Trần Đào âm trầm một lúc lâu, rồi bình thản nói:
-Ngươi sẽ không hiểu được những gì hắn đang phải đấu tranh vào lúc này đâu, giống như người sẽ không bao giờ hiểu được tâm của tiên nhân.
Thạch Tiêu xoay người nhìn Trần Đào, hắn lại trở nên trầm ngâm. Vẻ lạnh lùng trong mắt Mặc Phi lại ngày càng đậm, hắn nhìn Vương Lâm, khẽ nói:
-Ngươi và hắn năm xưa đều là loại người được người khác hâm mộ, thú vị thật!
Tu sĩ Đại La Kiếm Tông đứng ở phía sau Mặc Phi là người duy nhất nghe được câu nói của hắn. Tu sĩ kia trong lòng run lên rồi cúi đầu không nói câu nào.
Huyền Hôn soái trên khán đài khẽ than nhẹ một tiếng. Hắn không phải tu sĩ, nhưng đã đến thân phận như hắn cũng biết đại khái một số chuyện của tu sĩ Vấn Đỉnh. Tuy hắn không hiểu nhiều nhưng lúc này nhìn thấy Vương Lâm ngừng tay, hắn cũng hiểu được một chút chuyện.
Giờ khắc này, trên con thuyền đang neo trên mặt sông bên ngoài Đế Đô, người thanh niên đã cùng Vương Lâm uống rượu cả đêm đang ngồi trên mũi thuyền. Hắn ngửa cổ uống sạch chén rượu trong tay rồi khẽ nói:
-Tiểu tử kia, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây… ….
Người con gái đánh đàn vẫn đang ngồi trên đầu thuyền, nhưng lúc này nàng lại không đánh đàn mà chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Tay Vương Lâm vẫn còn dừng lại cách mặt trống một tấc, hắn ngơ ngẩn nhìn Yêu Cổ.
-Đạo tâm đã viên mãn, chỉ cần quét sạch những bi thương trong nội tâm là được, nhưng như vậy…Đáng giá sao?
Hình bóng Lý Mộ Uyển lại hiện ra trước mắt hắn, giống như một dòng nước mát khẽ chảy qua.
-Nếu đây là cái giá phải trả để quét sạch những bi thương trong lòng, dùng phương pháp xóa bỏ đi hình bóng của Uyển Nhi để đạt đến Vấn Đỉnh, thì đạo của ta là gì? Đạo của ta từ lúc còn sống đến khi chết đi cho đến khi ngủ say vĩnh cửu đều là Uyển Nhi. Nếu ta thật sự phải vỗ tay xuống, nàng sẽ vô tình trở thành Lô Đỉnh của ta… ….
-Vương Lâm ta thân là nam nhi, mặc dù không phải đội trời đạp đất, nhưng sống cũng không thẹn với lương tâm. Đạo trời bạc bẽo, nếu ta lại vô tình thì sẽ không phải nghịch thiên mà đi, sẽ trở thành thuận thiên.
-Vứt bỏ những tình cảm trong lòng, những Yêu tướng này cũng giống như tu sĩ đều đang trốn chạy. Phương pháp tu hành này không phải là đạo của Vương Lâm ta!
-Đạo của Vương Lâm ta là ngịch, nghịch thiên mà đi, đây mới là con đường của ta. Tu sĩ thượng cổ phải dối trời để tu hành, bây giờ ta đã hiểu rõ hai chữ dối trời này. Đây không phải là dối trời mà phải là chạy trốn. Tuy không phải thuận lòng trời nhưng con đường cuối cùng cũng chỉ là một! - Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia sáng.
-Ta có thể quét sạch những bi thương trong lòng, nhưng những gì trong lòng ta nắm giữ, cho dù là thiên đạo cũng đừng hòng cướp đi!
Giờ khắc này, Vương Lâm mạnh mẽ ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời.
Trên người hắn đột nhiên tuôn ra một luồng khí tức cực kỳ kinh người. Khí tức này không mạnh nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở khắp bốn phía, cho dù là Thiên soái cũng cảm thấy run lên.
Khí tức này giống như những thanh kiếm sắc từ trên người Vương Lâm lao ra rồi trực tiếp đâm lên bầu trời. Trong khoảnh khắc, những tầng mây trên trời buộc phải tản ra, trời đất đột nhiên trở nên rực sáng.
-Đây! Đây là… ….
Với định lực của Thiên soái mà lúc này cũng không kìm được phải biến sắc, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ kinh hãi!
-Không ngờ hắn lại lựa chọn giống như Yêu Đế năm xưa!
Thiên soái hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt người đàn ông mặc kim giáp lại càng trở nên tái nhợt. Khoảnh khắc khi Vương Lâm dừng tay lại hắn còn thầm kêu may mắn. Nhưng lúc này khí thế từ trên người Vương Lâm tản ra lại làm hắn cảm thấy giống như đại nạn sắp đổ sập xuống đầu.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Lâm, sát khí trong mắt hắn tăng lên điên cuồng.
-Khi hắn còn chưa đánh được mười lăm tiếng trống, ta giết hắn thì ngày sau chắc chắn sẽ bị Yêu Đế trách cứ nhưng cũng không phải vì người này mà trừng phạt ta quá nặng. Tất nhiên người này cũng chỉ là một tên tu sĩ, mà ta không chỉ là Yêu nhân đồng thời còn là người từng lập được công lao với Thiên Yêu quận.
Khí thế trên người Vương Lâm vừa mới bùng lên lại lập tức biến mất.
-Con đường tu đạo chân chính là nghịch thiên. Ta không tin chỉ có cách vứt bỏ hết những bi thương trong lòng mới có thể tiến lên Vấn Đỉnh. Cảnh giới Vấn Đỉnh không phải là thiên định mà do tu sĩ tự quyết định. Trời không thể cưỡng chế và quấy nhiễu ta được, thật sự ảnh hưởng chỉ có tâm của tu sĩ.
-Nêu tâm thỏa hiệp thì không thể nghịch, là bị trời lừa gạt. Nếu tâm kiên định, trời cứ mở mắt nhìn ta ngày hôm nay làm sao tiến lên Vấn Đỉnh, làm sao cản trở ta nghịch thiên tu hành!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, hắn hít vào một hơi thật sâu. Hắn không chút cố kỵ đem hết tất cả những bi niệm đối với Lý Mộ Uyển đặt lên trên tay phải. Giờ khắc này thiên địa đã hoàn toàn biến sắc, sấm chớp xuất hiện dày đặc trên bầu trời.
Những dị tượng trên bầu trời Đế Đô lập tức kinh động đến tất cả mọi người ở Thiên Yêu thành. Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu lên nhìn về phía Đế Đô.
Trên quảng trường vạn trượng, tất cả ánh mắt mọi người đều đặt lên trên thân ảnh nhỏ bé của Vương Lâm.
Ngay cả người thanh niên đang ở trên thuyền cũng phải buông chén rượu xuống, hắn đứng thẳng người lên nhìn về phía Đế Đô, trong mắt lộ ra một tia kỳ vọng.
Giờ khắc này ở một nơi cách Thiên Yêu thành rất xa, trên tầng cao nhất của một ngọn tháp màu đen đang gầm rống hấp thu âm hồn trong chiến trường viễn cổ.
Trên mũ sắt của một bộ giáp màu đen đột nhiên lấp lánh u quang. Trong nháy mắt khi u quang lấp lánh, tất cả bầu trời bên ngoài tòa tháp đột nhiên xuất hiện từng cơn dao động làm người ta phải kinh hoàng.
Khi u quang chớp động, một thần niệm đột nhiên từ trong tòa tháp vang vọng ra bên ngoài:
-Ngịch tu…Tốt lắm!
Trên quảng trường Đế Đô, Vương Lâm dồn hết tất cả bi thương ngưng tụ trên cánh tay phải. Giờ khắc này, tay phải của hắn đã chứa rất nhiều đau thương, đột nhiên hắn vỗ tay về phía Yêu Cổ!
Trong khoảnh khắc, hai mắt người đàn ông mặc kim giáp đột nhiên bùng lên một luồng sát khí mãnh liệt. Cơ thể hắn đột nhiên khẽ động, toàn bộ tu vi dồn hết lên đôi chân, thân ảnh của hắn đã phóng thẳng đến chỗ Vương Lâm nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
-Nhận lấy cái chết!
Người đàn ông mặc kim giáp hét lớn một tiếng, lúc này hắn đã phóng đến phía sau Vương Lâm, tay phải hắn bộc phát ra những luồng hào quang giống như ánh sáng mặt trời, giống như hắn lấy mặt trời đặt vào trong tay.
-Ta không thể để ngươi đánh được tiếng thứ mười lăm! Giết ngươi rồi, ta không tin Đế Quân sẽ trách phạt!
Sát khí trong mắt người đàn ông mặc kim giáp đã giống như hóa thành thực chất bắn ra khắp bốn phía.
Trong nháy mắt khi những luồng sáng rực rỡ trên tay phải hắn đến gần thì khắp mặt đất đột nhiên bốc cháy, trong chu vi trăm trượng đột nhiên bốc lửa giống như địa ngục.
Trên quảng trường, trong mắt Thiên soái đột nhiên lấp lánh hàn quang, cơ thể hắn phóng thẳng từ trên xuống rồi hét lớn:
-Kim Ô Húc! Ngươi muốn làm gì?
Lúc này Vương Lâm quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc kim giáp. Người này đột nhiên xuất hiện không nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn đã biết người này sẽ tuyệt đối không cam lòng nhận thua. Ba nghìn đạo Sinh Chi Lạc Ấn đã sớm được hắn chuyển lên khắp toàn thân, đồng thời nhờ vào uy lực của tiếng trống thứ mười lăm, Vương Lâm tin hắn có thể chống lại được một quyền này!
Khóe miệng người đàn ông mặc kim giáp lộ ra một nụ cười lạnh, tay phải hắn giống như đang cầm mặt trời đánh thẳng về phía Vương Lâm. Hắn lợi dụng thời cơ rất tốt, nếu Vương Lâm tránh đi thì sẽ không đánh được tiếng trống thứ mười lăm. Hơn nữa nếu người này thối lui hắn sẽ lập tức truy sát. Nếu tên này không tránh, người đàn ông mặc kim giáp cũng tin có thể đánh chết người này trước khi hắn kịp đặt tay lên mặt trống.
Ngươi đàn ông mặc kim giáp căn bản không thèm để ý đến câu nói của Thiên soái, trong mắt hắn lộ ra một tia tàn nhẫn. Trong nháy mắt khi Thiên soái phóng tới, tay trái của người đàn ông mặc kim giáp đã vỗ về phía sau. Trong quá trình giết chết Vương Lâm, hắn không cho phép bất cứ người nào đứng ra ngăn cản.
Tay phải Thiên soái bấm pháp quyết rồi hóa thành một đạo ô quang đánh thẳng vào tay trái của người đàn ông mặc kim giáp.
Lúc này, sắc mặt người thanh niên đang ngồi thuyền trên sông đột nhiên trở nên âm trầm, trong mắt hắn lộ ra vẻ tức giận, hắn quát khẽ:
-To gan! Kim Ô Húc! Ngươi thật đáng chết!
Trong nháy mắt, cơ thể người đàn ông mặc kim giáp đang đứng vững trên quảng trường đột nhiên run rẩy, sát khí trong mắt hắn giống như bị nước lạnh dập tắt, những ngọn lửa trong phạm vi trăm trượng đột nhiên trở nên ảm đạm. Trong tai hắn vang vọng những dư âm ầm ầm, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt rồi nghẹn ngào nói:
-Giọng nói này!
Đúng lúc này, trong ngọn tháp trên chiến trường viễn cổ ở rất xa Thiên Yêu Thành, trong hốc mắc của chiếc áo giáp đột nhiên lấp lánh u quang rồi lập tức bùng lên, một tiếng hừ lạnh ẩn chứa bên trong thần niệm đột nhiên trở nên vang vọng!
Ba chữ
"Giọng nói này!"
vừa mới được người đàn ông mặc kim giáp nói ra khỏi miệng thì một cổ âm hàn đã lập tức bao phủ khắp toàn thân hắn. Những ngọn lửa giống như địa ngục ở trong chu vi trăm trượng đột nhiên tan biến!
Một tiếng hừ hạnh từ trong hư vô truyền vào trong tai người đàn ông mặc kim giáp.
Cở thể người đàn ông mặc kim giáp đột nhiên chấn động kịch liệt, kim giáp trên toàn thân lập tức tan vỡ rồi hóa thành những mảnh nhỏ. Hắn phun ra một ngụm máu lớn, mặt trời trên cánh tay phải của hắn lập tức tàn lụi.