TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 483: Giết!

Lạnh lùng nhìn lão già thấp người đang bỏ chạy, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, kiếm tiên lập tức xuất hiện, bên trong phát ra âm thanh kiêu ngạo của Hứa Lập Quốc.

- Tôn tử, đừng chạy! Hứa gia gia của ngươi sẽ để thằng tiểu đệ chơi đùa với ngươi! - Trong nháy mắt khi thanh âm của Hứa Lập Quốc từ thân kiếm truyền ra, một thanh loan đao như hình với bóng cũng lập tức từ trong túi trữ vật lao ra, truy đuổi theo lão già thấp người của Đại La Kiếm Tông.

Hết thảy những điều này phát sinh cực nhanh. Gần như chỉ trong chớp mắt, Vương Lâm đã phá tan Huyết Thủ ấn, tiêu diệt Thiên Quỷ đầu, lại khiến cho lão già thấp người liều mạng chạy trốn.

Đến lúc này, kiếm quang của Thạch Phương mới tới người Vương Lâm. Vương Lâm xoay người, ánh mắt sáng như sao, liếc mắt nhìn kiếm quang, nguyên thần của Thạch Phương ly thể đang ngưng tụ trên liễu diệp phi kiếm. Thần sắc của hắn vẫn như thường, khẽ nhấc tay trái lên. Trên tay hắn có một cỗ tiên lực bỗng nhiên khuếch tán ra bốn phía, nháy mắt đã bao phủ cả sơn cốc.

Cùng lúc đó, một chiếc kính tản mát ra vô vàn tia sáng xuất hiện trên tay trái. Một đạo kim sắc lốc xoáy nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay.

- Tứ chuyển, hàm tiên lực! - Vương Lâm thốt nhẹ một tiếng, tay trái vỗ một cái về hư không.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, kim sắc lốc xoáy từ trong lòng bàn tay lao ra, va chạm với kiếm quang đang chém xuống. Mặt đất bên trong sơn cốc lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt, ngay cả vách núi xung quanh cũng tách ra rất nhiều đá vụn, cũng có chỗ bị sụp xuống.

Sau kiếm quang, nguyên thần của Thạch Phương ngưng tụ trên phi kiếm cũng điên cuồng gào rít xông tới như một tia chớp, nhắm thẳng vào mi tâm của Vương Lâm. Tốc độ của nó cực nhanh. Dù tu vi của Vương Lâm đã đạt đến Anh Biến trung kỳ, trừ phi vạn bất đắc dĩ cũng không muốn phải đối kháng trực tiếp với nguyên thần ly thể dung nhập trong bản mạng pháp khí. Chẳng qua đây chỉ là lúc chưa có Côn Cực tiên. Hiện tại, thần sắc của Vương Lâm cũng không có biến hoá. Nháy mắt khi nguyên thần ngưng vật của Thạch Phương lao đến, Vương Lâm liền lui lại, cùng lúc đó tay phải vỗ lên túi trữ vật một cái. Chỉ thấy một đạo bóng đen phá không lao ra.

- Bang! - Một thanh âm trong trẻo vang lên, liễu diệp phi kiếm đang lao đến lập tức chấn động, như là bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh lên, tốc độ đột nhiên chậm lại.

- Bang!

Lại một tiếng động nữa từ trên liễu diệp phi kiếm vang lên! Một ngọn lửa màu xanh ngưng tụ trên phi kiếm . Nó vượt qua không gian, xuất hiện trước mặt Vương Lâm, cách mi tâm khoảng ba tấc.

- Hả? Liều mạng ư?

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, trong lúc hắn đang lùi lại phía sau, tiên ảnh liền vọt ra phía trước với tốc độ nhanh như tia chớp, nhanh chóng huy vũ.

- Bang bang bang!

Phía trên liễu diệp phi kiếm lập tức truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, vô số những làn khí màu đen xuất hiện. Thế truy kích cũng bỗng nhiên bị dừng lại, cuối cùng quay đầu bạo lui. Chẳng qua hào quang của nó lúc này đã cực kỳ ảm đạm.

Những làn khí đen tản mát ra phía trên phi kiếm biến ảo thành bộ dáng của Thạch Phương. Lúc này thân mình hắn cực kỳ suy yếu, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến hắn tan biến.

Thạch Phương đang muốn trở về trong cơ thể. Chỉ có điều Vương Lâm cũng không cho lão có cơ hội. Nháy mắt khi nguyên thần ngưng vật quay lại, tay phải Vương Lâm điểm ra phía trước, một đạo thanh quang lập tức xông ra. Mục tiêu của nó cũng không phải là nguyên thần của Thạch Phương mà là thân thể hắn.

Nguyên thần của Thạch Phương chỉ biết trơ mắt mà nhìn. Thanh quang kia bỗng nhiên hoá thành một con yêu thú dữ tợn, chỗ nổi bật nhất của nó chính là một cái xúc tu thật sắc bén.

Lúc này, cái xúc tu sắc bén lấy tốc độ cực nhanh, từ giữa không trung trực tiếp phá nát thiên linh cái của Thạch Phương, đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn.

Chỉ một cái hô hấp, huyết nhục tinh hoa của Thạch Phương, thậm chí cả một chút tiên lực còn sót lại đều trở thành thứ để cho Văn thú cắn nuốt. Nháy mắt toàn bộ đã bị Văn thú nuốt sạch.

Thứ cuối cùng còn lại chính là một bộ hài cốt mà thôi.

Thạch Phương trên liễu diệp phi kiếm ánh mắt dại đi, quay ngoắt đầu lại, ác độc nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Hắn không chút do dự lập tức bay nhanh về phía mấy tiểu bối phía xa xa.

Bốn người tiểu bối hai nam hai nữ thì Thạch Phương không chút để mắt. Hắn bay thẳng đến vị trí của Quách Tà Dật.

Sắc mặt của Quách Tà Dật mờ mịt, chưa kịp hiểu vì sao Trưởng lão của môn phái ại lao về phia mình thì trước mắt liền tối sầm lại. Từ giữa mi tâm đột nhiên xuất hiện một vết rách, do bị phi kiếm xuyên vào.

Thân mình của Quách Tà Dật run lên, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm. Nhưng chỉ trong chớp mắt ánh mắt hắn lại trở nên sáng ngời. Chẳng qua bên trong chút sáng ngời đó lại có một sự suy yếu.

Ánh mắt Vương Lâm nhíu lại, có chút hứng thú xem hết thảy những thứ trước mắt. Phải biết rằng đoạt xá cũng không chỉ đơn giản như thế. Dù là Tư Đồ Nam đoạt kim cũng cần hơn một ngày để dung hợp. Nhưng Thạch Phương như là làm trò trước mặt mình. Sau khi đoạt xá còn có thể như hoàn toàn khôi phục thần trí. Thậm chí nhìn bộ dáng này thì như đã hoàn thanh việc đoạt xá.

Điều này cũng khiến Vương Lâm có chút kinh ngạc.

Quách Tà Dật bị Thạch Phương đoạt xá sắc mặt tái nhợt. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhanh chóng nói:

- Vương đạo hữu, việc hôm nay là do Thạch mỗ lỗ mãng. Nếu ngươi có thể thả ta đi, ta có thể truyền thụ lại cho ngươi phương pháp đoạt xá siêu tốc này. Hơn nữa việc hôm nay ta tuyệt đối sẽ không để kẻ nào biết được. Thạch Phương ta lấy bản mạng hồn phách ra mà thề!

Nói xong, Thạch Phương đưa tay phải vỗ ra sau một cái. Lập tức một nam hai nữ phía sau, ngoại trừ Thiên Cầm, hai người còn lại thân mình đều lập tức chấn động, chết bất đắc kỳ tử.

- Nữ tử Thiên Cầm này còn là xử nữ. Vương đạo hữu, Thạch mỗ còn có một thần thông, có thể mượn xử nữ để chữa thương. Nếu ngươi có thể thả ta đi thì ta cũng nhất định đưa cho ngươi! - Thạch Phương nhìn Vương Lâm mà vẫn chưa hết kinh hoàng. Hắn cũng đã đến bước đường cùng, nếu không cũng không hạ mình cầu xin như thế!

Thiên Cầm nghe Thạch Phương nói thế, thân mình lập tức run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm. Nàng cắn răng, quỳ gối xuống, hạ giọng nói:

- Cầu xin tiền bối giết người này và tên Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông đang chạy trốn kia. Thiên Cầm không biết lấy gì báo đáp, cuộc đời này nguyện làm trâu ngựa hầu hạ bên người!

Sắc mặt Thạch Phương âm trầm, sát khí trong mắt chợt loé lên!

- Ngươi có biết, hai trăm năm trước khi Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu từ Tiên giới trở về có xuất hiện điều gì kỳ lạ không? - Thần sắc của Vương Lâm như thường, chậm rãi nói.

- Hai trăm năm trước… Thạch Phương ngẩn ra, suy nghĩ một chút bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như sao, nhìn thẳng vào Vương Lâm, thất thanh nói:

- Ngươi nói, chẳng lẽ là kiếm hồn kia!?

Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Nói ta nghe một chút!

Thạch Phương trầm ngâm một lúc, sau đó chua xót nói:

- Việc này ta cũng chỉ là nghe nói, cũng không được kể lại tỉ mỉ. Chỉ biết nghe nói hai trăm năm trước, sau khi Kiếm Tôn đại nhân trở về hết sức chật vật. Sau đó không lâu, Đại La Kiếm Tông xuất hiện một tràng giết chóc, cuối cùng không biết từ đâu xuất hiện một đạo kiếm hồn, đánh nhau một trận với Kiếm Tôn đại nhân. Sau đó kiếm hồn biến mất, kết quả như thế nào cũng không ai biết được!

Vương Lâm liếc mắt nhìn Thạch Phương, người này không nói thật!

- Đem phương pháp đoạt xá của ngươi nói ra, ghi chép thành ngọc giản cho ta! - Vương Lâm thần sắc không đổi, bình đạm nói. Thạch Phương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nói:

- Ngươi đáp ứng thả ta đi?!

Vương Lâm lạnh lùng nhìn người này nói:

- Để xem ngọc giản của ngươi là thật hay giả đã!

Thạch Phương cắn răng một cái, không chút do dự xuất ra ngọc giản, ngay cả phương pháp sử dụng xử nữ để chữa thương cũng ghi chép lại, sau đó ném cho Vương Lâm.

Vương Lâm đưa tay ra tiếp lấy, thần thức đảo qua. Hắn bỏ qua phương pháp lấy xử nữ để chữa thương mà ngưng thần nhìn phương pháp đoạt xá!

Ánh mắt của Thạch Phương chợt loé lên, thân mình khẽ động, nhanh chóng bay về phía sau, đi ra khỏi sơn cốc, rời xa khỏi nơi này!

Vương Lâm cũng không thèm để ý. Tay phải điểm ra phía trước một cái, lập tức một luồng khí xám vờn quanh ngón tay cái bay ra, nháy mắt đã phá vỡ hư không, lao thẳng đến Thạch Phương. Thạch Phương lập tức phát hiện ra, quay đầu lại phẫn nộ quát:

- Vương Lâm, ngươi vi phạm quy củ của người tu đạo!

Thân mình hắn chợt loé lên, muốn thuấn di biến đi. Chẳng qua thân mình hắn vừa mới đoạt xá, hết thảy đều rất suy yếu. Gần như hắn vừa vận chuyển tiên lực thì hai đạo khí xám bất ngờ tốc độ bỗng nhanh hơn rất nhiều, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được lao đến người hắn.

Đôi đồng tử của Thạch Phương co lại. Thân mình hắn run lên, cả người lập tức bất động. Chỉ thấy hai đạo khí xám lúc này đã chui vào trong cơ thể hắn, theo kinh mạch điên cuồng vận chuyển.

Ba tức sau, chỉ nghe phịch một tiếng, thân mình của Thạch Phương bỗng nhiên nổ tung.

Đại lượng huyết nhục lai rơi xuống, một tia khí xám từ trong chỗ thịt nát tràn ra, lập tức ngưng tụ lại, hình thành một khối cầu màu xám, tự động bay đến trước người Vương Lâm.

Vương Lâm ngẩng đầu lên, thần thức thu hồi khỏi ngọc giản.

- Phương pháp đoạt xá cực nhanh này cũng có chút giá trị!

Vương Lâm thu hồi ngọc giản, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Đó là nơi thanh loan đao và kiếm tiên đang giam giữ lão già thấp người Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông, đang chờ Vương Lâm đến tra hỏi.

Vương Lâm cũng không lập tức tiến lên mà đi vào phía Tây của sơn cốc, nơi có một mảng lớn những đoá hoa màu vàng. Hắn ngồi xuống, cẩn thận nhìn lại, hái xuống một Diệu Kim quả, đặt lên mũi ngửi ngửi.

Động tác này của Vương Lâm lập tức khiên cho Văn thú vừa mới nuốt thân thể của Thạch Phương, ở giữa không trung không ngừng vỗ cánh, ánh mắt lộ ra vẻ lấy lòng!

Ngay cả nữ tử tên là Thiên Cầm kia ánh mắt cũng nhíu lại, nhìn về Diệu Kim quả trên tay Vương Lâm. Đáy lòng nàng thầm than. Sư môn của mình tổn biết bao công sức mới biết được nơi này có Diệu Kim quả. Cũng đã nghĩ rằng khi gặp Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông đã chịu an phận nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, xuất hiện biến hoá kinh thiên. Tên Thiên Vận tông Tử hệ Vương Lâm đột nhiên xuất hiện, dễ dàng liền đem tất cả thay đổi.

- Chớ có sốt ruột! - Vương Lâm hạ giọng nói.

Nghe thấy vậy, Văn thú liền liên tục gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt!

Vương Lâm cầm lấy Diệu Kim quả. Hắn muốn trước hết thử qua xem nó có thể gia tăng kim thuộc tính của Nghịch Thiên châu hay không! Nếu không thì để cho Văn thú ăn vào.

Trải qua trận chiến ở trong Chu Tước mộ thì kim thuộc tính của Nghịch Thiên Châu vẫn chưa viên mãn, còn thiếu gần một nửa.

Đọc truyện chữ Full