Lúc này ba vị chính soái Thiên, Trụ, Hoang đều tự cưỡi yêu thú của mình, đang rong ruổi giữa đại quân yêu binh.
Ba người không có nói chuyện, một cỗ sát lục khí áp lực âm u bao phủ trời đất, theo đại quân quận Thiên Yêu thẳng tới thành Tùng Đào.
Ở quân cánh phải đại quân, Phó soái Mặc Phi mặc áo giáp cưỡi trên một yêu thú giống như là Lân, trong mắt một mảnh bình thản. Ở trên đuôi Lân sau lưng hắn một người trung niên đang đứng. Người này khép hai mắt, thanh kiếm lớn phía sau lưng, cả người theo lân vĩ vung vẩy mà chuyển động, thoạt nhìn rất có vẻ tiên phong đạo cốt.
Đúng lúc này bỗng nhiên từ phía chân trời xa xa nổ vang một đạo sét đánh. Tiếng sét này
"ầm ầm"
truyền khắp giống như muốn chèn ép sát khí của ngàn vạn yêu binh. Bỗng thấy một người đứng trong luồng sét.
Người này mặc một bộ áo giáp màu đen, thoạt nhìn như Ma Tôn giáng lâm, toàn thân ma khí tung hoành.
Hắn xuất hiện lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý.
Hắn đúng là Vương Lâm. Trong phút chốc, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt Vương Lâm. Hắn bước tới trước một bước, cả người hóa thành sao băng trực tiếp bay từ bầu trời tấn công đến.
Hắn không nói gì, trong lúc phi tới thần thức tản ra, nháy mắt liền tập trung trên người cánh quân phải Mặc phi. Ánh mắt Mặc Phi lạnh lùng xa xa nhìn về phía Vương Lâm. Người đàn ông trung niên phía sau hai mắt vẫn khép chậm rãi mở ra, một đạo ánh sáng thâm thúy tràn ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Lâm chân đạp luồng sét trong tiếng
"ầm ầm"
phi đến, một đường phóng qua vô số yêu binh. Giờ phút này ba vị chính soái Thiên, Trụ, Hoàng trừ bỏ Thiên soái, hai người còn lại ánh mắt lóe lên.
Sát khí của ngàn vạn yêu binh gào thét nhưng Vương Lâm toàn bộ không đếm xỉa đến. Giết người đó là phải đoạt thanh thế, phải làm thật nhanh. Nếu là đi lên báo thân phận, lấy ra ngọc giản của Yêu Đế rồi muốn giết người vậy thì mất đi lợi thế, để cho người của Đại La Kiếm tông kia có thời gian thi triển kiếm khí của Lăng Thiên Hậu.
- Phụng lệnh Yêu Đế, bắt giết phó soái Mặc Phi, những người khác tránh ra!
Vương Lâm hét lớn một tiếng, tay phải ném ngọc giản của Yêu Đế ra, bay thẳng đến hai vị chính soái Trụ, Hoang đang muốn ra tay.
Tất cả chuyện này hoàn thành chỉ trong phút chốc, Hoàng Tuyền quét ngang, Vương Lâm Na Di mà tới, trong nháy mắt thân hình biến mất, ngón trỏ tay phải chỉ về phía trước.
- Tịch Diệt chỉ!
Tịch Diệt chỉ phong như thiểm điện lóe lên bay thẳng tới Mặc Phi. Mặc Phi vẻ mặt lạnh lùng nâng tay phải lên, người đàn ông trung niên phía sau hắn sắc mặt ngưng trọng hai tay bắt pháp quyết. Khuyển kiếm đeo sau lưng bỗng nhiên bay ra, kiếm ở giữa không trung ở trên thân kiếm biến ảo thành hồn một con heo ác đen kịt.
Tốc độ chỉ phong cực nhanh nhưng vào lúc tới gần Mặc Phi đột nhiên tan vỡ, biến mất không thấy. Cảnh này làm cho Mặc Phi ngẩn ra nhưng lập tức khẽ biến sắc mặt, một cỗ yêu lực từ trong cơ thể bùng nổ bao phủ toàn thân.
Người đàn ông trung niên kia cũng ngây người một cái.
Chỉ như vậy, đã là mất mạng!
Thân hình Vương Lâm nháy mắt xuất hiện bên cạnh người đàn ông trung niên kia, một chỉ điểm ra. Ma khí toàn thân áo giáp của hắn khoảnh khắc ngưng tụ hóa thành một ngọn lửa ma.
Một chỉ này, là đỉnh, không thể chống cự! Sắc mặt người đàn ông trung niên kia biến đổi mạnh, trong lúc sống chết thuấn di mà ra, không chút do dự liền chuẩn bị thi triển kiếm khí Lăng Thiên Hậu. Nhưng trong phút chốc mặt đất Hoàng tuyền ầm ầm dựng lên. Đạo truyền trời đất, luân hồi biến ảo, lực vô hình giáng lâm bốn phía, giống như trong trời đất lúc này chỉ còn lại đạo Hoàng tuyền này, sinh mạng chỉ trong giây lát!
Chỉ một chút ngừng lại, ánh sáng vàng ở mi tâm người đàn ông trung niên chợt lóe. Ngón trỏ Vương Lâm cứ thế điểm lên trên.
Một chỉ điểm vào, người chết!
Vương Lâm cắt lấy đầu người, nhoáng lên một cái hư không bắt lấy thanh kiếm của người này xoay người rời đi.
Mây bay nước chảy, sạch sẽ gọn gàng!
Người đàn ông trung niên tên là Hợi Trư, lúc Vương Lâm chặt bỏ đầu người này liền phong ấn Nguyên thần của hắn. Lấy tu vi Vấn Đỉnh của Vương Lâm, phong ấn người dưới Anh Biến hậu kỳ không hao tốn công sức gì!
Hắn cầm cái đầu đi như gió lạnh thổi qua, chớp mắt liền mất tung tích. Về phần ngọc giản của Yêu Đế, Vương Lâm không có thu lại, vật ấy đối với hắn đã vô dụng.
Chẳng qua đây là vật mà Yêu Đế biểu đạt thiện ý, lúc trước nếu không nhận ngược lại có vẻ quá ương ngạnh.
Vương Lâm không có liếc mắt nhìn ngàn vạn yêu binh một cái nào, đạp khoảng không mà đi.
Đầu Hợi Trư bị Vương Lâm luyện hóa, kiếm khí nuốt vào trong cơ thể. Về phần nguyên thần Hợi Trư, Vương Lâm dùng thuật Sưu hồn, sau khi đạt được tin tức muốn biết nguyên thần Hợi Trư gần như sụp đổ bị Vương Lâm trực tiếp ném vào trong Hồn phiên, hóa thành một chủ hồn.
Người của Đại La Kiếm Tông ở đất Yêu Linh này, trừ tự thân có kiếm khí Lăng Thiên Hậu, không ngờ còn có một người tên là Tham Lang âm thầm bảo vệ.
- Tham Lang, cái tên này đặc thù như vậy ta hẳn là không nghe qua. Nhưng tướng mạo Tham Lang trong trí nhớ Hợi Trư này nhìn lại có vẻ quen mắt. Nhưng ta có thể khẳng định tuyệt đối chưa gặp qua người này.
Vương Lâm trong lúc phi hanh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
- Tham Lang, dựa theo trí nhớ Hợi Trư, tu vi người này đã vượt qua Vấn Đỉnh, đạt tới Âm Hư chi cảnh, chỉ kém một chút so với Dương Thật chi cảnh của Tư Đồ Nam… Vương Lâm chau mày, nhưng nháy mắt thân hình hắn bỗng nhiên chấn động ngừng giữa không trung, không nhúc nhích.
- Tư Đồ Nam!
Vương Lâm thở sâu, tay phải hắn vỗ túi trữ vật lập tức một miếng ngọc giản bay ra bị hắn cầm trong tay. Lúc này thần thức đảo qua lập tức sắc mặt rất khó coi.
Nếu không phải liên tưởng đến Tư Đồ Nam, Vương Lâm sẽ không nghĩ đến lúc trước Tư Đồ Nam từng cho hắn một miếng ngọc giản. Ở trong này có tấm hình của Tư Đồ Nam vẽ lại, mấy người bên trong là những người năm xưa làm hại thân thể Tư Đồ Nam tan vỡ.
Lúc trước Tư Đồ Nam đưa ngọc giản cho Vương Lâm cũng không hi vọng Vương Lâm thật sự gặp được. Chẳng qua khiến cho hắn nhớ kỹ những người này không nên trêu chọc.
Vương Lâm cũng thật sự không nghĩ tới mình không ngờ thật sự có thể gặp được người trong mấy tấm hình. Hơn nữa tu sĩ muốn thay đổi tướng mạo cực kỳ đơn giản. Chỉ bằng vào mấy tấm hình muốn tìm người, khó khăn không kém biển rộng tìm kim.
- Nếu Tham Lang này đúng thật là kẻ thù của Tư Đồ Nam năm xưa, hắn nhất định biết được việc Thiên Nghịch Châu.
Vương Lâm sờ sờ mi tâm, Thiên Nghịch Châu là bí mật lớn nhất của hắn. Hơn bảy trăm năm nay, thuộc tính hạt châu Thiên Nghịch này cực kỳ quái dị.
Năm đó chỉ có một ít nước mưa liền có thể làm cho Thủy thuộc tính đại viên mãn, nhưng càng về sau lại càng khó.
Hiện tại chỉ còn lại có Kim thuộc tính chưa viên mãn, nhưng Vương Lâm lại có loại cảm giác. Một thuộc tính cuối cùng này, độ khó sợ là đạt tới mức khiến người ta vô cùng phẫn nộ.
Nếu là hạt châu Thiên Nghịch này có thể từ trong nguyên thần của hắn hoàn toàn chia lìa ra, Vương Lâm cũng sẽ không gian nan khổ cực như thế. Nếu thật sự gặp nguy cơ sống chết, hắn sẽ bình tĩnh làm ra lựa chọn.
Nhưng hiện tại hạt châu này đã dung hợp với Nguyên thần của hắn, căn bản không thể chia lìa. Trừ khi là rút Nguyên thần của hắn ra, luyện hóa giống như luyện hóa kiếm khí Lăng Thiên Hậu, như thế mới có thể luyện hóa ra hạt châu Thiên Nghịch này từ trong nguyên thần ra.
Vương Lâm chau mày.