TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 227: Khối đá mười ngàn năm tuổi

Editor: Yuhina

Chuyến đi này thật xứng đáng.

Cô nhận ra rất nhiều điều, từ nay về sau, cô sẽ không cần vì cái nhà đó chảy thêm một giọt nước mắt nào.

"Em có thấy máu chảy đẹp không"

Cung Âu giận không nhịn nổi mà quát, nhìn bắp chân của cô.

Bước chân Phong Đức vội vã chạy tới, trên tay cầm theo hộp thuốc, "Thiếu gia, hộp thuốc đây"

Lời còn chưa nói hết, Cung Âu liền dùng sức mà đoạt mất hộp thuốc, ở trước mặt Thời Tiểu Niệm nửa ngồi nửa quỳ xuống, đặt đầu gối chạm đất, đem một chân của cô khoát lên trên đầu gối của mình.

Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn tới, lúc này mới chú ý tới vết thương trên bắp chân của cô đang chảy máu ra bên ngoài, có giọt máu đã chảy xuống mắt cá chân.

Màu đỏ cảu máu ở trên bắp trên trắng nõn của cô nhìn càng nổi bật.

Cô đã quên mất trên đùi còn có vết thương nhỏ.

"Không có chuyện gì, không cần chuyện bé xé ra to, vết thương rất nhỏ, đem máu lau đi là được rồi."

Thời Tiểu Niệm không quan tâm nói, đem chân của mình chuẩn bị xử lý vết thương, đùi lại bị vỗ một cái đau, da thịt trắng nõn lập tức bị đánh đến đỏ lên.

"Á" Thời Tiểu Niệm bị đau nhìn về phía Cung Âu đang ngồi xổm ở trước mặt cô, "Anh muốn làm gì"

"Em nói xong rồi cái gì"

Cung Âu chặt chẽ trừng cô, ánh mắt kia hận không thể đem cô chia năm xẻ bày, âm thanh từ tính giờ khắc này tràn ngập tức giận, "Em lại mình đi, mỗi lần anh không cho em đi, em đều nhất định phải đi, mà mỗi lần trở về đều là đầy rẫy vết thương, có phải không bị thương thì em không chịu được không"

"…"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, hóa ra là bởi vì cô bị thương mà hắn tức giận, trong lòng có cảm giác ấm áp không tên, nhẹ giọng nói, "Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

"Em còn dám mang vết thương lớn trở về xem" Ánh mắt Cung Âu càng thêm lạnh lẽo, "Vậy lần sau em trực tiếp để bị chặt thành hai khúc tồi trở về đi"

Hỏa khí thật nặng.

Thời Tiểu Niệm im lặng, chỉ chốc lát sau, lại không nhịn được nói, "Chém thành hai khúc trở về hù chết anh."

Khi đó cô chính là quỷ, không phải là người rồi.

"Anh có thể bị em hù chết sao, em thật tự đề cao chính mình rồi" Cung Âu tàn bạo mà trừng cô một chút.

"Em"

"Em còn dám nói" Cung Âu  tức giận không có chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi trừng cô, "Bây giờ em câm miệng cho anh, nhìn thấy em bị thương anh liền phiền"

"…"

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là im miệng không tiếp tục nói nữa.

Cung Âu ngồi xổm ở trước mặt cô, từ bên trong hộp thuốc lấy ra thuốc cùng khăn ướt đem máu trên bắp chân cô lau chùi sạch sẽ, sau đó con ngươi đen chuyên chú nhìn chằm chằm vết thương bé nhỏ trên bắp chân, xác định không có mảnh vụn thủy tinh nào còn sót lại, mới bôi thuốc cho cô, bắt đầu băng vết thương lại.

Thời Tiểu Niệm đem chân đặt lên đầu gối của hắn, thấp mâu nhìn hắn chuyên chú băng bó vết thương cho cô.

Vết thương nhỏ mà hắn như gặp phải đại địch.

Từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai như Cung Âu quan tâm đến cô như thế.

Đông tác của Hắn cẩn thận từng li từng tí làm cho cô có cảm giác như mình đã gặp phải vết thương lớn.

Đôi hàng lông mi dài của cô nhẹ nhàng rung động, nhìn kỹ Cung Âu nói, "Cung Âu, em sẽ không tiếp tục để cho mình bị thương nữa."

"A, anh tin em" Cung Âu lạnh lùng chế giễu một tiếng, sau đó liếc chiếc đèn bàn lưu ly hoa lệ bên cạnh một chút, lạnh lùng nói, "Không bằng anh tin cái đèn bàn này "

"…"

Thời Tiểu Niệm trán nổi đầy hắc tuyến, cố có không đáng tin như thế không

Không phải chỉ một chút vết thương nhỏ thôi sao.

Cung Âu băng bó cho cô xong, đôi bàn tay thon dài  dính vết máu, nhìn vệt hồng nhàn nhạt, hắn không lập tức đi rửa tay, mà ngước mắt trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, "Em nhớ kỹ cho anh, sau này không cho phép lại đi loạn"

"Em không có đi loạn, hôm nay là anh đồng ý."

"Anh hối hận rồi" Cung Âu đổi ý hung hổ nói, "Ngày hôm nay coi như em chạy loạn, anh muốn mua cho em vòng cổ cho chó"

Hắn còn nhớ vòng cổ cho chó.

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, "Cung Âu, sao có thể đổi ý như vậy."

Cái gì gọi là coi như cô chạy loạn 

Chính là hắn không muốn thừa nhận, khi ngay dưới mắt hắn cô cũng sẽ bị thương, lại dám trách tội lên đầu cô.

"Anh mới đổi ý, như thế nào"

Cung Âu trừng cô, đưa cô từ trên ghế sa lông kéo lên, "Đi, đi với anh chọn vòng cổ"

"Không muốn, anh có thể tôn trọng người khác một chút được hay không"

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.

"Không được, tới đây cho anh" Cung Âu mạnh mẽ lôi kéo cô đi, đi mấy bước, hắn lại xoay người lại, lần thứ hai đem bế đi.

Cả người Thời Tiểu Niệm bay lên không trung, vội vã đưa tay ôm lấy cổ của hắn, hung hăng nhìn mặt hắn, không khỏi nói, "Cung Âu không phải anh thật lòng đi"

Hắn sẽ không thật sự đưa vòng cổ cho chó cho cô đeo đi.

“ Đương nhiên là thật"

Cung Âu nói, bế cô đi vào, xuyên qua hành lang trong pháo đài cổ xa hoa, hướng về căn phòng phía cuối hành lang.

Có người hầu đứng ngoài cửa, thấy bọn họ đến, lập tức đưa tay đẩy tay cầm mạ vàng ra, cúi đầu.

Lúc Tiểu Niệm được hắn bế đi vào trong, càng ngày càng mâu thuẫn, "Anh buông em xuống, Cung Âu, nếu anh thật sự dám để em mang, em sẽ không để ý đến anh rồi."

"Em dám"

"Em dám" Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà hô lên, lông mày nhíu chặt, "Anh tôn trọng em một chút có được hay không, em biết thời điểm chó của anh bị đâm chết anh rất khó vượt qua, nhưng anh cũng không thể đem những chuyện tử vong này đều đặt trên người em được"

Anh trai hắn tạ thế, hắn sẽ không cho phép cô lỡ hẹn; hiện tại cẩu cẩu không nghe lời bị đâm chết, hắn lại không cho phép cô đi loạn.

Cô là vật thay thế cho anh trai và chó của hắn à

"Em không thể không mang"

Cung Âu bá đạo nói rằng, ôm cô đi vào bên trong.

Nơi này là nơi cất giữ châu báu, bốn phía đều là tủ kính trưng bày, từng bộ đồ trang sức châu báu đặt ở trong đó, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống đặc biệt loá mắt, cực kỳ chói mắt.

Bên trong pháo đài lại còn có căn phòng chuyên môn cất giữ châu báu, hắn cũng thật là không sợ lén bị cướp.

Cung Âu ôm cô đi tới giữa mấy tủ kính trưng bày, đem cô thả xuống, Thời Tiểu Niệm vừa chạm đất đã nghĩ đến chạy, cổ tay bị Cung Âu vững vàng nắm lấy.

Cung Âu đem cô kéo về, kéo tới bên cạnh mình, vỗ vỗ đầu của cô, bộ mặt giống như thi ân, "Đến, tự chọn."

Vẻ mặt đó giống như đang vuốt đầu một chú chó nhỏ, nói: ngoan, chính mình đi chọn vòng cổ cuả mình đi.

Thật quá đáng.

Ngày hôm nay rõ ràng là hắn đã đáp ứng với cô, mà lại có thể đổi ý, không bằng hắn nói thẳng hắn muốn cho cô mang vòng cổ của chó là được rồi.

Thời Tiểu Niệm đứng nơi đó, nhìn về phía mấy tủ kinh, chỉ thấy bên trong tủ kính quả nhiên có nhiều loại vòng cổ, màu sắc không thiếu gì cả, có cả mấy vòng cổ kim cương.

"Chọn đi, em thích cái nào" Cung Âu trầm giọng hỏi.

"Cái nào em cũng không thích." Thời Tiểu Niệm càng nhìn càng tức giận, càng nghĩ càng giận, trừng mắt nhìn những vòng cổ kia nói, "Cung Âu, em biết đối với chuyện trước kia anh không bỏ xuống được, nhưng xin anh tôn trọng em một chút có được hay không, em không phải là con chó mà anh nuôi, em cũng có nhân quyền"

Một trận âm thanh lanh lảnh bỗng nhiên vang lên, đánh gãy lời của cô.

Một sợi dây chuyền rời vào tầm mắt cô, ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện.

Sợi dây chuyền được Cung Âu quấn trên ngón tay, hắn đứng ở sau lưng cô.

Thời Tiểu Niệm choáng váng, ngạc nhiên mà nhìn sợi dây chuyền trước mắt, đó là một sợi dây chuyền vô cùng đẹp đẽ, không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Dây chuyền là do mấy hạt châu được xuôn lại, nói là trân châu nhưng nhìn trong suốt, nói là thủy tinh thì không giống, bên trong có gợn nước lay động, mặt dây chuyền hình dáng như con sứa gì đó, tựa như nhìn thấu mà cũng không nhìn thấu, dưới ánh huỳnh quang ánh lên màu lam nhạt, gợn nước bên trong  càng thêm rõ ràng, óng ánh long lanh, trong suốt tinh khiết.

Cung Âu  nhẹ tay động động, lắc dây chuyền trong tay, còn có tiếng vang cực nhỏ vang lên.

Thời Tiểu Niệm vểnh tai lên nghe, âm thanh kia tựa hồ là tiếng nước chảy thật nhỏ.

"Đây là cái gì, đẹp quá."

Thời Tiểu Niệm nắm lấy này mặt dây chuyền hình con sứa màu lam nhạt, lập tức bị sợi dây chuyền hấp dẫn, ánh mắt lộ ra sự kinh diễm.

Có thể điêu khắc con sứa sinh động đến như thế, mỗi một chi tiết nhỏ đều phác hoạ tỷ mỉ, nhìn không ra một chút tỳ vết nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật, làm cho người xem có cảm giác thán phục.

Đẹp quá.

Quả thực chính là tác phẩm nghệ thuật.

"Đây là một loại đá ở đáy biển, bước đầu tính toán có niên đại vạn năm, toàn bộ đá thu thập được ở hải vực đó cũng chỉ đủ để làm ra chiếc dây chuyền này." tiếng nói từ tính của Cung Âu vang lên ở bên tai cô, "Cái vòng cổ em có muốn đeo hay không "

Khối đá mười ngàn năm tuổi

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn sợi dây chuyền trước mắt, khó có thể tin, "Anh nói hạt châu trên sợi dây chuyền này tồn tại vạn năm rồi."

Thật khó có thể tin đi.

"Em có muốn đeo hay không "

Cung Âu chỉ quan tâm đến vấn đề này.

"Đây không phải vòng cổ, đây là dây chuyền." Thời Tiểu Niệm tự tìm lý do cho mình, đưa tay nhận lấy dây chuyền từ trong tay hắn, "Dây chuyền  em sẽ mang."

Dây chuyền này thật sự đẹp.

Thời Tiểu Niệm vuốt mặt hạt châu, khó có thể tưởng tượng vật mình đang sờ có niên đại một vạn năm lâu dài gì đó, ngón tay của cô sờ về phía mặt dây chuyền hình con sứa, định thần nhìn lại, bên trong lúc ẩn lúc hiện có chữ viết.

Cô nâng mặt dây chuyền lên nhìn, chỉ thấy bên trong tựa hồ khảm một chữ, mơ hồ có thể thấy rõ là chữ "Niệm ".

Lại còn đem tên của cô khảm vào.

Thủy quang bên trong con sứa ánh lên trong mắt của cô, cô chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, tim bỗng nhiên kịch liệt nhảy, "Cám ơn anh, Cung Âu."

Hắn thật hữu tâm.

Cô cảm động trước hành động của hắn, hắn là người có tiền, mỗi một vật đều là thứ quý giá.

Cả đời này cô chưa từng được nhìn thấy tảng đá đẹp mắt như vậy.

"Không phải em lại ở trong lòng mắng anh là cường hào sao" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, nhìn thấu một chút nội tâm của cô.

"Không, không có a." Thời Tiểu Niệm cười, "Em thật sự rất thích, Cung Âu, cảm tạ."

"Hừ tốt nhất là không có" từ trong tay cô Cung Âu đoạt lấy dây chuyền, đeo vào giúp cô, "Đeo vòng cổ vào cho anh, sau này không cho phép lại chạy loạn."

"Đây là dây chuyền."

Thời Tiểu Niệm cường điệu, hắn là muốn doạ cô, cô cứ cho rằng hắn sẽ không tôn trọng cô bắt cô đeo vòng cổ.

Dây chuyền đeo ở giữa cổ, hạt châu lành lạnh man mát rất thoải mái.

Chiếc nhẫn của cô là viên kim cương đỏ cực phẩm, dây chuyền của là dùng đá mười nghìn năm tuổi dưới đáy biển làm ra, trên người cô mỗi một vật đều so với cả người cô còn đắt.hơn

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, sau khi cảm động qua đi, trong mắt cô xẹt qua một vệt ảm đạm, rất nhanh liền biến mất không dấu tích.

Đọc truyện chữ Full