Dịch: Hà Trương + Yumi
Đảo Mây càng ngày càng cách bọn họ xa, chỉ còn lại một điểm sáng.
Ánh trăng chiếu trên mặt biển sâu thẳm, gió mát lồng lộng.
Thời Tiểu Niệm đứng đón gió trên boong thuyền, tay đè phao cứu hộ, đột nhiên cảm thấy buổi tối ngồi trên du thuyền ngắm biển cũng rất tốt, có thể để gió cuốn hết đi những tâm trạng tiêu cực.
- Tôi đưa em đến đây không phải để em yên lặng như người chết.
Giọng nói bất mãn của Cung Âu vang lên sau lưng cô, anh đi tới, bao vây lấy cô, đôi mắt bất mãn nhìn cô chằm chằm.
- Tôi cảm thấy bây giờ yên lặng thưởng thức cảnh biển thì hay hơn, hơn nữa tôi không biết phải nói gì.
Thời Tiểu Niệm thành thực nói.
- Vậy thì có thể thảo luận một chút về chuyện tại sao không trả lời tin nhắn cho tôi.
Cung Âu sắc mặt âm trầm, vô cùng không thích.
Đây là lần đầu tiên anh gửi tin nhắn cho một người phụ nữ, mà đối phương lại không thèm nhắn lại.
Cho thấy cô không để ý đến anh chút nào.
- Ạch, điện thoại di động của tôi hết pin, lại không mang sạc pin.
Thời Tiểu Niệm tìm lý do.
- Điện thoại di động của em là hiệu gì?
- N.E.
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
Nghe vậy, Cung Âu cười lạnh một tiếng.
- Nếu là N.E thì ở sạc điện cũng sạc được, mà trên đảo này chỗ nào chả có chỗ sạc.
-...
Lời nói dối bị vạch trần không chút lưu tình.
Thời Tiểu Niệm không biết ứng phó như thế nào, đưa tay sờ sờ mũi, mắt thấy sắc mặt Cung Âu càng ngày càng khó coi, báo hiệu tức giận, cô chỉ về phía mặt biển.
- Đẹp quá a.
Cung Âu nhìn theo hướng cô chỉ, trong bóng đêm mặt biển phản chiếu những tia sáng, có thể nhìn thấy sinh vật biển bơi qua bơi lại, lấp lánh lấp lánh.
- Thật là đẹp.
Vốn chỉ là muốn rời sự chú ý của Cung Âu, nhưng khi nhìn thấy những ánh sáng nhỏ vụn kia, Thời Tiểu Niệm thật sự bị hấp dẫn.
- Chỗ kia sao lại phát sáng được hay vậy?
Cô chưa bao giờ biết mặt biển buổi tối sẽ đẹp như vậy.
Cung Âu thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm lúc này đang tập trung.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, hai tay bám vào lan can, đôi mắt mở to tò mò nhìn ra mặt biển, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi hơi nhợt nhạt lộ ý cười, mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, có vài sợi tóc rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, có sợi tóc đen nhánh vương trên môi cô, cô nhẹ nhàng mím môi, mê hoặc quyến rũ.
Cung Âu chằm chằm nhìn vào sợi tóc rơi trên môi cô, một nỗi ghen tị dâng lên trong ngực anh.
Anh đang ghen tị với sợi tóc kia.
Anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi cô rất mềm mại, hương vị không sai.
- A.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, anh lại làm sao vậy?
Cô không dám phản kháng, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn đột ngột của anh, anh hôn rất bá đạo, giống như muốn nuốt trọn cả người cô, cô bị anh hôn không thở nổi.
Bỗng nhiên, Cung Âu bế cô lên.
Xoay tròn một vòng.
Chờ đến khi Thời Tiểu Niệm phản ứng lại, cô đã bị bế khỏi phao cứu hộ, dưới chân chính là mặt biển, cả người cô hoàn toàn là rơi vào giữa không trung, dựa vào ngực Cung Âu mới không bị rơi xuống.
Mà lúc này, du thuyền vẫn đang chạy trên biển.
Cô liền nghe thấy tiếng gió thổi điên cuồng bên tai.
- Aaa.
Thời Tiểu Niệm kêu lên, tay chân luống cuống ôm lấy cổ Cung Âu.
- Anh làm gì vậy? Tôi ngã xuống bây giờ?
Cô không hề có một chút cảm giác an toàn.
- Chỗ này vừa đúng em có thể xem tại sao nó lại phát sáng.
Cung Âu nở nụ cười, lông mày giãn ra, lại hôn lên môi cô lần nữa, tinh tế gặm nhấm.
Vừa hóng gió biển vừa hôn môi cô, rất thú vị.
- Đừng như vậy.
Thời Tiểu Niệm sợ không chịu nổi, hai tay ôm chặt lấy anh, chân giãy giụa muốn lên, mới vừa đạp được vào chiếc phao cứu hộ liền bị Cung Âu đạp xuống.
Mấy lần vừa rồi, Thời Tiểu Niệm đã cảm giác như mình vừa đi qua một vòng sinh tử, sợ mất hồn.
- Anh đừng làm loạn nữa, anh muốn tôi chết thì buông tay ra đi, đừng bắt nạttôi như vậy.
Cảm giác chơi vơi như vậy thật đáng sợ.
- Tôi thích bắt nạt em như vậy thì sao, em có thể làm gì được tôi?
Cung Âu cong môi tà mị nói, cánh tay ôm lấy eo cô, hôn lên khắp mặt cô.
Du thuyền còn đang chạy.
Thời Tiểu Niệm gắt gao ôm lấy anh, đôi chân chấp chới trong khoảng không biến thành cuốn trên người anh.
Lần này, Cung Âu không gạt chân cô ra nữa.
Anh hôn cô, trong đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Bình thường chạm vào cô một chút là cô cứng ngắc như cọc gỗ, không phải chủ động ôm lấy anh như bây giờ.
Một lúc sau Cung Âu mới đưa Thời Tiểu Niệm trở lại, anh buông lỏng tay, Thời Tiểu Niệm ngã thẳng xuống sàn tàu, hai chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Người đàn ông thực sự là một cao thủ trong việc bắt nạt người khác.
Mỗi lần đều có thể khiến cô đi dạo một vòng quỷ môn quan.
Cung Âu hoạt động cánh tay, tay anh có chút mỏi, nếu không phải mỗi ngày đều rèn luyện thì cô đã ngã xuống từ lâu rồi.
"Hô"
Thời Tiểu Niệm được sống lại, thở dốc từng ngụm, vuốt vuốt ngực làm nổi bật đường cong duyên dáng.
Ánh mắt Cung Âu đen lại.
- Thiếu gia.
Một người vệ sĩ mang lên hai ly rượu đỏ.
- Lá gan của em chỉ có chút đó thôi sao?
Cung Âu nhìn về phía Tiểu Niệm khinh thường nói, anh cầm lấy hai chén rượu, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một ly.
- Uống rượu cho bớt sợ đi.
- Dọa tôi thì chơi rất vui sao?
Bàn tay mềm nhũn của Thời Tiểu Niệm giữ lấy boong tàu mà ngồi dậy.
- Em phải ăn mừng đi, vừa rồi còn nói dối tôi, mà tôi... chỉ dọa nạt em chút thôi.
Cung Âu nói, anh cầm ly lên uống một ngụm, yết hầu lên xuống, vòng cung từ cằm đến cổ thật gợi cảm.
Anh đã khai ân đặc biệt đối với cô, đổi lại với tính cách trước kia thì anh đã cho cô làm mồi cho cá rồi.
- Phải không, vậy thì đúng là phải cám ơn anh.
Thời Tiểu Niệm ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, bỗng nhiên cả người bị Cung Âu kéo lên. cô chỉ có thể suy yếu dựa vào ngực anh, cũng biết là không thể chống cự nổi, ngẩng đầu uống rượu.
Đúng là cô cần đè xuống tâm trạng hoảng sợ.
Một màn vừa rồi đúng là đáng sợ.
Thời Tiểu Niệm nhìn về nơi xa xa, bây giờ đêm đã khuya, xa xa mặt biển có chút ánh sáng, thình thoảng có vài đàn cá ngư nhảy lên không trung.
Thật là xinh đẹp.
Cô dựa vào lòng Cung Âu ngắm cảnh sắc mĩ lệ, trong lòng không nhịn được mà cảm thán.
Trước kia, cô cảm thấy Mộ Thiên Sơ sẽ không bao giờ kết hôn với người khác, sau này, cô lại cảm thấy ngày Mộ Thiên Sơ kết hôn chính là ngày tận thế của đời cô.
Nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra mọi chuyện không còn quan trong như trước.
Vậy mà cô lại ở chỗ này vui vẻ ngắm nhìn cảnh ban đêm, không khóc đẫm nước mắt, không tuyệt vọng đến mức muốn chết đi.
Con người sống trên đời đúng là kì lạ.
- Muốn làm gì không?
Cung Ân cúi đầu nhìn người trong lòng.
- Ngắm cảnh, không phải rất đẹp sao?
Thời Tiểu Niệm nói nhỏ.
- Đúng là hiểu biết nông cạn.
Cung Ân chế nhạo cô.
- Đây mà là đẹp sao? Hôm sau tôi đưa em xuống đáy biển ngắm.
- Đáy biển rất đẹp?
- Tất nhiên.
-...
Thời Tiểu Niệm dựa vào lồng ngực anh, cô im lặng nhìn về phía xa xa.
Bỗng nhiên Cung Âu nắm tay cô, cả người nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu giờ trò trên người cô.
Cô nhăn nhó khuôn mặt, đang muốn ngăn cản, thì đúng lúc Phong Đức đi đến báo cáo.
- Thiếu gia, trên Đảo Mây đã xảy ra chuyện.
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ.
- Có chuyện gì?
Cung Âu hỏi, trong giọng nói của anh không có chút quan tâm nào.
- Tôi vừa nhận được điện thoại, nghe nói trong tiệc tối không thấy chú rể đâu, đến bây giờ còn chưa tìm được, bên kia đã loạn thành một đoàn, tất cả người nhà họ Mộ đang sốt ruột tìm người.
Phong Đức nói.
- Không thấy Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm hoảng sợ đứng dậy, bàn tay cầm chén rượu đã run run.
Vấn đề này thật đau đầu, trời tối rồi còn đi đâu nữa?
Bỗng nhiên trong lòng Cung Âu không vui, anh liếc nhìn Thời Tiểu Niệm nói.
- Em căng thẳng làm gì? Cũng đâu phải là chú rể của em mất tích.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, cô nói.
- Đó là chồng sắp cưới của em tôi, tất nhiên là tôi phải căng thẳng.
- Đợi đến khi người đàn ông của em mất tích rồi em hãy căng thẳng đi.
Cung Âu lạnh lùng nói.
- Tôi đi gọi điện thoại.
Thời Tiểu Niệm nói, cô vội vàng rời khỏi boong tàu, tìm một nơi yên tĩnh rồi lấy di động ra.
Cuộc gọi đầu tiên, cô gọi cho mẹ nuôi nhưng không ai nghe điện thoại.
Cô gọi liên tiếp vài lần, không lâu sau thì mẹ nuôi cô bắt máy, giọng nói của bà rất hoảng loạn đến khóc.
- Tiểu Niệm à, con đang ở đâu? Không thấy Thiên Sơ đâu nữa, bây giờ ai cũng nói là con đưa cậu ta đi, không phải con nói ngồi du thuyền số 23 sao? Nhưng du thuyền đó vẫn ở nguyên đây này? Cuối cùng có phải là con làm hay không?
Thời Tiểu Niệm vừa nghe đã sửng sốt.
Lại là một bát nước dơ bẩn hắt vào cô.
Mộ Thiên Sơ mất tích, sao có quan hệ với cô chứ?
- Con còn chưa rời đi, bây giờ đang ngắm cảnh đêm ở bên bờ biển.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói như vậy.
- Mộ Thiên Sơ mất tích không có quan hệ gì với con.
- Nhưng mà, bây giờ mọi người đều nói...
- Điều tra camera xung quanh là biết được anh ta đi đâu thôi?
Thời Tiểu Niệm cắt ngang lời nói của bà.
- Đã tra rồi, Mộ Thiên Sơ không hề lái xe ra khỏi khách sạn, ở trên đường cũng không thấy, bên ngoài lại không có nhiều camera.
Mẹ nuôi gấp đến mức giọng nói cũng nức nở.
- Mẹ nói với mọi người, chắc chắn không phải do con mang đi, nhưng tất cả mọi người đều không tin...
- Vậy con cũng giúp mọi người tìm người.
Thời Tiểu Niệm không có tâm trạng đi giải thích, nhanh chóng tắt điện thoại, cô đi lên boong tàu.
Cung Âu vẫn đứng chỗ cũ uống rượu đỏ.
- Cung tiên sinh, tôi muốn nhờ anh tìm giúp một người, anh có thể phái vài người đi tìm giúp tôi được không?
Thời Tiểu Niệm cầu xin anh.
- Vì sao tôi lại phải giúp?
Cung Âu không muốn ngó ngàng đếm chuyện của nhà họ Mộ.
Bỗng nhiên, tay anh bị nắm chặt.
Cung Âu cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang chủ động cầm tay anh, mười ngón tay mềm mại nắm chặt lòng bàn tay anh, Cung Âu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ cầu xin.
- Xin anh...
Giọng nói cũng mang theo ý cầu xin.
Giống như cô đặt tất cả hi vọng lên người anh.
Bây giờ cô đang cầu xin anh giúp đỡ.
Ngực anh giống như bị ai đó đánh một cái.
- Mẹ khiếp!
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, sau đó nhỏ giọng rủa thầm một tiếng, anh cầm ngược đôi tay lạnh lẽo của Thời Tiểu Niệm, xoay người ra sau quát lên với Phong Đức.
- Quay lại.
- Vâng, thiếu gia.
Nghe anh nói, Thời Tiểu Niệm âm thầm thở ra một hơi, nhìn về phía Cung Âu cười cười.
- Cám ơn anh.
- Cám ơn cái đầu em.
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, vươn tay gõ một cái lên đầu cô.
Du thuyền nhanh chóng cập bờ, Phong Đức mang đến một tấm bản đồ, đưa cho hai người.
- Thiếu gia, đây là bản đồ của Đảo Mây, tất cả người nhà họ Mộ đang tìm người ở khu vực này, nhưng góc phía Nam lại không có ai.
- Vậy thì đi bên này.
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm nghe xong lập tức đi về khu vực phía Nam một mình.