoán vậy thôi. Em phải đi thì mới biết chứ. "
" vậy còn anh, anh có đi không? "
Giản Trì Hoài nhẹ lắc đầu, " anh mới không đi, anh sẽ ở nhà xem truyền hình trực tiếp. "
Nhà họ Phó công khai nhận cháu, tin tức này đương nhiên không phải chuyện đùa. Chử Đồng cùng các đồng nghiệp chạy tới nơi tổ chức thật sớm. Cũng không lâu lắm, hội trường đã chật kín người.
Lúc Phó Thời Thiêm ôm Giản Bảo Bảo bước ra, cả hội trường đều nhao nhao lên ầm ĩ. Chử Đồng ngồi nhìn trong đám đông. Phó Thời Thiêm bị ánh đèn flash vây quanh, một tay anh ôm lấy con gái, tay còn lại giơ lên bảo vệ mắt của Giản Bảo Bảo.
Phó Thời Thiêm công khai nhận con gái trước mặt mọi người. Chỉ là khi đối mặt với giới truyền thông, anh cũng không hề tiết lộ thêm một câu nào nữa.
Đám phóng viên trong hội TSo có thể dễ dàng để cho anh rời đi. Lúc tầm mắt Chử Đồng dời đi, thấy ông cụ Phó cư nhiên chống quải trượng xuất hiện. Vở kịch này, cô ngược lại càng xem càng cảm thấy khó hiểu. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát cho lắm. Bày ra họp báo công khai nhận con là được rồi, không đến nỗi ngay cả ông cụ Phó cũng phải xuất đầu lộ diện chứ.
Chử Đồng thấy ông cụ Phó bước lên bục, vừa khéo có phóng viên đang đặt câu hỏi, " đứa bé này của nhà họ Phó có phải là con ngoài giá thú hay không ".
Ông cụ mặt lạnh, ánh mắt quét một lượt dưới khán đài, " nhà họ Phó sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra? Đứa bé này được sinh ra một cách đàng hoàng minh bạch, không cần phải giấu giếm. "
Phó Thời Thiêm ngoắc ngoắc khóe miệng, cũng không biết đang giễu cợt hay là cái gì.
Câu hỏi của các phóng viên đương nhiên cũng đổ dồn về phía ông cụ Phó, " nếu vậy xin hỏi, mẹ của đứa bé là ai? "
Hai tay ông cụ Phó chống lên quải trượng, có chút đắc ý nói, " trước mắt mẹ của đứa bé đang ở nhà dưỡng thai, tôi cũng không tiện tiết lộ được. "
Cằm của Phó Thời Thiêm thiếu chút nữa là rớt xuống đất. Trong mắt anh lộ ra nghi ngờ nhìn về phía ông cụ Phó.
Đám phóng viên đang vây quanh lập tức bùng nổ, " cái gì, lại mang thai đứa thứ hai sao? "
Phó Thời Thiêm hình như đã phát hiện ra chút gì đó, anh ôm lấy Liễu Liễu định rời đi, nhưng ông cụ lại trước một bước ngăn chặn đường đi của anh, " có mấy lời, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng. Tôi cũng quyết không cho phép người nào nói nhăng nói cuội nữa. Nếu có ai dám viết lung tung, nói Liễu Liễu là con ngoài giá thú, tôi sẽ lôi người đó ra xử lý đầu tiên. "
Ông cụ nói xong, đem một tờ giấy bìa hồng vỗ lên mặt bàn.
Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét qua. Phía trên có in mấy chữ to " Giấy đăng ký kết hôn ".
Trong lòng anh hừ lạnh. Ông nội đây là uống lộn thuốc rồi sao? Giấy đăng ký kết hôn giả cũng lôi ra được.
Ông cụ Phó đem tờ giấy đăng ký kết hôn kia mở ra cho các phóng viên dưới khán đài xem kỹ, chỉ là ngón tay đè lên che lại ngày tháng đăng ký, " đọc rõ ràng chưa? Hàng thật đấy. Nếu ai không tin, có thể đến Cục dân chính kiểm tra lại! "
Khuôn mặt của Phó Thời Thiêm cứng đờ. Làm sao có thể?
Ngay cả Chử Đồng đang ngồi dưới khán đài cũng đứng bật dậy. Cái gì? Tống Duy lại mang thai? Hơn nữa, cư nhiên còn cùng Phó Thời Thiêm đăng ký kết hôn!
Lúc này Giản Trì Hoài đang ngồi ở trước TV, nhàn nhã xem truyền hình trực tiếp. Ngón tay anh khẽ nhịp trên đầu gối của mình. Anh đã nói rồi mà, đề phòng bên này đề phòng bên kia, chẳng có ý nghĩa gì cả. Qua lần này, quá triệt để rồi nhỉ?
Phó Thời Thiêm dám cả gan thương nhớ phụ nữ đã có chồng, vậy thì cứ cho anh ta trực tiếp biến thành đàn ông đã có vợ là được rồi.
Giản Trì Hoài xuyên qua màn hình TV, thấy sắc mặt của Phó Thời Thiêm càng ngày càng khó coi. Hội trường đã hỗn loạn thành một đống. Anh không tự chủ được mà cong khóe miệng lên.
Thật ra thì, anh coi như là làm một việc tốt, cứu vớt một sinh mệnh nhỏ bé. Ông trời nhìn thấy anh cố gắng nhiều như vậy, hẳn cũng nên đem bảo bối thứ hai mau chóng mang tới cho anh mới phải.