TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 577: Vật Của Tiên Giới

Chỉ thấy xa xa phía trước có một Toà thành màu trắng đứng sừng sững nơi đó. Bên ngoài toà thành có hơn trăm tu sĩ đang phiêu phù giữa không trung. Cả đám ánh mắt đều lộ vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn đoàn khí trong tay Vương Lâm.

Thần sắc của Vương Lâm lạnh lùng đảo qua đám tu sĩ này, tướng mạo của họ liền rơi vào mắt hắn. Trong số những người này cũng có một đám theo Vương Lâm tiến vào Yêu Linh, còn có một số rất xa lạ.

Nhưng trong số đó lại có một người khiến ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên. Đó là một người đàn ông trung niên nhỏ người, mặc đồ màu lam.

Nháy mắt khi người này nhìn thấy Vương Lâm, hắn ngây người một chút, khi đối mặt với ánh mắt của Vương Lâm thì theo bản năng tránh đi, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hắn chính là người theo Vương Lâm tiến vào Yêu Linh chi địa, đệ tử Lam hệ của Thiên Vận Tông.

- Tránh đường!

Vương Lâm bình thản, chậm rãi mở miệng.

Dưới một câu này, gần như theo bản năng, mọi người đều tản ra. Tu vi của những người này không vượt qua Vấn Đỉnh, cao nhất cũng chỉ là Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn, đối mặt với một tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ có thể ngưng hoá sương mù nơi này, bọn họ sáng suốt lựa chọn thối lui. Có điều vẫn còn một số kẻ không được khôn ngoan, ỷ vào có chỗ dựa là kẻ tự xưng là Lão Tổ đến từ Tiên giới kia. Trong đó, một thanh niên mặc đạo bào quát lớn:

- To gan, ngươi là người phương nào, hãy xưng tên đi! Ta là Tu sĩ Liên minh… Người này còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh như băng của Vương Lâm đã như một thanh lợi kiếm, trực tiếp đâm vào mắt hắn. Câu nói đang dở dang trên miệng thì từ miệng hắn đã trào máu tươi ra, phải nuốt xuống.

Vương Lâm tu luyện Sát lục tiên quyết, có được sát tâm, ánh mắt có thể thực chất hoá!

Những người xung quanh nhìn thấy đều hít sâu một hơi, cả đám lại lui ra mấy bước. Những người mà từ đầu còn chưa tản ra cũng lập tức thay đổi chủ ý, bỏ qua nguy hiểm khi cấm chế trong cơ thể phát tác, vội vàng thối lui.

Một con đường thẳng tắp trực tiếp hướng thẳng đến toà thành.

- Đem người này, giết!

Một thanh âm uy nghiêm từ trong toà thành truyền ra.

Lời này vừa ra, sắc mặt của những tu sĩ bốn phía lập tức trở nên tái nhợt, âm tình bất định.

Cùng lúc đó một đạo bóng đen bỗng nhiên từ trong toà thành loé ra, lao thẳng về phía Vương Lâm.

- Tiên vệ!

Lập tức có người từ đám tu sĩ xung quanh thốt ra âm thanh, không biết là cố ý hay thật sự kinh ngạc như thế!

Thần sắc của Vương Lâm thuỷ chung vẫn như thường, không để cái từ trong toà thành lao ra kia vào mắt, chân nhấc lên tiến về phía trước một bước, cực kỳ thong dong hướng về toà thành đi đến. Hắn bước không nhanh nhưng rơi vào trong mắt mọi người thì ánh mắt chúng đều nhíu lại.

Lúc này đây, dưới con mắt của đám tu sĩ này, Vương Lâm đã như trở thành những trưởng bối trong sư môn. Loại khí thế, loại thong dong này không phải một tu sĩ tầm thường có thể có được!

Chỉ khi có sự tự tin nhất định với tu vi bản thân mình thì mới có thể tản mát ra loại khí tức này!

Tên đệ tử Lam hệ Thiên Vận Tông kia nhìn hình bóng Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp. Hắn có chút nghe nói về tên Vương Lâm này, lại tận mắt được chứng kiến trận chiến tranh đoạt phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Lúc ấy biểu hiện của Vương Lâm đã khiến cho rất nhiều người chú ý, tuy nhiên chỉ là chú ý mà thôi, vì dù sao tu vi của Vương Lâm cũng không cao.

Những lúc này đây, hắn không dám có chút ý coi thường đối phương. Lúc này, không chỉ trong một thời gian ngắn, Vương Lâm đã đạt tới Vấn Đỉnh, mà quan trọng là tại trên thân mình Vương Lâm, hắn mơ hồ có cảm giác giống như đang nhìn thấy Thiên Vận Tử.

Loại cảm giác này tuy không mãnh liệt nhưng xác thực có tồn tại. Thân là đệ tử của Thiên Vận Tông, thân là đệ tử của Thiên Vận Tử, kiến thức bất phàm, hắn tự nhiên hiểu được hết thảy những điều này đại biểu cho cái gì!

Có thể tạo ra được cảm giác này, chứng tỏ Vương Lâm đã nắm giữ được đạo của chính mình! Ở Tu Chân Giới, hễ là người nào chân chính nắm giữ được đạo niệm của chính mình, đem nó để trong lòng, cảm ngộ thiên địa từ trong ý cảnh này nhưng lại dung nhập vào trong, thì chính là nắm giữ tư cách có thể khai tông lập phái!

Trên tực thế. phàm là tu sĩ đều có được đạo của chính mình nhưng để có thể đem đạo niệm này ngưng hoá ra thì cũng rất khó!

- Hắn, hắn không ngờ đã đạt tới ý cảnh này… Người đàn ông trung niên mạc đồ màu lam đáy lòng chán nản. Hắn dường như quên mất trong cơ thể bị hạ Tiên chủng, trong đầu suy tư. Vương Lâm từ một man nhân đến từ Chu Tước Tinh tàn phế đến bây giờ đã trở thành nhất đại tông sư có được đạo của tự thân mình, một loại chênh lệch không thể tưởng tượng được!

Vương Lâm bước chân đi tới, bóng đen xông tới khi cách hắn khoảng mười trượng, đủ loại thần thồng gào rít xông tới. Thần thông người này có liên quan đến thú vật, khi thi triển hoá thành một con mãnh thú, mở ra cái miệng như một chậu máu, nghĩ muốn nuốt thẳng Vương Lâm vào.

Không có ý cảnh của Vấn Đỉnh, dù tu vị đạt tới Vấn Đỉnh thì thuỷ chung chỉ cần một kích.

Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm điểm ra, trong miệng quát khẽ:

- Toái!

Hắc mang trên đầu ngón tay loé ra, hoá thành một đạo hắc khí, nháy mắt bay ra. Sau khi Vương Lâm đạt tới Vấn Đỉnh, nguyên thần và ý cảnh dung hợp. có được thiên địa nguyên khí. Khi hắn nâng tay lên, đó là công kích mà ý cảnh và tiên lực ngưng tụ cùng một chỗ. Hơn nữa hắn nắm giữ đạo của chính mình, dù là tuỳ ý thi triển thần thông thì cũng có đạo niệm dung nhập vào.

Khí thế của Tịch Diệt chỉ mang theo đạo niệm của Vương Lâm, phá toái hư không, khi chỉ này xuyên qua mãnh thú hư ảo kia, trực tiếp đâm vào ngực của người áo đen lao ra kia!

Mãnh thú toái!

Người áo đen, vong!

Không phải là hắn không muốn tránh nhưng là bị cưỡng ép nâng cao tu vi đến Vấn Đỉnh, không có tư cách chạy trốn dưới một chỉ có đạo niệm dung nhập của chân chính Vấn Đỉnh tu sĩ Vương Lâm.

- Ngươi là ai?

Từ bên trong toà thanh truyền ra một thanh âm cực kỳ ngưng trọng.

Từ trước tới sau, bước chân của Vương Lâm thuỷ chung không dừng lại nửa khắc, luôn hướng về phía toà thành màu trắng kia đi đến.

Ngươi hai lần trêu chọc Vương mỗ. Hôm nay Vương mỗ tự thân tới đây, sao còn hỏi ta là ai?

Thanh âm của Vương Lâm bình bình, không nặng, không nhẹ, nghe không ra vui hay giận.

- Họ Vương… Lão phu không nhớ là đã đắc tội với đồng đạo nào họ Vương cả!

Trong toà thanh, sắc mặt của lão già thấp bé kia vẫn âm trầm. Với tu vi của hắn, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của Vương Lâm bất phàm. Người này chân chính đã đạt tới tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ, quan trọng hơn là người này đã nắm giữ được đạo của chính mình.

- Hắn, hắn hẳn là Vương Lâm!

Một trong ba nữ tử trước người lão già, Tôn Nhược Nam, muội muội của Tôn Vân Sơn nhẹ giọng nói.

- Vương Lâm!

Sắc mặt của lão già thấp bé lập tức càng thêm âm trầm. Hắn không ngờ được rằng, năm đó chẳng qua là hơi có chút động tâm, muốn bắt người này để luyện thành Tiên vệ, thế mà giờ đây đã có tu vi đến bực này. Nếu sớm biết thế, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không chủ động đi trêu chọc.

- Vương đạo hữu, bần đạo đã biết tội trước đây, việc này là do bần đạo lỗ mãng. Ngươi đã giết hai Tiên vệ của ta, cũng coi như hoà. Hôm nay ta không làm khó ngươi, ngươi đi đi! Từ này về sau ta và ngươi không ai phạm ai nữa!

Lão già thấp bé hơi trầm ngâm, chậm rãi nói.

Lời nói của hắn rơi vào tai ba nữ tử trước mắt khiến cả ba lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Ba người các nàng hiểu rất rõ tính cách của Lão Tổ, biết rằng người này tu vi cao thâm nhưng lòng dạ lại hẹp hòi. Lúc này đây bị người ta bức đến tận cửa, chẳng những không ra tay ngược lại còn thả cho Vương Lâm rời đi.

Nhất là Tôn Nhược Nam. Năm đó, đối với Vương Lâm, nàng cũng không ấn tượng lắm. Nàng nghĩ rằng tên Vương Lâm dù lợi hại cũng tuyệt đối không thể so sánh được với Lão Tổ. Phải biết rằng Lão Tổ chính là Tiên nhân, từng chỉ dùng một thần thông đã không chế được bốn Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn.

Càng không cần phải nói dưới tay lão còn có tám Tiên vệ. Nàng cũng không tin nếu chúng đồng loạt ra tay thì chẳng lẽ tám Tiên vệ này còn phải chịu thua hay sao?!

Nghe được lời của Lão Tổ, Vương Lâm vừa đi tới phía trước vừa lắc đầu nói:

- Hai Tiên vệ chẳng qua chỉ là hai khối Toái ngọc mà thôi, làm sao có thể bù đắp được việc ngươi trêu chọc ta!?

Lão già thấp bé ở trong Toà thành biến sắc, ánh mắt tuôn ra tinh mang, âm trầm nói:

- Quả là một tên cuồng vọng, chỉ là Vấn Đỉnh sơ kỳ mà thực sự cho rằng lão phu không giết được ngươi hay sao. Tám Tiên vệ, triệu tập Tiên đế giết người này cho ta!

Lời này vừa ra, tám đạo thân ảnh bỗng nhiên từ trong Toà thành bay ra. Trong tám người này có nam có nữ, bóng dáng nhanh như tia chớp. Từ trên người bọn họ tản mát ra một cỗ uy áp và khí tức Vấn Đỉnh kỳ nồng đậm.

Sắc mặt của Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng dáng tám người này. Chỉ thấy tám người nhoáng lên một cái, lập tức khoanh chân ngồi xuống, giữa những chỗ chúng ngồi ẩn chứa một quy tắc nào đó, hai tay không ngừng biến hoá ấn quyết.

Đọc truyện chữ Full