Một tiếng nổ quanh quẩn, trên mặt đất phía đông tinh cầu này, bản tôn xông ra bám theo một mảng lớn bụi đất tản ra.
Sau khi hắn lao ra không dừng lại chút nào, đạp hư không thẳng đến tinh không. Đứng trong tinh không, hai tay bản tôn mở ra, từng đợt âm thanh
"bùm bùm"
trong trẻo trong cơ thể hắn không ngừng truyền ra.
Thanh âm này càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Toàn thân bản tôn gân xanh nổi đầy, tới lúc cuối cùng, trong cơ thể hắn truyền ra tiếng động giống như là tiếng sấm, không ngừng khuếch tán ra.
Dần dần, thân thể bản tôn không ngờ xảy ra biến hóa. Hai chân hắn biến thô, chậm rãi kéo dài. Ngay cả cánh tay cũng thế, dần dần cả người hắn dường như trướng lớn, điên cuồng tăng trưởng.
Thân thể hắn điên cuồng biến lớn. Trong quá trình này, tiếng động truyền từ trong cơ thể hắn càng thêm trầm trọng, dường như tiếng gầm gừ đến từ viễn cổ.
Trên mặt hắn không có thống khổ, chỉ có bình tĩnh và lửa giận trong hai mắt.
Thân hình hắn càng lúc càng lớn. Sau nửa nén hương, ở trong tinh không một người khổng lồ cao chừng trăm trượng xuất hiện!
Ở trên người hắn tản mát ra một cỗ khí tức hoang dã. Làn da hắn càng phủ kín phù văn thô ráp, chớp lóe khiến cho cả người hắn thoạt nhìn tràn ngập uy nghiêm không thể tưởng tượng.
Một tiếng gầm nhẹ từng trong miệng bản tôn truyền ra. Tiếng gầm này dường như truyền đến từ thời viễn cổ, tràn ngập khí tức ngạo nghễ thiên hạ. Trong tiếng rống này, tinh không bốn phía tất cả các vật tự do dường như mở ra trí nhớ từ viễn cổ, đều tránh lui.
Ngay cả một ít mãnh thú trên tinh cầu gần đó cũng trong tiếng gầm nhẹ này lập tức nằm sấp trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Đó là một loại run rẩy đến từ linh hồn.
Cổ Thần – đây là Thần của tinh không! Vào thời đại Cổ Thần hoành hành, tất cả sinh vật đều lấy Cổ Thần vi tôn!
Giờ phút này, khi Cổ Thần biến mất vô số vạn năm đến nay, tiếng gầm nhẹ hôm nay dường như hét lớn về tinh không. Cổ Thần – lại xuất hiện!
Một khắc này, Vương Lâm mới có được uy nghiêm của Cổ Thần! Hắn – chính là Cổ Thần!
Cổ Thần từ bốn sao bắt đầu, hình thể sẽ điên cuồng tăng trưởng. Lúc trước Vương Lâm vẫn áp chế, nhưng giờ phút này hắn cũng không hề áp chế, mà khiến cho thân thể Cổ Thần của chính mình lần đầu tiên hiện ra ở tinh không này!
Chỉ có triển khai thân thể Cổ Thần mới có thể được xưng là chân chính Cổ Thần, mới có thể có được lực lượng chân chính của Cổ Thần!
- Huyết Tổ… Ngươi làm cho phân thân của ta thương nặng hôn mê, ta liền hủy Huyết tinh của ngươi!
Trong mắt bản tôn lộ ra vẻ vô tình, thân hình bước về phía trước, dường như cả tinh không đều hơi run rẩy.
Bản tôn bước đi giống như trên đất bằng thẳng đến xa xa.
Trong khi đi lại, bản tôn nâng ngón tay phải thật lớn, ngón trỏ điểm một cái ở mi tâm. Lập tức linh lực khổng lồ trong cơ thể tạo thành một đạo ấn ký. Trên đạo ấn ký này lộ ra khí tức viễn cổ, điểm sáng trên mi tâm hắn bị bao trùm, biến mất.
Ấn ký này cũng không phải tu sĩ có thể nắm giữ, mà là Cổ Thần thuật. Tác dụng của nó là ẩn giấu dấu hiệu của Cổ Thần. Sau khi thi triển trừ khi người có bản lĩnh tu vi cực kỳ mạnh mẽ, nếu không sẽ nhìn không ra thân phận.
"Trong Liên minh tinh vực đã có Cự Ma Tộc, như vậy thân hình trăm trượng này của ta sẽ không có người hoài nghi là Cổ Thần!"
Trong mắt bản tôn lóe lên sắc bén, thân hình hắn đối với Cổ Thần trưởng thành mà nói thật sự bé nhỏ không đáng kể, tự nhiên không hề lo lắng có người bằng vào thân hình mà liên tưởng đến Cổ Thần.
Trong khi đi, bản tôn mặt không chút thay đổi, đi thẳng đến Huyết tinh. Năm xưa hắn từng xem qua tinh đồ mà Thiên Vận tử để lại, tự nhiên biết được vị trí của Huyết tinh.
Một đường đi tới, ánh mắt bản tôn ngưng đọng. Ở phía trước hắn, hắn nhìn thấy vô số khối đá vụn lớn nhỏ khác nhau trôi nổi tinh không.
Đá như vậy ở trong tinh không là rất thông thường.
Không có gì do dự, bản tôn bước tới, tay phải khổng lồ chụp vào một khối đá lớn khoảng trăm trượng trong số đó, trong tiếng gầm nhẹ hắn cầm khối đá vụn cứng rắn trăm trượng lên, lấy linh lực trong cơ thể vờn quanh dẫn dắt, rồi tiếp tục đi.
Sau khi bản tôn rời khỏi, đàng sau một khối đá nhỏ bên cạnh bay ra hai tu sĩ. Hai người này thân hình run rẩy mắt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm bóng bản tôn nhanh chóng đi xa, mắt trừng miệng há hốc.
- Đây… Đây là cái gì… Hai người nhìn lẫn nhau, da đầu tê dại, tăng tốc thoát khỏi nơi đây.
Dọc theo đường đi, Vương Lâm phàm gặp phải đá vụn sẽ chọn lựa khối đá khoảng trăm trượng dùng linh lực trong cơ thể dẫn dắt. Những thứ này chính là vũ khí của hắn. Trong trí nhớ hắn được truyền thừa, thần thông của Cổ Thần lúc nhỏ không nhiều lắm, liền dùng thứ này làm vũ khí. Vật này dùng rất tốt, càng nhiều càng tốt!
Mang theo hàng loạt đá vụn như một con sông dài, Vương Lâm hướng về Huyết tinh, mang theo sát khí âm trầm càng ngày càng tới gần!
Huyết tinh, một tinh cầu tràn ngập huyết quang. Vị trí của nó không nằm trong phạm vi thế lực Thiên Vận tinh, mà ở bên cạnh, cách Thiên Vận tinh có chút xa xôi.
Trên thực tế phàm là một tu sĩ đại thần thông có năng lực chiếm cứ một viên tinh cầu tu chân làm động phủ, cũng sẽ không lựa chọn gần nhau quá, cho dù là loại bạn tốt tri kỷ cũng vậy.
Dù sao lòng phòng người không thể không có, nhất là những lão quái tu luyện nhiều năm lại càng khắc sâu sự quan trọng của điểm này.
Đồng dạng, tu sĩ có tư cách mở một viên tinh cầu tu chân làm động phủ tự nhiên không cần Thiên Vận tinh che chở. Như vậy, khi lựa chọn động phủ thường là tìm kiếm một chỗ tương đối hẻo lánh.
Mà quan trọng nhất chính là lựa chọn một tinh cầu tu chân làm động phủ, vị trí tuyệt đối không thể trong phạm vi thần thức của người khác. Nếu không từng cử động có thể bị người phát hiện. Không ai lựa chọn nơi như vậy.
Huyết Tổ vốn là một tu sĩ có bí mật, khi lựa chọn động phủ lại càng cẩn thận.
Trên tinh cầu năm đó Thiên Vận tử để lại, vị trí của Huyết tinh cực kỳ hẻo lánh, bốn phía không có bất kỳ tinh cầu tu chân của tu sĩ đại thần thông nào.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân bản tôn Vương Lâm ra tay.
Bản tôn vẻ mặt lạnh lùng mang theo một dòng sông đá vụn thật dài, tốc độ cực nhanh hướng về Huyết tinh. Tinh không này quá lớn, Liên minh Tinh vực giống như là không có cuối, hình thể của bản tôn so sánh với nó thật sự bé nhỏ không đáng kể.
Một đường đi tới, bản tôn không có ngừng lại, mang theo sát khí nồng đậm và khí tức lạnh như băng, vô số đá vụn hỗn loạn tạo thành sông dài thẳng đến Huyết tinh.
Thời gian nhoáng cái đã qua mấy tháng, giữa đường cũng gặp một ít tu sĩ. Nhưng những tu sĩ này thường vừa nhìn thấy bản tôn liền lập tức ngẩn ra, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ không biết Cổ Thần, thậm chí có thể nói ở trong bốn Tinh vực lớn, tu sĩ chân chính nhận thức Cổ Thần thật sự quá ít. Thậm chí tuyệt đại bộ phận trong số đó đều là hiểu biết chút ít qua sách cổ mà thôi.
Huống chi trên sách cổ này ghi chép về Cổ Thần thường thường là thân thể trưởng thành từ sáu sao trở lên, đây là thân hình có thể so với một viên tinh cầu tu chân, thậm chí lớn hơn, đây là dấu hiệu độc đáo của Cổ Thần. Cổ Thần bốn sao, trên thực tế khí tức Cổ Thần cũng không rõ ràng. Trong số tu sĩ trừ khi là những người năm xưa từng tự gặp qua Cổ Thần, nếu không không có khả năng liên tưởng đến Cổ Thần đã bị diệt sạch vô số vạn năm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân bản tôn lựa chọn hiện thân.
Loại nguyên nhân này trên thực tế chỉ là khách quan, mà chính thức khiến bản tôn Vương Lâm lựa chọn chính là tính cách nội nghịch bên trong hắn. Lúc này phân thân hôn mê cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí liên hệ không đứt đoạn với bản tôn giờ phút này như có như không, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể chấm dứt.
Một khi liên hệ chặt đứt chứng tỏ phân thân chết đi.
Trong lòng bản tôn xuất hiện sát khí mãnh liệt, nhiều năm tu luyện ra được phân thân, trên thực tế trong linh hồn của hắn đã không có chủ yếu và thứ yếu. Phân thân là hắn, bản tôn cũng là hắn.
Phân thân chết đi chẳng khác nào hắn bị người giết một lần!
Nếu vào lúc này bản tôn vẫn lựa chọn co đầu rút cổ muốn tiếp tục ẩn nấp, sau này khi tu vi đề cao lại xuất hiện, thì sẽ không là Vương Lâm nữa.
Có một số việc là không thể suy tính hậu quả cũng phải đi làm.
- Không chỉ nói tỷ lệ phát hiện Cổ Thần nhỏ đến không kể, cho dù thật sự phát hiện thì lại làm sao!
Hai mắt bản tôn lạnh như băng, tốc độ nhanh hơn.
Trong ký ức truyền thừa của Cổ Thần, mặc dù có rất nhiều thần thông công kích không thể sử dụng. Nhưng về thần thông hộ mạng cũng có một chút, Vương Lâm sau khi đạt đến bốn sao cũng có thể thi triển.
Trong đó một thần thông hiệu quả nhất, đó là hộ mệnh thần thông của bộ tộc Cổ Thần đối với thân thể lúc nhỏ - Hóa linh!
Dung nhập vào một viên tinh cầu, không ngừng hút linh lực toàn bộ chuyển hóa thành linh khí bản thân, tiến vào một loại trạng thái ngủ say. Như thế trừ khi gặp được ngang cấp với Cổ Thần, nếu không không ai có thể nhìn ra.
Đây chính là thần thông của Cổ Thần, so với tu sĩ thì cao hơn rất nhiều.
"Băn khoăn duy nhất đó là Thác Sâm! Tuy nhiên nếu người này thoát vây mà ra, với thân hình Cổ Thần tám sao sợ là vừa xuất hiện sẽ lập tức bị những tu sĩ đại thần thông nhìn ra. Nhưng như thế, cho dù dẫn đến tai họa cho Liên minh Tinh vực này thì cũng quan hệ gì với ta! Vương Lâm ta không phải thánh nhân!"
Vẻ lạnh như băng trong mắt bản tôn càng đậm.
Phía trên Huyết tinh có phần đông Huyết nô. Những người này đều bị Huyết Tổ khống chế, trong nguyên thần bọn họ có lạc ấn của Huyết Tổ. Huyết Tổ sống, bọn họ sống. Huyết Tổ chết, bọn họ chết!
Trong đó tuyệt đại bộ phận đều là Huyết Tổ cưỡng ép bắt từ những nước tu chân ở bốn phía xung quanh, đoạt tự do để phục vụ cho mình. Càng có một số là hắn tìm một số thiếu niên có tư chất, dùng Huyết đan nuôi dưỡng, luyện thành Huyết vệ để bảo vệ Huyết tinh.
Huyết Tổ trời sinh lạnh lùng, chỉ đối với con gái duy nhất mới có thể lộ ra sự hiền lành hiếm thấy của người làm cha!
Có thể nói, toàn bộ Huyết tinh này, trừ Huyết Tổ cùng con gái ra, hết thảy sinh linh đều là nô bộc của họ, sống chết chỉ trong một ý niệm.
Tử Tâm ngồi trên một tế đàn ngoài Huyết các, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, khi thì quay đầu nhìn về Huyết các phía sau. Nơi đây là cấm địa của Huyết Tổ, ngay cả nàng cũng không được đi vào.
Lúc này mấy đạo huyết quang từ không trung phía xa xa nhanh chóng bay tới, ở phía trước Tử Tâm hóa thành bốn lão già. Trên bốn người này có nguyên lực dao động, hiển nhiên đều là tu sĩ đại thần thông bước vào bước thứ hai.
- Chủ mẫu. Lại có một đám Huyết nô chết đi…
Một lão già trong đó cúi đầu trầm giọng nói.
Tử Tâm cắn môi dưới trầm lặng không nói.
Mấy tháng này trên Huyết tinh có rất nhiều Huyết nô và Huyết vệ không rõ nguyên nhân nổ tan xác mà chết. Cho đến hôm nay đã chết quá bảy phần.
Loại chuyện này khiến cho trong lòng Tử Tâm tràn đầy bàng hoàng, giải thích duy nhất đó là Huyết Tổ xảy ra vấn đề!
- Chủ mẫu. Huyết Tổ đại nhân rốt cuộc là đi đâu?
Một lão già ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tử Tâm, chậm rãi nói.
- Hỗn láo. Lời này là ngươi được hỏi sao!
Ánh mắt Tử Tâm phát lạnh, lạnh lùng nói, trong lòng cũng càng bàng hoàng. Trước đây những người này tuyệt sẽ không nói thế, giờ phút này trong lòng mọi người bao gồm cả chính nàng ta đều hoài nghi có phải Huyết Tổ đã chết hay không… Lão già kia cười lạnh xoay người bước đi. Tâm tình hắn hiện tại cực kỳ ác liệt, đồng thời cũng có một tia giải thoát. Trên người hắn đồng dạng cũng có lạc ấn của Huyết Tổ, nhưng lúc này đã không hề quan trọng.
- Lão phu từ sáu ngàn năm trước bị Huyết Tổ cưỡng ép phong ấn. Cho đến hôm nay nếu không có lệnh Huyết Tổ không dám bước ra khỏi Huyết tinh này nửa bước. Lúc này nếu Huyết Tổ xảy ra biến cố, lão phu ở trong này cũng là chờ chết. Nhưng chết, cũng phải chết ở quê quán của ta!
Ánh mắt lão già lộ vẻ đau thương, đạp hư không đi thẳng lên bầu trời.
Ba lão già đứng trước Tử Tâm đều ngẩng đầu nhìn bóng dáng đồng bạn ngày xưa dần dần đi tới chân trời, trầm lặng. Ba người nhìn nhau, không tiếp tục nói mà biến thành ba đạo cầu vồng đi thẳng đến chân trời.
- Các ngươi thật to gan, không sợ Huyết Tổ quay về… Vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tử Tâm, nàng đứng lên lớn tiếng quát.
Chỉ có điều không đợi nàng nói xong, một lão già trong đó đứng giữa không trung cúi đầu, lạnh lùng nhìn nàng một cái nói:
- Ồn ào! Ngươi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của Huyết Tổ, hay thật sự coi mình là chủ mấu. Đám tu sĩ chúng ta khom người với người đều là vì Huyết Tổ. Nếu không có Huyết Tổ, ngươi tính là vật gì! Lão phu ở Huyết tinh này gần vạn năm, món đồ chơi như ngươi lão phu gặp không dưới mười người!
Để lại những lời này, người này xông tới chân trời biến mất dạng.
Thân hình Tử Tâm run lên, trầm lặng rồi đứng lên.
Khi bốn lão già áo bào đỏ đi tới chân trời, những Huyết nô trên Huyết tinh vẫn chưa chết đều ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ đấu tranh. Cũng không biết ai bay lên trước, chỉ khoảng nửa khắc gần như toàn bộ Huyết nô vốn có đều bay ra. Tử Tâm nhìn tất cả mọi chuyện ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Nàng quay lại nhìn về phía Huyết các kia, khẽ động đi tới trước Huyết các, nghĩ lại thủ pháp khi Huyết Tổ mở ra Huyết các, do dự cắn răng một lúc.
Đúng lúc này bỗng toàn bộ bầu trời tối sầm lại, một cỗ uy áp đậm đặc nháy mắt tràn ngập toàn Huyết tinh. Tử Tâm ngẩn ra, khi ngẩng đầu lên sắc mặt khoảnh khắc tái nhợt không có máu.
- Đây…… Đây là cái gì…… Ở trong tinh không trước hết bay ra một lão già mặc áo bào đỏ, ôm quyền lẫn nhau mặc dù không nói gì nhưng đều thấy được vẻ quyết đoán trong mắt đối phương. Đang lúc muốn tách ra bỗng nhiên tất cả mọi người đều sững lại, ánh mắt toàn bộ nhìn về phía tinh không xa xa.
Chỉ thấy trong tinh không một dòng sông dài tạo nên từ đá vụn gào thét mà đến. Phía trên sông dài một người khổng lồ khoảng trăm trượng đang đứng. Hai mắt người này lạnh như băng mang theo sát khí nồng đậm.
Bốn lão già áo đỏ ánh mắt ngưng đọng, nhanh chóng nhìn lẫn nhau lập tức hóa thành bốn đạo cầu vồng bay ra bốn phía khác nhau, không chút nào để ý người khổng lồ kia vì sao mà đến.
- Huyết Tổ. Ngươi cũng có ngày hôm nay!
Trong lòng bốn lão già gần như đồng thời hiện lên một câu.
Phía sau bốn lão già này là hàng loạt Huyết nô, từng người nhảy vào tinh không sau khi nhìn đến bản tôn lập tức ngẩn ra. Nhưng không có một người lựa chọn chiến đấu vì Huyết tinh, đều mang theo cười lạnh sảng khoái, đều tản hết ra.
Thậm chí còn có một số người không đi quá xa, đứng ở xa nhìn về phía Huyết tinh, chuẩn bị nhìn tận mắt Huyết tinh diệt vong.
Đối với những Huyết nô này, với cơ trí của Vương Lâm liếc mắt một cái tự nhiên nhìn ra manh mối. Hắn không có ngăn cản mà mang theo hàng loạt đá vụn nhanh chóng nhằm về phía Huyết tinh.
Vào lúc tới gần Huyết tinh, đá vụn đi theo Vương Lâm đều dâng lên, hai tay khổng lồ nắm một cái, phân biệt bắt lấy hai tảng đá trăm trượng điên cuồng ném về phía Huyết tinh.
Trong tiếng kêu
"ầm ầm"
vang dội, hai tảng đá kia như hai ngôi sao băng bay thẳng đến Huyết tinh. Trong khoảnh khắc va chạm với Huyết tinh, một quầng sáng màu máu đột nhiên xuất hiện đánh nát hai tảng đá lớn này.
Vẻ lạnh băng trong mắt Vương Lâm càng đậm, hai tay hắn múa may không dừng chút nào, một tảng tiếp theo một tảng đá lớn dưới sức mạnh cánh tay hắn, điên cuồng đập xuống Huyết tinh.
Tới cuối cùng thậm chí Vương Lâm nhảy tới, duỗi hai tay, dùng linh lực trong cơ thể dẫn dắt tất cả đá vụn như một con sông dài xông mạnh tới Huyết tinh.
Vô số đá vụn ầm ầm hết sức ném tới. Màn máu kia tuy mạnh nhưng không có Huyết Tổ khống chế cũng chỉ có hạn. Nhất là gặp lực lượng khổng lồ của Cổ Thần Vương Lâm còn nhỏ này, sau nửa nén hương, màn máu sụp đổ.
Hàng loạt đá vụn
"ầm ầm"
hạ xuống rơi vào Huyết tinh. Mỗi một lần rơi xuống, tinh cầu này liền run rẩy, một cỗ sóng gợn hình tròn có thể thấy bằng mắt thường lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Tử Tâm tái nhợt, mặt đất run rẩy cùng với lực lượng hủy diệt kia khiến cho tâm thần nàng chấn động mạnh. Nàng tận mắt nhìn thấy từng viên đá thật lớn từ trên rơi xuống, mỗi một lần rơi xuống, mặt đất đều run lên dữ dội.
Nàng không thể tưởng tượng đây rốt cuộc là loại lực lượng gì, loại thần thông nào mới có thể làm được như vậy.
- Thật là đáng sợ… Tử Tâm cắn răng, sợ hãi từ đáy lòng dâng lên như thủy triều. Nàng nhìn Huyết các trước mặt, hai tay bấm pháp quyết, bắt chước Huyết Tổ đánh ra một số lạc ấn.
Nàng ở Huyết tinh mấy năm âm thầm lưu ý dấu tay Huyết Tổ mỗi lần mở ra Huyết các, đã nhớ kỹ trong lòng. Trong lúc Huyết Tổ không có nhà nàng lại âm thầm thử dùng, chẳng qua cũng không dám dùng Huyết các thường xuyên.
Lúc này Huyết Tổ hiển nhiên đã gần chết, Huyết tinh lại loạn lớn, còn có kẻ thù bên ngoài xâm nhập nên nàng cũng không hề e dè. Dấu tay càng lúc càng nhanh không ngừng đánh ra, trong Huyết các phía trước lóe lên hồng quang, mơ hồ lộ ra một con đường màu đỏ. Ánh mắt Tử Tâm lộ ra vẻ hưng phấn.
Đúng lúc này bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng lớn. Tử Tâm ngẩn ra theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa liếc mắt lập tức ngây dại.
Trên bầu trời một người khổng lồ ba trượng đạp hư không mà đến, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm lên người Tử Tâm.
Thân hình Tử Tâm hơi run rẩy, nàng nhìn phía sau người khổng lồ kia còn có vài viên đá vụn trăm trượng rít gào lao thẳng xuống mặt đất. Sự sợ hãi nồng đậm xuất hiện trong lòng nàng.
Nàng lập tức cúi đầu nhìn về phía Huyết các, không chút do dự vọt thẳng tới con đường xuất hiện trong Huyết các. Chỉ có điều ngay trong chớp mắt thân hình nàng bước vào con đường đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức truyền ra từ trong miệng nàng.
Hồng quang trong con đường rơi vào người nàng, da của nàng hư thối với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Một luồng khói nhẹ bốc lên, ngay cả nguyên thần của nàng đều sắp bị sụp đổ.
Dưới ánh mắt Vương Lâm, thân hình nàng toàn bộ hóa thành khói nhanh chóng bị hút vào con đường trong Huyết các.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn Huyết các trên mặt đất, bàn tay chộp một cái, mảnh đất trăm trượng cả Huyết các bị hắn mạnh mẽ nắm lên khỏi mặt đất.
Giờ phút này đá vụn trên bầu trời không ngừng rơi xuống, toàn bộ Huyết tinh trở nên xơ xác, một tay Vương Lâm cầm Huyết các, một bàn tay nắm lại điên cuồng đánh lên mặt đất.
Trong tiếng nổ
"ầm ầm"
, Huyết tinh này càng thêm tàn phá, tầng tầng sóng gợn tản ra, dường như hết thảy đều biến thành tro bụi. Một lát sau Vương Lâm đạp một cái, trong chấn động của Huyết tinh, cả người hắn lao ra bay về phía chân trời, biến mất ở xa xa trong tinh không.
Tất cả Huyết nô và Huyết vệ đứng nhìn xung quanh không có bất kỳ ai ngăn cản, ngược lại càng nhiều ôm quyền đưa tiễn hướng về nơi Vương Lâm biến mất.
Sau khi Vương Lâm đi không lâu, trong mắt những người này mờ mịt phút chốc, giống như gông xiềng vô hình trong lòng bị giải khai, đều tản đi tự quay về quê nhà nhiều năm xa cách.