Quỷ ảnh đánh tới, nhưng Vương Lâm thần sắc vẫn âm trầm, không nói hai lời, há miệng phun ra một đạo hắc quang. Hắc quang vừa lóe, lập tức biến thành một cây đại phiên cao ba trượng. Vương Lâm ôm gọn trong tay, phía trước người hắn khẽ run lên, lập tức phía sau hiện ra mấy chủ hồn, gồm cả tàn hồn của kì lân, lao ra gào thét.
Quỷ ảnh vừa trông thấy liền ngẩn ra một lúc, rồi hai mắt chợt mở to, không ngờ không tiến lại phía Vương Lâm mà còn hướng thẳng đến Anh Biến chủ hồn.
Vương Lâm ánh mắt lóe ra, thân mình khẽ động, trực tiếp ôm trọn Quỷ ảnh. Tay phải đặt lên trên túi trữ vật một chút, ném Khu Thú Quyển ra, tay phải nâng lên, ngón trỏ hướng về Hắc y nam tử!
Hắc y nam tử sắc mặt trầm xuống, tay trái chỉ vào hư không nơi Quỷ ảnh, miệng quát: - Trở về!
Quỷ ảnh rít gào một tiếng, nhưng không cam lòng, buộc Hắc y nam tử phải theo sát để khống chế. Trong lòng hắn thầm mắng, vì Vương Lâm thân thể di chuyển nhanh như chớp, thoáng cái đã đến gần.
Tay phải của Vương Lâm chỉ vào hư không. Lập tức trong cơ thể tiên lực bỗng nhiên nghịch chuyển, nhanh chóng chuyển hóa và ngưng tụ vào đầu ngón tay trỏ.
Hóa ma chỉ!
Chiêu thứ hai trong Tam thức sát chiêu!
Từ ngón tay, mây gió lập tức biến đổi, ma khí hiện ra nhiều vô kể. Lúc này, ma khí bốn phía điên cuồng khuếch tán.
Đang lúc không có Hắc y nam tử khống chế, Quỷ ảnh liền nhằm thẳng chủ hồn Vương Lâm vừa thả ra. Trong mắt hắn, đám hồn thể này đều là bọn có thể dùng làm thuốc bổ rất tốt, một khi nuốt hết bọn chúng, không chừng có thể quỷ lực sẽ tăng lên rất nhiều.
"Hóa ma chỉ "
Hắc y nam tử liếc mắt một cái liền nhận ra sát chiêu này. Lúc trước Vương Lâm lấy chiêu này chiến đấu với Tử hệ lão Tứ, trận chiến ấy đã làm cho tất cả những ai nhìn thấy đều khâm phục.
Hắc y nam tử ánh mắt lóe ra hàn quang, tay phải hắn để yên trên ngực, nếu không thuật quỷ ảnh sẽ bị phá tan. Giờ phút này hết sức nguy cấp, hắn liền mau rút lui, lại há mồm phun ra một đám sương đen.
Từng trận gió độc màu đen thổi qua, tản ra như muốn ngăn chân Vương Lâm.
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, phía trên mi tâm, lưỡng đạo kí hiệu màu xám lóe ra mãnh liệt, lập tức kéo dài bao trùm toàn thân còn lại, Sinh chi lạc ấn lại hiện ra.
Trong nháy mắt, kí hiệu đã bao trùm toàn thân. Vương Lâm thân thể nhanh như điện, nhảy vào màn khói độc kia, tựa như rồng xuống biển, xuyên qua khói độc mà đi. Vương Lâm đi đến đâu thì khói độc tan dần đến đó.
Hắc y nam tử không ngừng lùi ra phía sau, trong miệng tiếp tục phun ra khói độc, hòng ngăn cản Vương Lâm, tranh thủ bay nhanh lao đến chỗ quỷ ảnh.
Nhưng hắn không ngờ, khói độc không có tác dụng đối với Vương Lâm. Hắn gần như là mới bay đi, Vương Lâm đã xuyên qua một tảng lớn khói độc, lao theo Hắc y nam tử. Vương Lâm dùng ngón trỏ của tay phải cực kỳ linh hoạt, sắc bén, ẩn chứa ma khí vô cùng.
- Hóa ma chỉ!
Hắc y nam tử biến sắc, tránh không kịp, tay trái lập tức nâng lên, nhanh chóng bấm niệm thần chú, cũng điểm tới, ý đồ muốn làm hòa hoãn đi sức tấn công của Vương Lâm.
Hai ngón tay của hai người trong nháy mắt lập tức đụng vào nhau. Trong thực tế cũng không hẳn là tiếp xúc, mà chỉ là cách nhau ba tấc.
Trong vòng ba tấc này một Càn Khôn khác!
Ma khí ở đầu ngón tay của Vương Lâm, cùng với khói đen từ ngón tay Hắc y nam tử va chạm vào nhau, bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu nhỏ ở giữa hai đầu ngón tay của hai người.
Trong tiểu cầu tạo thành bởi cả ma khí và khói độc. Bên trong nó truyền ra từng trận ầm ầm như sét nổ. Ngoài ra còn có một đạo điện quang xuất hiện bên ngoài quả cầu, không ngừng di chuyển.
Giờ phút này, tất cả hào quang trong không gian như ngưng tụ lại trên người của Vương Lâm và Hắc y nam tử.
Vương Lâm lúc này đang ở trên không, y phục không gió nhưng tự xao động, nhất là một mái tóc buông xõa vẻ tự nhiên.
Trái lại Hắc y nam tử, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như điện. Hắn đứng trên mặt đất, nâng tay trái lên, toàn thân quần áo giống như bị gió mạnh thổi tới, bay về phía sau, phát ra từng tiếng động, thậm chí tóc cũng bay về phía sau.
Bên trong quả cầu, lúc này từng trận âm thanh rú lên ầm ầm, càng lúc càng mãnh liệt. Trong cơ thể Vương Lâm, tiên lực điên cuồng chuyển hóa thành ma khí, không ngừng dũng mãnh lao vào trong tiểu cầu.
Còn Hắc y nam tử trong lòng kêu khổ. Lúc này hắn không thể không đem toàn bộ sức lực tu luyện lâu nay để truyền theo vào Qủy tiên khi, tiến vào trong quả cầu. Nếu không, một khi bị đối phương đè ép như vậy, lập tức sẽ bị cắn trả.
- Ngươi chỉ là Anh Biến trung kì, so với ta là Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Ta không tin tiên lực của ngươi có thể nhiều hơn ta. Ngươi đã muốn đối kháng với ta như thế này, để xem rốt cuộc rồi ai sống ai chết.
Hắc y nam tử sắc mặt dữ tợn, điên cuồng truyền ra một tia thần niệm.
-Ngươi đã thả Thiên Quỷ ra, nó đã hấp thu tiên lực của ngươi, để xem rồi ngươi đối phó với ta như thế nào.
Vương Lâm mắt sáng như đuốc, đáp lại thần niệm.
Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, bỗng nhiên hắn nghiến răng, nâng tay phải lên trước ngực. Trong nháy mắt đó, Thiên Quỷ đang bay vòng quanh chủ hồn, ý đồ cắn nuốt đối phương lập tức rít gào một tiếng, xoay người lại, nhìn thẳng chằm chằm vào Hắc y nam tử.
Hắc y nam tử dừng lại một chút, rồi lập tức nâng tay phải lên trước ngực. Trong nháy mắt, từng đạo tơ mảnh màu đen xuất hiện, theo ngực và tay trào ra, giống như nó bị kéo dài ra.
Trong một khắc đó, Thiên Quỷ gào lên giận dữ, thanh âm đầy vẻ không cam lòng. Bóng dáng nó dần dần bị tiêu tan. Nhưng đúng lúc Thiên Quỷ này sắp sửa hoàn tan tan biến, hai mắt nó chợt lóe u quang, nhìn kĩ Hắc y nam tử, rồi quay lại nhìn Vương Lâm. Nó như thể hạ quyết tâm, ngay lập tức trong cơ thể nó lóe ra từng trận hắc quang.
Hắc y nam tử biến sắc. Đúng lúc này, hắc quang trong cơ thể Thiên Quỷ bao vây toàn bộ thân mình nó, không ngờ nó không hề tiêu tan. Thiên Quỷ lập tức quay đầu, trực tiếp lao ra, xuyên thấu yêu linh khí lãng, bay nhanh ra xa.
Còn chủ hồn chợt lóe lên, tiếp tục truy kích.
Tất cả diễn ra cực nhanh, khiến Hắc y nam tử giật mình. Nhưng lập tức, hắn điên cuồng rống lên giận dữ, mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên nhìn về hướng Vương Lâm quát:
- Tất cả đều tại ngươi, nếu không phải vì ngươi ép ta, thì Thiên Quỷ làm sao có khả năng chạy trốn.
Vương Lâm mắt lạnh như băng, nói:
-Đáng kiếp!
Hắc y nam tử mắt đầy sát khí, dữ tợn nói:
- Quân lộn giống, người chết chắc rồi!
Hiện tại không còn bị Thiên qủy hấp thu, toàn bộ quỷ tiên lực dựa vào công pháp tu luyện của môn phái hắn điên cuồng xuất ra theo ngón tay nhanh chóng vào trong tiểu cầu.
- Vương Lâm hãy nhận lấy cái chết.
Hắn hét lớn một tiếng, gần như chín thành (90%) quỷ tiên lực trong cơ thể điên cuồng lao vào trong tiểu cầu. Lập tức bên trong tiểu cầu vang ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Lúc này, giữa ngón tay của hai người ngưng tụ lại không phải phàm vật, mà giống như Thiên kiếp tiên lôi trong truyền thuyết.
Theo sự dung nhập của quỷ tiên lực từ Hắc y nam tử, tiên lực trong cơ thể Vương Lâm dần trở nên không đủ. Quả cầu nhỏ kia dần di chuyển hướng về phía Vương Lâm.
Trên mặt Hắc y nam tử lộ ra vẻ dữ tợn, hắn dường như thấy được Vương Lâm đang bị tiểu cầu đánh trúng, toàn bộ thân mình bị sụp đổ, tất cả da thịt hóa thành mảnh nhỏ, thậm chí lúc này nguyên thần đều không còn tồn tại, trực tiếp bị đánh xơ xác, vĩnh viễn biến mất giữa đất trời, không còn chút khả năng nào sót lại.
Chấm dứt đường sống, không thể tái sinh, xóa bỏ hết dấu vết!
Nhưng đúng lúc này, Hắc y nam tử cũng ngẩn ra. Bởi vì hắn không nhìn thấy sự sợ hãi trong hai mắt Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn hắn với vẻ không phải lạnh lùng, mà có vẻ kì dị, giễu cợt.
Vẻ mặt của Vương Lâm làm Hắc y nam tử chấn động tâm thần.
Vương Lâm không cần để ý đến quả cầu, liếc mắt một cái, thở nhẹ:
- Xạ Thần Xa, mở!
Vừa nói xong, lập tức ở cách đó không xa, chỗ Vương Lâm ném ra Khu Thú Quyển lúc trước, truyền ra một tiếng rít gào thiên kinh động địa. Trong tiếng rít gào này, nghe rõ một ý không khuất phục.
Giống như một pho tượng cổ, với ý chí chiến đấu đến cùng, không khuất phục, dám nuốt cả tiên nhân.
Sắc mặt Hắc y nam tử nhanh chóng biến sắc.
Âm thanh vừa dứt, một Hồn thú với thân thể cao lớn lập tức hiện ra, điên cuồng hét lớn.
Vương Lâm quát:
- Giết người này!
Hồn thú rít gào, mắt lộ đầy hàn quang, nhìn thẳng chằm chằm vào Vương Lâm.
Vương Lâm biết con thú này thường xuyên không nghe lời, nên đã sớm chuẩn bị. Giờ phút này, hắn đứng lặng thinh, nhẹ thở.
Ngôn ngữ để điều khiển nó rất phức tạp và khó hiểu, muốn người ngoài nghe cũng khó giải thích nổi. Vương Lâm là người thừa kế, biết được Cửu Tự Chân Ngôn từ trong Ngọc giản của tiên nhân.
Cửu Tự Chân Ngôn chính là chuyên môn chuẩn để khống chế con thú này. Mỗi khi mở ra mỗi đạo phong ấn, phải nắm giữ được một chữ trong số chân ngôn đó.
Tiên nhân đã luyện bảo, sao có thể để nó cắn trả, đương nhiên phải làm tốt khâu chuẩn bị từ trước.
Một chữ vừa phát ra, hồn thú bất khuất này bỗng rùng mình, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn về phía Hắc y nam tử. Nó rít gào một tiếng, như thể trút hết sự giận dữ lên người Hắc y nam tử, một mạch xông ra.
Từ khi hồn thú xuất hiện cho tới khi tấn công vào Hắc y nam tử, chỉ trong một thời gian cực ngắn.
Trong không trung, hồn thú rít gào, lấy tốc độ cực nhanh, nhằm thẳng hướng Hắc y nam tử.
Hắc y nam tử sắc mặt hơi biến đổi. Giờ phút này hắn bắt buộc phải toàn lực phát ra quỷ tiên lực, cơ bản là không thể né tránh. Một khi né tránh, quả cầu đầy tính hủy diệt kia sẽ ngay lập tức cắn trả.
Nhưng hiện tại, hồn thú kia đang hung hăng tiến đến chực cắn nuốt, nếu không né tránh chính là lãnh lấy cái chết. Hắc y nam tử toát mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng một cái, nhìn Vương Lâm căm phẫn, tay trái nâng lên, vỗ vào phía trên mi tâm.
Toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, trong nháy mắt nguyên thần rời khỏi cơ thể, điên cuồng liều lĩnh bay ra xa.
Lúc này thân thể hắn không còn nguyên thần điều khiển. Hắn như một cái xác không hồn, ngã ngửa trên mặt đất. Quả cầu vẫn di chuyển về hướng Vương Lâm hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức lấy tốc độ thật nhanh, lao thẳng về phía thân thể của Hắc y nam tử.