TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 696: Đông Lâm Hứa Gia

Tất cả những điều này khiến Vương Lâm chính thức động tâm. Hắn cũng hoài nghi tại sao ngày đó ở Liên Minh Tinh Vực tại Vũ tiên giới lại chưa bao giờ nghe nói tới, thậm chí dường như chưa người nào từng nhìn thấy.

Chẳng qua hắn cũng mơ hồ đoán ra, Vũ tiên giới dường như nhỏ hơn Lôi tiên giới. Tuy có thể nói rằng do nó đã sụp đổ nghiêm trọng nên nhỏ đi nhưng có khả năng là Vũ tiên giới bởi vì lý do này đó nên không đầy đủ, hoặc là nó vẫn chưa hoàn toàn được mở ra.

- Tu vi của ta vẫn còn không đủ !

Vương Lâm thầm than, thân hình hóa thành điện quanh rời đi. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên những sợi tơ nguyên lực trên mặt đất đột nhiên tan nát, tiêu tan không còn.

Vương Lâm dừng lại, chăm chú nhìn xuống.

Chỉ thấy ở cái hố sâu kia có một tia tiên lực như có như không dao động, từ từ lan ra. Một thứ to bằng nắm tay màu xám trắng lộ ra giữa đám bùn đất.

Tiên lực ba động chính là từ vật này tỏa ra.

Trên một mảnh đại lục nhỏ của Lôi tiên giới, một lão giả tóc trắng chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một ngọn núi lớn nằm cao vút trong mây. Hắn liếm liếm môi, đang muốn đi tới đột nhiên sững lại, dường như nhận ra điều gì, cười nói:

- Tiểu gia hỏa này dùng mánh khóe, nếu không thì trong bảy ngày hắn không thể thoát ra. Chẳng qua dùng mánh khóe cũng chẳng sao, ngươi đã là người có duyên với lão phu, lão phu cũng không làm khó ngươi !

Chẳng qua hiện giờ phải lấy làm trọng. Vì chuyện này lão phu đã phải thu thập tài liệu mấy vạn năm, cuối cùng giờ đây đã sắp thành công ! ! Đợi ta thu được hồn của tiên sơn này, bố trí La Thiên đại trận xong rồi lại đi tìm ngươi !

Ánh mắt lão giả lộ vẻ hưng phấn. Với định lực của hắn thì những chuyện trên thế gian này khó có thứ có thể khiến hắn như vậy. Hắn nói hắn phải chuẩn bị mấy vạn năm, kế hoạch lớn tới vậy khiến cho người ta nghe nói mà sợ hãi !

Lão giả cười ha hả, thân thể bước một bước về phía trước, liền tiến thẳng tới ngọn núi cao vút trong mây cao.

- Lão phu sẽ trở thành đệ nhất trong La Thiên tinh vực. Đợi sau khi kế hoạch này hoàn thành thì ta sẽ quét ngang Liên Minh Tinh Vực. Trọng Huyền Tử đáng chết kia sẽ phải chết không có chỗ chôn !

Lại nói tới Vương Lâm. Thân thể hắn chậm rãi hạ xuống, chụp một cái vào hư không, bắt lấy vật trong bùn đất kia. Vật này không trọn vẹn, dường như là một phần của một cái bình.

Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn về phía mặt đất, mơ hồ cảm thấy sâu trong đó còn có vài điểm ba động.

- Vì sao lúc trước ta không phát hiện ra, mà phải tới khi nơi này sụp xuống mới cảm nhận được tiên lực ba động ở nơi này.

Vừa nhìn vật này, Vương Lâm vừa suy nghĩ.

Đúng lúc này, đột nhiên từ phía chân trời, một đạo cầu vồng lao tới. Đạo cầu vồng này màu đen, mang theo ma khí nồng đậm. Dường như nó đang tìm kiếm thứ gì, đột nhiên sững lại rồi thay đổi phương hướng, bay thẳng về phía Vương Lâm.

Bên trong ma khí này ẩn chưa sát khí và sự bá đạo.

- Tiểu bối phía trước, để lại đồ vật trong tay ngươi, cút ngay khỏi nơi đây ! Trái lời, chết !

Kèm theo âm thanh còn là đầy trời ma diễm. Ma diễm này màu đen, tỏa ra sức nóng của thể thiêu đốt cả nguyên thần.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, ma diễm đã tràn ngập cả bầu trời.

Ngay cả tầng mây cũng đều bị ma diễm ăn mòn, biến thành ma khí gào thét trong cuồng phong, thứ cuồng phong này có thêm một chút hơi ẩm liền biến thành mưa gió dữ dội trút xuống.

Nước mưa mang theo hơi nóng cùng với cuồng phong thét gào trút xuống mặt đất, khiến cho ma khí tản ra.

Vô tận ma khí giữa không trung hóa thành hư ảnh của một cái đầu khổng lồ có một sừng.

Trên đỉnh cái đầu ấy là một thanh niên mặc áo tím, hai mắt đầy vẻ khát máu, tóc đen phấp phới.

Quần áo hắn theo gió tung bay, bc trên hư ảnh đi thẳng xuống.

Vương Lâm đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, tay phải phất lên, mảnh vỡ kia liền bị thu vào trong túi trữ vật.

Ma ảnh tới gần, thanh niên đứng trên đó liếc nhìn Vương Lâm, giọng lạnh như băng nói: - Muốn chết !

Vừa nói thân thể hắn khẽ động, khiến nước mưa bên người hắn trong nháy mắt liền ngưng tụ lại, hóa thành những mũi tên nước lao thẳng xuống, mang theo tiếng rít quỷ dị, tạo thành cả một trận mưa tên trút xuống Vương Lâm.

Tu vi thanh niên này đã đạt tới cảnh giới Âm Hư, hiển nhiên cũng không phải là mới bước vào, tuy chưa đạt cảnh giới Âm Hư đỉnh phong nhưng cũng đã tới trung kỳ.

Tu vị này có thể so với Lôi Đạo Tử năm đó, hơn nữa ma công của hắn lại càng khiến cho người ta kinh hãi.

Dù là Lôi Đạo Tử gặp phải người này cũng khó chiếm được thượng phong.

Trong những mũi tên nước kia có ẩn chứa sát khí ác liệt. Trong mắt Vương Lâm đầy vẻ nghiêm túc, thân thể lui lại phía sau vài bước, tay phải đưa ra phía trước.

Một trảo đánh ra, lập tức những tiếng sấm ầm ầm vang lên. Cùng lúc đó hàng loạt lôi quang đột nhiên xuất hiện, hình thành một đám lôi cầu.

Hắn điểm một cái, lôi cầu kéo theo tiếng sấm ầm ầm trong nháy mắt tiến tới, khi tới gần những mũi tên nước liền lập tức nổ tung. Những tiếng nổ đinh tai vang lên, kéo theo chấn động cuồng bạo liên tiếp khiến cho những mũi tên kia lập tức tan nát, hóa thành vô số hạt mưa, tiêu tan ở vị trí cách Vương Lâm hơn mười trượng.

- Có chút ý tứ.

Thanh niên đứng trên ma ảnh thần sắc vẫn như thường, chậm rãi nói. Chẳng qua không để hắn kịp nói xong, Vương Lâm chẳng những không lui lại phía sau mà ngược lại còn tiến tới một bước. Hắn vừa mới bị nhốt trong thông đạo, trong lòng đang tức giận, lúc này lại gặp phải thanh niên trước mắt này, một lời không hợp liền ra tay giết người.

Có vẻ thanh niên này tưởng mình là loại không chịu nổi một kích, tùy ý để người khác nhào nặn sao?

- Xem ra ta ở La Thiên Tinh vực có vẻ bị coi thường quá !

Nếu đối phương đã đạt tới tu vi Dương Thực thì Vương Lâm sẽ lựa chọn lui bước, nhưng hắn mới đạt tới Âm Hư thì hắn cũng chẳng sợ. Hắn tiếp tục tiến về phía hư ảnh.

- Ở trước mặt ta mà dám dùng ma công giao chiến ! Đến cả tán ma ta cũng đã đánh !

Vương Lâm bước từng bước lên hư không, tay phải giơ lên.

Nguyên thần nhanh chóng vận chuyển, lôi uy tràn ngập, lập tức từ trong cơ thể tỏa ra từng một đạo lôi điện. Trong tiếng sấm ầm ầm, đạo lôi điện đó ngưng tụ với tốc độ cực nhanh ở trên tay phải Vương Lâm.

Một lôi cầu màu lam bỗng nhiên xuất hiện, ẩn trong đó là rất nhiều lôi lực. Nó vừa xuất hiện liền khiến thiên địa bốn phía biến động.

Nơi này là Lôi tiên giới, hiển nhiên là không thiếu lực lượng lôi điện. Lôi cầu của Vương Lâm xuất hiện liền lập tức khiến mặt đất xuất hiện những đạo lôi quang, ngay cả trên bầu trời cũng có rất nhiều đạo lôi quang nhỏ như tơ bị hấp dẫn tới.

Vương Lâm cầm lấy lôi cầu, không dừng lại chút nào mà thân hình bay lên, ném thẳng về phía trước.

Lôi cầu xé gió lao thẳng tới thanh niên ở trên ma ảnh kia.

Người này không hề thay đổi sắc mặt, sát khí chẳng những không giảm bớt mà còn càng đậm đặc hơn. Hai tay hắn bắt quyết, nhanh chóng biến hóa, trong nháy mắt lôi cầu lao tới khẽ quát: - Ma ! Thôn !

Ma ảnh phía dưới hắn vốn đang có bộ dạng hỗn đỗn lập tức đôi mắt tỏa ra vẻ khát máu, trong phút chốc liền có một cái khe xuất hiện trên nó.

Cái khe này càng ngày càng lớn, giống như là ma khẩu đang mở ra, thoáng một cái liền nuốt chửng lấy lôi cầu.

- Chỉ là một lôi cầu yếu ớt, ngay cả tư cách khiến ta thi triển ma diễm cũng không có !

Thanh niên nọ giơ tay phải lên, lập tức nước mưa bốn phía liền ngưng tụ bên ngoài bàn tay hắn, chuyển động nhẹ nhàng.

Trong nháy mắt, một cây trường thương hình thành. Trường thương này cũng là do nước mưa tạo thành nhưng bên trong lại dường như có thứ gì đó đen ngòm đang chuyển động.

Thanh niên vung tay một cái, đột nhiên một tấm màn nước xuất hiện mang theo ma khí nồng đậm lao về phía Vương Lâm.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, vỗ túi trữ vật. Lập tức trên tay hắn có thêm một vật. Vật này chính là đá núi của tiên giới. Cục đá này rời khỏi tay Vương Lâm đột nhiên liền hóa lớn, hầu như chỉ trong nháy mắt đã biến thành một tảng đá khổng lồ.

Ngay trước khi tấm màn nước đánh tới, Vương Lâm đặt tay phải lên trên tảng đá, trong mắt lộ ánh sáng kỳ dị. Hắn nhấc tay lên, rút ra hồn phách của tảng đá, kéo ra dần dần giống như đang kéo tơ vậy.

Tay phải hắn nhấc mạnh lên, trong lòng bàn tay, hồn phách tiên thạch hóa thành một đám sương mù, tỏa ra một khí khí tức tang thương.

Thân thể Vương Lâm giống như một tia chớp lao tới. Tốc độ hắn quá nhanh, vừa mới chuyển động liền có tiếng sấm sét vang lên.

Tấm màn nước khi tiếp xúc với cơ thể hắn liền hóa thành ma khí lạnh như băng, giống như một giọt nước cực lớn bao lấy cơ thể hắn. Chẳng qua ngay trong nháy mắt đó, đám sương trên tay Vương Lâm đột nhiên tỏa ra tiên khí nồng đậm, thoáng một cái đã khiến hắn xuyên thủng tấm màn.

Sau khi thoát ra hắn không hề dừng lại, đám sương trong tay bị đẩy ra. Nó hóa thành một quả cầu lao thẳng tới thanh niên trên ma ảnh.

Thanh niên nọ ngay trong một khoảnh khắc khi thấy đám sương xuất hiện sắc mặt đã trở nên âm trầm. Cây trường thương trong tay hắn nhoáng lên một cái liền hóa thành một con rồng đen lao tới, mang theo tiếng gầm thét dữ dội, xuyên qua đám sương !

- Tán !

Vương Lâm sau khi phóng đám sương ra cũng chẳng dừng lại mà lao tiếp tới, quát khẽ.

Đọc truyện chữ Full