Trong nháy mắt, toàn bộ Minh vụ trùng rời ra rất xa bốn người, sấm sét cũng tiêu tan. Nhiễm Nguyệt cùng ba người thoát khỏi vòng vây, liền hóa thanh bốn đạo cầu vồng bay tới bên Vương Lâm. Cả bốn người đều được cứu sống. Bọn họ đều có cảm giác sống sót sau tai nạn vừa rồi, tâm trạng hết sức chấn động.
Tôn Tuyết Sơn nhìn Vương Lâm, ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Hắn vốn là người ở La Vân Tinh Vực, đối với hắn Lôi hệ thần thông vốn không có gì xa lạ. Tuy nói phải thi triển thì không, nhưng dù sao La Vân Tinh Vực và Lôi Chi Tiên Giới, đều coi Lôi hệ thần thông là pháp thuật thần thông, có uy lực lớn nhất.
Hắn thấy khiếp sợ, vì vừa rồi bên trong sấm sét có chứa một tia lôi uy chân chính, nhưng Lôi hệ thần thông nào có thể biến ảo linh hoạt ra một tia lôi uy như vậy. Hắn tưởng tượng mãi cũng không hiểu nổi. Việc này dù là trưởng lão trong gia tộc, cũng như tổ tiên hắn, đều chưa ai có thể làm được. Cả ba người còn lại cũng hết sức ngỡ ngàng, ánh mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhất là Nhiễm Nguyệt, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Dù sao tu vi của nàng cũng đã đạt tới Anh Biến hậu kì, địa vị trong gia tộc so với ba người kia cao hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn một ít. Sự tình tương đối bí ẩn, cùng với trận sấm sét vừa rồi, lúc này làm tâm thần nàng chấn động. Nàng lấy một hơi, thở thật sâu, cung kính hạ giọng nói:
- Vãn bối là người của Nhiễm gia cửu đại tộc, xin hỏi tiền bối có phải là Lôi Tiên sứ giả?
Nàng vừa nói ra, Tôn Vân Sơn sắc mặt lập tức biến đổi, trong lòng nhủ thầm
"Đúng người này rồi, nhất định là sứ giả của Lôi Tiên. Chỉ có điều, sứ giả Lôi Tiên vì sao lại muốn đến Nhiễm Vân Tinh…?"
Thần sắc của Vương Lâm không hề biến đổi, ánh mắt bình thản, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trong lòng Nhiễm Nguyệt mặc dù còn sợ hãi, nhưng nhanh chóng khôi phục thần thái. Khi thấy Vương Lâm không nói gì, trong lòng nàng cũng chỉ suy đoán mà thôi. Tuy người trước mắt này cũng có phép thuật tương tự, nhưng dù sao Sứ giả của Lôi Tiên địa vị cao cả, trong lòng nàng cảm thấy nghi ngờ.
Hơn nữa, nàng không nhìn ra nổi tu vi của người này, khiến nàng càng kinh ngạc, nên trong lòng nàng cứ hoài nghi về thân phạn của Vương Lâm. Về phần ba người kia, nhất là Tôn Tuyết Sơn, đối với Vương Lâm cực kì tôn kính, thậm chí là rất cuồng nhiệt. Sau khi nghe Nhiễm Nguyệt nói, trong lòng liền nghĩ, người đứng trước mặt hắn chính là Sứ giả của Tiên Lôi.
- Tiền bối muốn đi Nhiễm Vân Tinh, vãn bối nguyện vì ngài dẫn đường.
Tôn Tuyết Sơn cung kính nói.
Vương Lâm ngồi ngày đầu phía trên ngân long, thẳng hướng bắc bay đi. Tôn Tuyết Sơn vội vàng đuổi kịp theo, Nhiễm Nguyệt cùng hai người kia ở lại phía sau.
Bay được một lúc, Vương Lâm nhướn mày nhìn lại thấy bốn người kia tốc độ quá chậm, đương nhiên phải cần bảy ngày. Hắn trầm ngâm, liền cho la bàn bay chậm lại, chờ bốn người kia, bay cùng nhau.
La Thiên Tinh Vực xa lạ, nhưng hắn không hề sốt ruột như những người đi đường khác, chi bằng nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về La Thiên Tinh Vực, chính là để phục vụ cho việc của hắn sau này.
- Lân cận Nhiễm Vân Tinh có Tu Chân Tinh nào khác nữa không?
Vương Lâm nhẹ nhàng hỏi.
Tôn Tuyết Sơn đang nhìn trộm tinh la bàn hình rồng dưới chân Vương Lâm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ . Lúc này nghe Vương Lâm hỏi, hắn vội vàng nói:
- Có, Thiên Huyễn Tinh một trong năm đại chủ tinh lệ thuộc bắc vực Nhiễm Vân Tinh. Xung quanh đó còn có rất nhiều sao lệ thuộc cùng tồn tại.
Trong lòng hắn tuy có chút nghi ngờ, không biết vì sao đối phương không biết việc này. Tuy nhiên vừa nghĩ tới, trong La Thiên Tinh Vực, chắc chắn có rất nhiều Tu Chân Tinh giống như Nhiễm Vân Tinh, trong lòng hắn liền cảm thấy thoải mái.
Vương Lâm thần sắc như thường, nhưng trong lòng khẽ động.
"Thiên Huyễn Tinh, thiên huyễn…"
tên này nghe rất quen. Năm đó, đệ tử của Chu Tước Tử là Liễu Mi tu luyện chính là Thiên Huyễn Vô Tình Đạo. Có lẽ việc này không liên quan gì tới nhau. Dù sao đó cũng là hai tinh vực.
Xem ra La Thiên Tinh Vực chia ra làm bốn phía, đông tây nam bắc, chỗ trước mắt chính là Bắc vực.
Thông qua lời nói của Tôn Tuyết Sơn, Vương Lâm mơ hồ hiểu qua về La Thiên Tinh Vực một chút.
Giờ phút này, Nhiễm Nguyệt bay một bên, hạ giọng nói:
- Tiền bối đã cứu mạng, không biết tên ngài là gì?
- Hứa Mộc.
Vương Lâm bình thản nói, hắn nghĩ rằng, liệu đám người của Thiên Vận Tử không biết khi nào sẽ đuổi theo, cho nên che giấu tên thật.
" Họ Hứa"
Nhiễm Nguyệt mắt không thể chớp, run lên, tâm thần chấn động, vội vàng cúi đầu, trong lòng càng cảm thấy thân phận của Vương Lâm thần bí hơn.
Họ Hứa là một họ danh giá, quyền thế ở Thiên Huyễn Tinh trong bắc vực, có thể nói là dòng họ lớn, lâu đời ở đây. Người này tự xưng là họ Hứa, chẳng lẽ là người của Hứa gia. Nếu trước đó nàng không suy đoán về thân phận của Vương Lâm thì khi hắn nói là họ Hứa, nàng sẽ thôi không nghĩ nhiều, nhưng Vương Lâm làm nàng suy nghĩ về thân phận của hắn quá nhiều, nên càng làm cho nàng nghi ngờ đến lo sợ, từ bài này đến bài khác.
Nghe Vương Lâm tự xưng là Hứa Mộc, trong ánh mắt của Tôn Tuyết Sơn, đồng tử cũng liền co rụt lại, hắn càng thêm cung kính.
- Không biết Hứa tiền bối đến từ đâu?
Nhiễm Nguyệt vừa nói ra, nàng liền cảm thấy hối hận, trong lòng không yên. Nàng là hậu sinh, hỏi như thế, dễ khiến cho đối phương khó chịu, nàng vội vàng lại nói:
- Tiền bối, xin đừng trách, vãn bối biết lỗi.
Vương Lâm bình tĩnh, liếc mắt nhìn nàng một cái. Người này tương đối thông minh, bộ dạng cũng giống như tiểu thư khuê các, cách ăn nói cũng khéo léo nhất trong bốn người.
- Đông Lâm Tinh, ngươi biết không?
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, giọng điệu ôn tồn, nghe không hiểu ra tức giận hay vui mừng.
Đông Lâm! Tôn Tuyết Sơn sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn Vương Lâm đang khiếp sợ biến thành hoảng loạn, theo bản năng, hắn lùi ra phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.
Không chỉ có hắn, trừ Nhiễm Nguyệt, cả ba người kia sắc mặt lập tức cắt không ra máu, nhìn về phía Vương Lâm ánh mắt chứa đầy vẻ sợ hãi.
Thậm chí ngay cả Nhiễm Nguyệt, hơi thở cũng biến đổi, lúc này trong lòng nàng tất cả hoài nghi trở thành hư không.
Biểu hiện tu vi của cả bốn người đều không giống nhau. Vương Lâm từng thấy một số tu sĩ có tu vi là Anh Biến tuy không cáo già như tu sĩ Vấn Đỉnh, nhưng cũng đều là một đám suy nghĩ kín đáo, chúng không dễ dàng để lộ xúc động, thế nhưng cả bốn người này tu vi quả là non nớt.
Kết hợp với những hiểu biết vốn có của mình, bỗng Vương Lâm tự cảm thấy rằng, trong những thế lực tu chân tổ chức theo hình thức gia tộc, sợ rằng có rất nhiều tộc nhân khuyết thiếu kinh nghiệm trải qua mưa máu gió tanh.
Không trải qua nhiều lần khảo nghiệm giữa cái sống và cái chết, thì tu vi có cao siêu tới đâu cũng không thể tự do đi lại khắp trời đất.
Vương Lâm vẫn vẻ bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt đảo khắp một lượt qua cả bốn người, nói:
- Các ngươi biết Đông Lâm Tinh.
Nhiễm Nguyệt sắc mặt dần dần tái nhợt, cung kính nói:
- Tiền bối, Đông Lâm Tinh chính là La Thiên Đông Vực, sao này còn có một tên khác nữa là Đông Lâm Sát Tinh. Sao này có một chỗ quỷ dị, đó chính là hư vô mờ mịt, lúc hiện lúc ẩn.
Còn một điểm Nhiễm Nguyệt chưa nói, phàm là người đi ra từ đây, đều là người tàn nhẫn. Đã từng có một tu sĩ đi ra từ Đông Lâm Tinh, hắn đã giết chết cả một gia tộc trên Tu Chân Tinh.
Đông Lâm Tinh đối với đại bộ phận người ở La Thiên Tinh Vực mà nói, là một ác mộng luôn đè nặng.
Lần này Hứa Mộc đi Nhiễm Vân Tinh vì chuyện gì?
Nghi vấn này làm cho cả ba người họ Nhiễm càng lúc càng nghi ngờ. Dưới sự nghi vấn này, bọn họ mơ hồ không muốn Vương Lâm đến Nhiễm Vân Tinh.
Chẳng qua là nghĩ thế chứ cả bốn người đều không dám từ chối, chỉ có thể lặng lẽ hoài nghi, trong lòng không yên, nhưng vẫn bay về hướng Nhiễm Vân Tinh.
Trong mắt bọn họ, dù Vương Lâm nói chuyện rất ít, nhưng họ coi như đã biết hết về Vương Lâm. Trong đó có lần bốn người muốn thay đổi phương hướng thì Vương Lâm nhìn họ với ánh mắt lạnh như băng.
Sau mấy ngày, một tinh cầu màu thủy lam xuất hiện trong thần thức của Vương Lâm . Ở đây, biển chiếm hơn một nửa. Nhìn từ xa đến, Nhiễm Vân Tinh khá đẹp, trên đó có linh lực tràn đầy, làm dịu vạn vật.
Thông qua biểu hiện của bốn người kia, Vương Lâm biết rằng, đây chính là Nhiễm Vân tinh.
Linh lực của sao này hơn xa so với, quê hương Chu Tước của Vương Lâm. Vương Lâm bước lên trước một bước. Tinh la bàn hóa thành một tia ngân quang chói mắt, tiến vào bên trong Nhiễm Vân Tinh, sau đó ngân quang cũng biết mất. Vương Lâm đứng dưới bầu trời xanh thẳm.
Ở đây linh lực truyền ra từ mặt biển càng dày đặc.
Vương Lâm thở sâu, thân hình nhoáng lên một cái, liền biến mất trong hư vô.
Bốn người dẫn đường mặt xám như tro tàn, sau khi tới Nhiễm Vân Tinh lập tức chạy về gia tộc, đem hết tất cả những gì chứng kiến dọc đường đi, kể cho mọi người.
Sau khi Vương Lâm tiến vào Nhiễm Vân Tinh, ở một chỗ khác của La Thiên Tinh Vực, lúc này xuất hiện một đạo cầu vồng tối đen đang gào thét bên trong Liên Minh Tinh Vực. Từ cầu vồng phát ra một thứ khí thế kinh khủng, xông ra như sấm đánh chạy, khí thế kinh người.
Trong cầu vồng là một lão già, vẻ mặt kiêu ngạo, trên khuôn mặt buồn đau lại lộ ra vẻ hiểm độc, khiến người ta ngạc nhiên. Người này bay trong không trung, không ngờ lại không sử dụng tinh la bàn, cũng không dùng pháp bảo linh tinh, thường thường chỉ cần đạp nhẹ một cái, giẫm chân tại chỗ giống như na di.
Hắn không chỉ có một mình mà đi theo còn có một cô gái. Nàng có dung nhan tuyệt đẹp, có thể nói là vẻ đẹp vô cùng, môi không trang điểm mà đỏ tươi, lông mi như vẽ, mắt phượng đen nhánh, đôi mắt đẹp với con ngươi sáng lấp lánh khiến người ta phải ngừng thở.
Mái tóc dài ba thước tết thành ba búi, một chiếc trâm bạch ngọc hình hai con bươm bướm cắm ở búi trên gáy, còn hai búi khác buông xõa tùy ý bay trên vai. Trên người nàng quần áo màu thêu hoa gấm, phía dưới là một chiếc váy hoa màu biếc, bước đi phong lưu, khiến xung quanh trở nên rực rỡ.
Cô gái này có dung nhan cũng không thua kém chút nào so với Hồng Điệp năm đó. Nếu dùng từ thiên tư quốc sắc cũng không có gì là khoa trương. Cùng với tướng mạo như thế, trên người nàng còn tỏa ra khí tức nội mị (sức hút ngầm), càng tăng thêm sức hấp dẫn.
Nàng đi theo bên người lão già, vẫn chưa tự thi triển tốc độ bản thân, mà bị tiên lực của lão già lôi kéo. Nếu không, dù tu vi của nàng đã đạt đến Vấn Đỉnh cũng không thể so được với tốc độ của lão già.
Đang bay trong không trung, nàng quay đầu nhìn thoáng qua về sao trời phía sau, trong mắt lộ ra vẻ kì dị, giống như để nhớ lại, rồi nàng lại thở dài, có vẻ càng phúc tạp.
- Phải nhanh rời khỏi đây.
Nữ tử nhẹ than.
- Mi nhi, vẫn còn có chút không muốn sao?
Lão già cương quyết liếc mắt nhìn nữ tử một cái, trong mặt lộ ra vẻ điềm đạm.
- Đệ tử từ nhỏ đã lớn lên ở trong này, giờ rời xa, quả thực là không hề muốn.
Nữ tử vuốt một chút tóc đen sang bên tai, điểm nhẹ trán, chu môi nói.
Lão già cười nói:
- Không cần phải lưu luyến thế, sau này thành công rồi sẽ trở về. Lão phu từ Liên Minh Tinh Vực đến đây một chuyến, không tìm được bảo bối, nhưng lại thu nạp được ngươi làm đệ tử, cũng coi như không phí.
Nữ tử mỉm cười, không nói gì, chỉ có điều nhìn về phía tinh không, ánh mắt càng lộ vẻ phức tạp.
Lão già thu hồi ánh mắt. Trước đây, cách đây đã mấy trăm năm trước, ngẫu nhiên hắn và nữ tử gặp nhau, hắn liền nhận ra đối phương tu luyện Thiên huyễn vô tình đạo. Hơn nữa, mơ hồ nhận thấy đối phương có thể phát triển tới Vạn ảo thiên ma đạo, lập tức khiến hắn chấn động.
(DG: Huyễn = Ảo, Thiên Huyễn = Thiên Ảo)
Tu luyện Vô tình đạo này dù ở tinh vực nào thì công pháp đều có rất nhiều. Nó chủ yếu là do tâm tính cảm ngộ. Nhưng có thể tự thân tu luyện, đạt đến trình độ Thiên ảo, hoặc có thể là gần như thế thôi, cũng đã là hiếm thấy. Lão già phát hiện ra dấu hiệu trên người nữ tử, mơ hồ có thể tu luyện thành công Vạn ảo thiên ma đạo, nên lão đã thu nhận nàng làm đệ tử.
Hắn chính là đại trưởng lão của Huyễn gia trên Thiên Huyễn Tinh tại bắc vực chủ tinh của La Thiên Tinh Vực. Lão đã gặp qua rất nhiều các thế hệ sau của gia tộc, nhưng cũng chỉ có rất ít người có tư chất tự nhiên có thể so sánh với nữ tử kia. Mặc dù vậy, số ít những người đó, tiềm lực cũng không đủ khả năng.
Cho nên, lão hạ quyết tâm, lập tức quyết định thu nạp nữ tử làm đồ đệ.
Qua mấy trăm năm chung sống, khiến hắn càng yêu quý đệ tử, thậm chí còn hơn cả thế, vì nàng mà lão không ở lại tiếp tục tìm Thiên Nghịch Châu, mà đem nàng quay về La Thiên Tinh Vực.
La Thiên Tinh Vực, Nhiễm Vân Tinh Vương Lâm vừa xuất hiện. Trong nháy mắt, ba cỗ thần thức cực mạnh lập tức quét ngang tiến đến. Trong một tích tắc bóng dáng Vương Lâm biến mất, trong đó truyền ra một đạo khí cùng với nửa đạo thần thức, cả hai bên đều không nói gì với nhau, mà lập tức thu về trong khu vực của mình.
Còn một đạo duy nhất, đảo quanh toàn bộ Nhiễm Vân Tinh, cuối cùng cũng không có kết quả, đành hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.
Tiếng hừ của người này, truyền khắp Nhiễm Vân Tinh, Vương Lâm cũng nghe thấy.
Nhiễm Vân Tinh nằm trên một bình nguyên ở phía bắc. Lúc này bóng dáng của Vương Lâm cũng đã hiện ra. Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua về phía cuối chân trời lẩm bẩm, nói:
" Ở La Thiên Tinh Vực cũng thật thú vị, có một Vấn Đỉnh trung kì, hai Vấn Đỉnh sơ kì. Ở một Tu Chân Tinh có linh lực cực kì sung mãn như thế này không ngờ chỉ có ba phương thế lực, hơn nữa, từng thế lực chỉ có một Vấn Đỉnh."
Nếu như Nhiễm Vân Tinh ở trong Tu Chân Liên Minh, chắc chắn là đã bị người ta cướp đoạt, hoặc là cũng bị lão quái nào đó một mình chiếm cứ, hoặc cũng bị một số lục cấp tu chân quốc di chuyển tới. Bất kể như thế nào cũng sẽ không chỉ có ba tu sĩ Vấn Đỉnh tồn tại.
Vương Lâm trầm ngâm, toàn thân hắn không ngừng thu bớt hơi thở. Trong nháy mắt, liền có một hơi thở truyền ra, không còn hơi thở của Vấn Đỉnh nữa mà thoạt nhìn chỉ là tu vi Kết Đan hậu kì.
Tu vi của Vương Lâm cũng đã đạt tới Vấn Đỉnh sơ kì, cùng với nguyên thần quỷ dị. Nếu không, với khoảng cách quá gần, lại có tu vi cao hơn, đối phương chỉ cần thần thức thôi, cũng đã nhìn thấu chỗ hắn ẩn nấp.
Đương nhiên, nếu lúc này có lão quái đã tiến vào bước thứ hai của tu đạo thì lại là chuyện khác.
" Ta ẩn nấp trong này, người ta sẽ không nghĩ đến. Cho dù đám người của Thiên Vận Tinh có đuổi theo cũng không nghĩ đến việc ta ẩn nấp trong Tu Chân Tinh như vậy."
Ánh mắt hắn sáng lên rồi dần dần trở nên không sắc bén, linh hoạt nữa mà hơi nheo lại. Cuối cùng, trừ đôi mắt phân định trắng đen rõ ràng, ánh mắt lại gần như không còn nữa.
"Còn vẻ mặt và thái độ của bốn tiểu tử kia, xem ra thế lực ở Đông Lâm Tinh cũng cực mạnh, ta cũng không đủ tu vi để có thể đi tới đó."
Vương Lâm nhếch mép như cười mỉm, cả người như một cơn gió xuân thổi qua, hết sức lạnh lùng. Hắn giẫm chân tại chỗ, một thanh phi kiếm bình thường từ trong túi trữ vật bay ra, dừng ngay dưới chân, rồi hóa thành kiếm quang bay nhanh ra xa.
Trong lúc bay, hắn chậm rãi thay đổi tướng mạo. Không lâu, bộ dạng của hắn hoàn toàn thay đổi. Lúc nay dù là người quen, cũng khó nhận ra thân phận của hắn.
Phần lớn tu sĩ đều am hiểu kiểu thần thông thay đổi bộ dạng này. Nhưng những tu sĩ bậc cao, thì kiểu này quá đơn giản, chỉ cần đi qua, ngưng thần là có thể nhìn ra chân tướng. Thậm chí, nếu gặp phải một số tu sĩ thần thông, thì chỉ một cái liếc mắt là đã nhận ra tướng mạo ban đầu.
Nhưng với Vương Lâm thì khác. Hắn không thi triển thuật biến hóa tướng mạo, chỉ là bảo vệ tiên vệ thần thông bên trong, nên người có thể nhìn ra hắn là không nhiều lắm.
Bay một lúc không lâu, phía trước xuất hiện một tòa thành trì. Toàn bộ tòa thành bao bọc bởi cự thạch màu xanh tạo thành một khí thế uy nghiêm. Phía trên cửa thành đề hai chữ to.
"Tôn gia "
Cách thành vài dặm, Vương Lâm thu phi kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, đáp xuống, sửa sang lại quần áo, phủi sạch bụi bặm, thong thả tiến về phía trước.
Thấy hắn chỉ là một tu sĩ Kết Đan hậu kì, quá trình kiểm tra ở cửa thành cũng không quá mức khắt khe. Ở đó hắn được thông báo cho biết, ở thành bắc có động phủ chuyên môn chuẩn bị cho tu sĩ bên ngoài tới đây. Sau đó Vương Lâm nộp một ít linh thạch để được tạm thời ở lại thành trì do Tôn gia quản lí này.
Trong thành trì chủ yếu là phàm nhân, nhưng tu sĩ cũng rất nhiều. Hai bên đường phố san sát buôn bán các vật dụng cho tu sĩ. Đương nhiên vẫn có một ít cửa hàng mở ra cho những phàm nhân.
Vương Lâm đi trên đường phố, sắc mặt không có chút mảy may lạ lẫm. Trông hắn cũng giống như người ở thành này. Hắn đang tính sẽ tìm chỗ ở.
Bước vào thành bắc, Vương Lâm lập tức cảm nhận được, nơi này yên tĩnh và linh khí dày đặc. Nhìn toàn bộ thành bắc một lượt, thấy có vô số người sống một mình. Bên ngoài mỗi một phòng đều có Cấm chế phòng hộ.
Vào cổng lại có cấm chế ngăn cản người thường đi vào bên trong, còn có một ngọn núi đá cao ba trượng, phía trên lộ ra 7, 8 lệnh bài màu đen.
Bên dưới núi đá kia, có một thanh niên tu vi Nguyên Anh kì, hai mắt nhắm nghiền, đang thổ nạp hai đạo khí long thật dài tràn ra từ lỗ mũi.
Vương Lâm đứng ở cửa bắc. Trong mắt hắn, cấm chế ở cửa ra vào cực kì đơn giản. Thậm chí không cần phải phá giải, mà trực tiếp bước vào trong, cấm chế cũng không phát hiện ra.
Đang lúc xem xét thì gã thanh niên mở hai mắt, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, nói:
- Có tám gian phòng còn trống, ngươi muốn phòng nào?
Vương Lâm thần sắc như thường, ôn hòa nói:
- Không biết có gì khác biệt?
Thanh niên nọ trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nói:
- Phòng hảo hạng một năm ngàn khối hạ phẩm linh thạch, còn phòng cấp dưới thì trăm khối.
Vương Lâm hơi trâm ngâm, xuất ra trăm khối linh thạch bỏ sang một bên. Gã thanh niên kia lộ ra vẻ khinh miệt trong ánh mắt, vung tay áo bắt lấy linh thạch, ra phía sau núi đá lấy một khối lệnh bài, ném về hướng Vương Lâm, miệng nói:
- Phòng thứ năm, phía tây. Đi đi.
Xong rồi, gã lại tranh thủ thời gian, nhắm hai mắt tiếp tục thổ nạp.
Nhận lấy lệnh bài, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua, trên lệnh bài có hai cấm chế, trong đó có một đường vào bằng cách thông qua cửa. Vương Lâm thu hồi ánh mắt, cầm lệnh bài tiến sâu vào cửa.
Hắn vừa đi, gã thanh niên ngồi dưới núi đá kia, mở hai mắt khinh miệt, miệng lẩm bẩm:
- Lại là một tu sĩ ngoại lai, chắc là đến để kết nghĩa anh em, để mượn linh lực của Tôn gia. Nếu thế, người này dễ là người có tư chất tầm thường, có thể chỉ đạt tới Kết Đan, chỉ sợ cũng là nhờ vào đan dược mới được như vậy.
Lời nói của gã cũng khiến Vương Lâm nghe thấy, hắn ngoái đầu thoáng nhìn lại, rồi tiếp tục đi tiếp. Không lâu, hắn đã đến gian phòng thứ năm, ở phía tây.