- Nghe đồn ở Yêu Linh chi địa có một cái động phủ của một vị Tiên đế. Nơi này chẳng lẽ là do Tiên đế bố trí hay sao? - Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nhìn xung quanh. Hắn thôi không suy nghĩ nữa mà tĩnh tâm, tìm hiểu ý cảnh của bản thân.
Sinh Tử luân hồi! Từ khi Vương Lâm đi vào Yêu Linh chi địa đã hoàn toàn khiến cho ý cảnh hòa nhập với thân thể. Vào lúc này, khi tinh thần hắn chìm đắm vào trong ý cảnh thì tay trái của hắn giống như là sinh, tay phải là tử. Giữa hai tay chính là thời gian chẳng hề thay đổi theo năm tháng.
Tuy nói là tinh thần đắm chìm vào trong ý cảnh nhưng sự cảnh giác của Vương Lâm cũng không biết mất. Hắn phân ra một chút niệm bay quanh thân thể. Nếu Diêu Tích Tuyết có cử động gì là hắn có thể phát hiện được ngay.
Tâm cơ của Vương Lâm hết sức kín đáo. Hắn có thể phân thần mà cảnh giác thì Diêu Tích Tuyết chắc chắn cũng có thể nghĩ ra điều đó. Vì vậy mà lúc này cũng không phải thời cơ tốt nhất để ra tay.
Sau khi ngồi xuống cảm ngộ ý cảnh, cuộn tranh Sinh Tử luân hồi từ từ xuất hiện trong cơ thể Vương Lâm. Theo sự cảm ngộ của hắn tất cả diễn biến xung quanh đều hiện lên hết sức rõ ràng trong đầu.
Bất chợt, hắn cảm nhận được một nguồn lực lượng thần bí từ trên trời giáng xuống, ngưng tụ phía trên bình đài. Thứ lực lượng đó lặng yên hạ xuống, ngưng tụ và xoay quanh người Diêu Tích Tuyết.
Tinh thần Vương Lâm thoáng động lập tức tập trung sự chú ý vào thứ lực lượng thần bí đó. Chỉ thấy nó đang xoay quanh rồi bất chợt dừng lại mà ngưng tụ vào mi tâm của Diêu Tích Tuyết.
Trong tích tắc, một tia sáng màu vàng kim hiện lên trên mi tâm của Diêu Tích Tuyết. Sau khoảng chừng ba hơi thở, ánh sáng biến mất rồi Diêu Tích Tuyết mở mắt ra. Chỉ thấy trong mắt nàng có một ký hiệu màu vàng lóe lên. Ký hiệu đó do ba nét tạo thành. Tuy nhìn có chút rắc rối nhưng vẫn thấy được đường nét.
Vào lúc này, ánh mắt Diêu Tích Tuyết chỉ có ký hiệu màu vàng đó. Vương Lâm vừa mới nhìn vào đó tinh thần liền chấn động giống như có một tia chớp xẹt qua, bên tai vang lên tiếng nổ. Hắn chợt có cảm giác giống như khi gặp phải Thác Sâm. Trong nháy mắt, Diêu Tích Tuyết không còn là tu sĩ Anh Biến hậu kỳ mà đã nhanh chóng trở thành vô thượng tiên tôn có thực lực mà hắn không thể chống cự.
Cái cảm giác đó rất mạnh giống như một con sóng lớn đánh mạnh vào tinh thần của Vương Lâm. Thậm chí ngay cả Thiên Vận tử cũng không thể làm cho Vương Lâm chấn động được như vậy.
Tinh thần của Vương Lâm chấn động mạnh mẽ. Nhưng tâm của hắn vốn rất kiên định vì vậy mà đã nhận ra được sự khác biệt. Nơi phát ra luồng hơi thở uy nghiêm đó cũng không phải là Diêu Tích Tuyết mà chính là hai cái ký hiệu màu vàng trong mắt nàng.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tinh thần bình tĩnh trở lại. Hắn không để ý tới đối phương nữa mà yên lặng cảm nhận thiên đạo. Hắn nhớ rõ trước đó, trong hai mắt của Diêu Tích Tuyết không hề có bất cứ cái ký hiệu nào. Hiển nhiên là chúng có liên quan đến thứ lực lượng thần bí vừa mới xuất hiện.
Đôi mắt của Diêu Tích Tuyết chỉ mở ra một lúc liền nhắm lại, yên lặng thổ nạp.
Sau khi Vương Lâm chìm trong Sinh Tử luân hồi, hắn nhìn thấy thế nào là sinh tử, hiểu thế nào là sinh, thế nào là tử. Bức tranh sinh tử luân hồi vào lúc cuối cùng nhập thể. Tất cả những cảnh đó chảy từ từ xuất hiện trong lòng Vương Lâm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trên bình đài, nguồn lực lượng thần bí lại xuất hiện.
Cặp mắt của Diêu Tích Tuyết lại mở ra. Trong mắt nàng tỏa ra kim quang rực rỡ. Nàng ngưng thần nhìn về phía hư không, sắc mặt vẫn bình thản.
Chỉ thấy nguồn lực lượng thần bí trong nháy mắt khi xuất hiện liền vờn quanh thân thể Vương Lâm.
Lúc này, toàn bộ tinh thần của Vương Lâm như tiến vào trong một trạng thái kỳ dị chẳng khác gì nằm mơ. Hắn cảm giác bản thân đang chìm trong một thế giới huyễn hoặc. Xung quanh có những bóng người thoáng hiện ra. Mặc dù hắn không nhìn được rõ, nhưng trong cảm giác lại như thấy rất rõ ràng. Thứ cảm giác mâu thuẫn đó khiến cho hắn khó chịu.
Ngoài ra, bên tai hắn còn có tiếng nam nữa thì thào nói chuyện cứ vọng tới liên tục như muốn nói với hắn cái gì đó. Nhưng khi hắn lắng nghe thì lại không nghe được gì nữa.
Cái cảm giác đó giằng co thật lâu khiến cho Vương Lâm gần như quên mất cả khái niệm thời gian.
Thanh âm bên tai từ từ to hắn lên. Đồng thời, những bóng người trước mặt hắn cũng hiện lên một cách rõ ràng.
Trong khoảng khắc tất cả đều trở nên rõ ràng thì chúng lại vụt biến mất. Vương Lâm nắm được cơ hội liền nhân lúc chúng lóe lên rồi chuẩn bị biến mất, một tia sáng hiện ra trong mắt hắn. Trên mi tâm của hắn xuất hiện một ấn ký của Sát Lục chi đạo. Đồng thời, hắn ngưng tụ hai tai.
- Ta là Thanh Sương. - Trong tai hắn trong nháy mắt vang lên một thứ thanh âm rõ ràng. Tuy nhiên thoáng cái nó liền biến mất.
Vương Lâm nắm bắt thời cơ hết sức chuẩn xác. Nếu trước đó hắn thi triển Sinh ấn chắc chắn không thể nghe thấy thanh âm dó. Chỉ có tại thời điểm trước khi nó biến mất hắn thi triển Sinh ấn mới có thể làm được điều đó.
Hắn không có lựa chọn nhìn những người trước mắt mà chọn thanh âm. Bởi vì trong thanh âm có thể có được một số tin tức chân thật. Còn nếu nhìn thì có hơn nửa là ý niệm chủ quan mà thôi.
Trong khoảng khắc tất cả mọi thứ biến mất, Vương Lâm giống như từ trong giấc mộng mà sực tỉnh. Hắn mở hai mắt. Trong đôi mắt của hắn ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ.
Sau khoảng chừng sáu nhịp hơi thở, ánh sáng vàng mới biến mất. Cùng lúc đó, trong mắt hắn lại xuất hiện cái ký hiệu màu vàng. Ký hiệu đó do sáu nét tạo thành hết sức phức tạp.
Sắc mặt Diêu Tích Tuyết hết sức khó coi. Nàng không ngờ được Vương Lâm chìm vào trong sự cảm ngộ mà lại được kim phù ấn có sáu nét. Vì vậy mà nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Khoảng khắc khi Vương Lâm mở mắt, hắn lập tức phát hiện rồi nhìn về phía Diêu Tích Tuyết. Mặc dù trong mắt đối phương vẫn còn ký hiệu màu vàng nhưng không còn uy nghiêm như trước nữa. Hắn cũng chẳng biết tại sao lại như thế nhưng tâm thần bản thân thì lại có cảm giác như có thể bao quát cả cảm giác của đối phương.
Ánh mắt của Vương Lâm khiến cho Diêu Tích Tuyết cảm thấy không thoải mái. Nàng vô thức tránh sang một bên, lạnh lùng nói:
- Có được kim phù ấn là có thể đi trên con đường Tôn Long. Đi thôi. - Vừa nói, nàng vừa bước đi trước. Dẫm lên lưng cự long mà bước về phía trước.
Thậm chí, chính nàng cũng không nhận ra rằng Kim phù trong mắt nàng khi đối diện với ánh mắt của Vương Lâm liền nhạt hẳn đi. Giống như đốm lửa so với ánh trăng rằm. Tuy cả hai đều là ánh sáng nhưng làm sao có thể tương xứng được với nhau.
Vương Lâm giơ tay lên trươc mặt, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một cái ký hiệu.
"Cái ký hiệu màu vàng này cuối cùng là cái gì?"
- Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ. Hắn nhanh chóng bước lên con đường Tôn Long mà đi về phía trước.
Phía dưới con đường chính là vực sâu chỉ có vô số các vì sao. Nếu rơi xuống, tuy không biết sống chết thế nào nhưng tâm thần chắc chắn cũng đủ phát điên.
Con đường Tôn Long lắc lư nhè nhẹ trong tin không. Nếu người thường đứng trên nó chỉ sợ rằng vỡ gan mà chết. Nhưng đối với tu sĩ mà nói thì chút dao động đó cũng không hề ảnh hưởng.
Hai người nối đuôi nhau đi với một tốc độ cực nhanh.
Con đường dài tưởng chừng không thấy điểm cuối. Sau ba ngày, mặc dù hai người vẫn chưa hề dừng lại, nhưng nhìn ra phía trước vẫn còn xa tít tắp.
Nét mặt Diêu Tích Tuyết vẫn thản nhiên. Nàng tới nơi đây nhiều lân nêu cũng hiểu đến lúc này mới chỉ đi được một phần ba mà thôi.
Sau mấy ngày, phía trước con đường lại xuất hiện một cái bình đài. Trên bình đài có một vật cao sừng sững.
Vật đó là một pho tượng đá cao chừng ba trượng được đặt ở chính giữa. Kích thước của tượng đã cũng bình thường, nhưng hai tai và hai tay lại rất lớn.
Diêu Tích Tuyết chợt dùng bước. Nàng quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, nói:
- Đây là phong ấn đầu tiên. Hai người chúng ta mỗi người phá giải một tầng. Tầng thứ nhất để ta phá giải. Tầng thứ hai thì do ngươi.
- Cũng được. - Nét mặt Vương Lâm vẫn chẳng có gì thay đổi, mở miệng nói một cách bình thản.
Diêu Tích Tuyết không nói nữa mà vọt lên, chẳng khác gì một tia chớp lao thẳng lên bình đài. Trong nháy mắt khi nàng xông lên chỉ thấy một đạo kim quang từ trong mắt nàng. Trong thứ ánh sáng vàng đó ẩn chứa ký hiệu màu vàng. Vào lúc này, dưới ánh mắt của Diêu Tích Tuyết cái ký hiệu đó bay vào trên tượng đá.
Toàn thân pho tượng chấn động, tỏa ra một làn khí trắng. Ngay lập tức, hai mắt nó chợt mở, xuất ra một đạo ánh sáng vô tình. Nó nhấc chân đạp mạnh về phía trước. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, cả bình đài rung chuyển. Một luồng sát khí dầy đặc từ tượng đá tỏa ra.
Diêu Tích Tuyết đang ở giữa không trung. Nàng đã đối phó với pho tượng này mấy lần nên biết phải làm thế nào. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái ngọc phù. Ngọc phù đó có màu đỏ như máu hoàn toàn khác với những cái ngọc phù bình thường.
- Phong! - Vừa dứt lời, Diêu Tích Tuyết liền ném ngọc phù trong tay ra ngoài. Ngay lập tức ngọc phù vỡ vụn hóa thành một luồng sáng đỏ bao phủ tượng đá.
Khi luồng sáng hạ xuống, tượng đá như mặc một bộ trang phục đỏ như máu. Cho dù nó có giẫy dụa thế nào cũng không thể phá được phong ấn bởi lớp áo đỏ trên người.
Diêu Tích Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất, xoay người liếc nhìn Vương Lâm rồi đi đến một cái bình đài khác. Phía trước cũng lại xuất hiện một con đường do Tôn Long hóa thành.
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại. Tu vi của tượng đá không hề kém tu sĩ Anh Biến sơ kỳ. Tuy không được linh hoạt lắm nhưng uy lực của một cước đó rất lớn. Nếu để nó thi triển thần thông hoặc bị tấn công chắc chắn sẽ rất khó đối phó.
Nhưng vào lúc này, không ngờ nó lại bị Diêu Tích Tuyết phong ấn một cách dễ dàng. Cảnh tượng vừa rồi khiến cho Vương Lâm hiểu thêm về người con gái trước mặt.