TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 766: Quan Tài Pha Lê

-Ta, nguyện ý… Lão nhân trong trầm mặc, nhìn Tháp Sơn ở xa xa trên đài gỗ, phát ra thanh âm mỏng manh.

Vương Lâm thần sắc như thường, bước tới một bước, đi tới bên cạnh đài gỗ, nhìn chằm chằm vào Tháp Sơn xương cốt toàn thân vỡ vụn hơn nửa, đã gần tử vong.

Trên người hắn đã không còn phù văn ấn ký, lúc này toàn bộ phù văn đã xâm nhập vào trong hắn, trả thành sát thủ với Tháp Sơn.

-Loại thần thông thuật này, người bị luyện hóa, cần có niềm tin kiên định, vả lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện, tuyệt không có nửa điểm do dự, nếu không, thuật này tất bại!

Vương Lâm bình tĩnh nói.

Tháp Sơn khóe miệng cười thảm, yếu ớt nói:

-Không cần gì hơn nữa, ta nguyện ý!

Vương Lâm không hề nói lời vô nghĩa, ôm lấy Tháp Sơn, thân mình nhoáng lên một chút, liền đạp hư không bay đi xa. Trên mặt đất, tất cả tộc nhân ánh mắt đều dõi theo Vương Lâm. Vương Lâm truyền ra lời nói.

-Trong vòng ba tháng, không được làm phiền.

Lão nhân ngẩn ngơ nhìn Vương Lâm biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái, xoay người hướng với tất cả tộc nhân, trầm giọng nói:

-Sau ba tháng, bất kể Tháp Sơn có kết quả như thế nào, chúng ta đều phải tấn công Huyền Âm đỉnh, rời khỏi nơi này!

Mang theo Tháp Sơn, Vương Lâm về tới nơi tế luyện pháp bảo trước đây, đặt Tháp Sơn ở một bên, trực tiếp phun một ngụm nguyên thần khí bao vây lấy thân thể hắn. Sau đó hắn lấy ra Tôn Hồn Phiên trong túi trữ vật, run lên một chút, một vật bay ra.

Vật này, đúng là một đầu thiên quỷ mà Vương Lâm đã đạt được ở Lôi Chi Tiên Giới! Thiên Quỷ vừa mới xuất hiện, liền rít gào giãy dụa, nhưng tay phải Vương Lâm vừa chỉ tới, lập tức Côn Cực Tiên xuất hiện, liên tục quất xuống làm cho thiên quỷ kêu lên thảm thiết.

Cùng lúc đó, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lại xuất ra một túi trữ vật, vung tay một cái số lượng tiên ngọc khổng lồ xuất hiện, tràn ngập bốn phía.

Không hề dừng lại, hắn hai trầm ngâm một lát, rồi lại xuất ra hơn mười cái đầu lâu bên trong túi trữ vật, toàn bộ đầu lâu đều có phù văn kỳ lạ ở trên mi tâm. Đây chính là đầu lâu của Tiên Di tộc tổ tiên mà hắn đạt được ở Chu Tước Tinh.

"Lấy khí của tiên ngọc để tẩm bổ thân thể ngươi, lấy thiên quỷ chi hồn để hỗ trợ hồn phách của ngươi, lấy đầu lâu của tổ tiên Tiên Di tộc phù trợ phù lực của ngươi, Tháp Sơn ta muốn cho ngươi một lần may mắn cực lớn!

Nếu như thế còn không thể thành công, thì phúc duyên ngươi không đủ, không phải tại ta!"

Vương Lâm nhìn nguyên thần của mình luyện hóa Tháp Sơn, bình tĩnh mở miệng.

Thời gian nhoáng một cái đã đi qua hơn hai tháng. Hôm nay, chỗ ở của Vương Lâm, trong bình nguyên, truyền ra những tiếng ầm ầm, tiếng vang này quá lớn, ngay cả trong quần thể kiến trúc, người Tiên Tuyển tộc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Một đám nhanh chóng bay cả ra.

Người đứng đằng trước, đúng là lão nhân kia, lúc này, vẻ mặt của hắn tiều tụy dường như hai tháng dài như mấy năm với hắn vậy, khiến cho hắn ngày càng già nua.

Trên bình nguyên nơi ở của Vương Lâm, lúc này bụi đất bay lên, một đại hán thân cao hai trượng, ở trong đám bụi đất bước từng bước một, mỗi một bước hạ xuống, mặt đất đều rung động lên, dường như có sấm đánh quanh quẩn đâu đây.

Đại hán vạm vỡ này, toàn thân phát ra kim quang, thoạt nhìn phảng phất như một người khổng lồ!

Trên người hắn không có dấu ấn của phù văn, nhưng duy nhất ở trên mi tâm, có một loại phù văn cực kỳ phức tạp, dù chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy hoa mắt.

Trình độ phức tạp của phù văn này dĩ nhiên đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng. Đại hán vạm vỡ này ẩn chứa linh động, bước một bước, đi ra khỏi đám bụi đất. Ở phía sau người khổng lồ, bóng dáng Vương Lâm chậm rãi đi ra, thần sắc mang theo một chút mỏi mệt.

Hắn nhìn bóng dáng đại hán trước mắt, trong mắt lộ ra một chút tiếc nuối.

"Đáng tiếc, cuối cùng chỉ có thể đạt tới Dương Thực đỉnh, không có cách nào đột phát được Khuy Niết!"

Vương Lâm thân hình vừa động, xuất hiện ở trên vai của đại hán. Đại hán này bước chân vừa động, thẳng tới kiến trúc của Tiên Tuyển tộc.

"Không ngờ tiêu hao lượng lớn tiên ngọc, chẳng những làm cho thân thể Tháp Sơn khôi phục, lại không biết vì sao còn tăng trưởng hơn gấp đôi. Nhất là thiên quỷ, nếu cũng không có vật này, sợ rằng bước thứ hai đã thất bại rồi."

Vương Lâm đứng trên vai đại hán, ánh mắt trầm tư.

"Hai lần thành công tiên vệ, cũng đều là dung nhập thiên quỷ, phương diện này không biết có liên quan gì tới nhau không, hay là thiên quỷ có thể gia tăng được tỷ lệ thành công?"

Trong trầm ngâm, đại hán dưới chân Vương Lâm vẫn bình tĩnh nện bước, thường thường một bước đó là hơn mười trượng xa, giống như cuồng phong nhảy lên điên cuồng thẳng tới xa xa.

"Mặt khác, đầu lâu của Tiên Di tộc tổ tiên, cũng rất kỳ dị, sau khi dung nhập hoàn toàn, không ngờ lại ngưng tụ vào nhau, trở thành một đạo phù văn."

Tộc nhân Tiên Tuyển Tộc ở xa xa bay tới, một đám khiếp sợ nhìn đại hán, nhất là lão nhân kia, kích động dị thường, nhanh chóng bay tới, run giọng nói:

-Tháp Sơn!

Đại hán thần sắc lạnh như băng, cũng không liếc mắt nhìn lão nhân một cái, dưới lệnh của Vương Lâm dừng tại chỗ không nhúc nhích. Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái dừng ở trên mặt đất.

-Ân công, Tháp Sơn hắn… -Trước đây ta có nói rồi, sau khi thành công, thần trí của hắn không thể khôi phục, ta không nắm chắc, có lẽ thời gian dài có thể khôi phục được.

Vương Lâm bình tĩnh nói, hắn cũng không nói dối, thần trí của Tháp Sơn không bị hủy diệt, mà là tan vỡ tồn tại trong tiên vệ.

Lão nhân ngẩn ra, đang muốn tiếp tục hỏi, Vương Lâm cắt ngang, hắn đã ở nơi này lâu lắm rồi.

-Đi mở cửa tế đàn đi, ta phải rời đi!

Giọng điệu của Vương Lâm thật không thể nghi ngờ.

Lão nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Tháp Sơn một cái, thu hồi ánh mắt, cung kính gật đầu.

Vương Lâm thân hình nhoáng về phía trước, thẳng tới cửa tế đàn thì dừng lại. Trên đường đi thu hồi Lôi Oa cùng Văn Thú vào túi trữ vật. Tháp Sơn theo ngay sau, lão nhân thầm than, đồng thời cũng bay đi, phía sau họ tộc nhân Tiên Tuyển tộc đều đi theo.

Sau khi đi ngang qua quần thể kiến trúc, nhìn thấy một đám nữ quyến cùng hài đồng đi theo bên cạnh, dung nhập vào đội ngũ của tộc nhân Tiên Tuyển tộc, hướng tới tế đàn.

Rất nhanh, bóng dáng Vương Lâm xuất hiện bên ngoài tế đàn, không đợi lão nhân kia phân phó, Vương Lâm lập tức tiến lên, hai tay bấm niệm thần chú, mi tâm chợt lóe ra hóa thành một đạo ấn ký, dừng ở trên cửa lớn.

Ầm ầm, cửa lớn chậm rãi mở ra, sau một lát toàn bộ mở hết.

Khoảng khắc cửa lớn mở ra, một tiếng động bén nhọn bỗng nhiên truyền từ bên trong cánh cửa ra ngoài, thanh âm này cực kỳ sắc bén, truyền ra phảng phất như một thanh lợi kiếm trực tiếp đâm vậy.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, vỗ túi trữ vật, lập tức tam diện tiểu kỳ màu tím bay ra, nhanh chóng xoay tròn quanh thân thể hắn, hình thành một lốc xoáy màu tím. Thanh âm bén nhọn vừa truyền tới lốc xoáy, lập tức bị phá tan.

-Tháp Sơn, hủy linh!

Vương Lâm khẽ quát, Tháp Sơn hai mắt tuôn ra kim quang, thân thể bước tới một bước, trực tiếp nhảy vào bên trong cánh cửa. Thần sắc của hắn lạnh như băng, một quyền nhảy vào, uy lực của một quyền này, so với tiên vệ lúc trước còn mạnh hơn mấy lần.

Một quyền tung ra, hình thành những tiếng nổ bang bang, hóa thành những bạo âm, trực tiếp vang vọng bên trong thông đạo.

Sương mù màu đen bên trong thông đạo lập tức như bị cuồng phong thổi qua, tất cả nhất tề lui về phía sau.

Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, lúc này hắn dĩ nhiên đã hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải rời đi! Cất bước, cả người hắn giống như một đạo thiểm điên, trực tiếp nhảy vào bên trong cánh cửa, dọc theo thông đạo mà tiến tới.

Tộc nhân tiên tuyển tộc cũng đồng thời xông vào, trong mắt vô cùng kiên định.

Sau một lát, Vương Lâm đi tới cuối thông đạo, đây là chỗ đặt Huyền Âm đỉnh. Tới nơi đây hắn liếc mắt một cái nhìn thấy màn sương đen hóa thành hư ảnh nữ nhân, cấp tốc xoay tròn chung quanh Tháp Sơn, phát ra từng tiếng rít chói tai không ngừng.

Tháp Sơn thần sắc như thường, hắn là tiên vệ, nguyên thần sớm đã tan vỡ, dung nhập vào trong thân thể. Lúc này đối với thanh âm bén nhọn kia, căn bản không cần quan tâm, mặc dù thanh âm này cũng có thể làm thương tổn tới thân thể hắn, nhưng với cường độ thân thể hiện giờ, cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Mà Vương Lâm lúc này trong nguyên thần có Cổ Thần bì giáp bảo vệ, thanh âm có thể làm nguyên thần tổn thương kia, khi truyền vào trong người hắn, khoảng khắc đụng vào nguyên thần liền tan vỡ.

Hư ảnh nữ nhân vờn quang người Tháp Sơn kia, sau khi nhìn thấy Vương Lâm lập tức buông tha Tháp Sơn, thẳng tới Vương Lâm, ảnh còn chưa tới, liền như một cỗ gió lốc ầm ầm truyền tới, dường như muốn xé rách Vương Lâm.

Vương Lâm cười lạnh, hai tay bấm niệm thần chú, lập tức tam diện tiểu kỳ xuất hiện trước mặt, hình thành một cơn lốc xoáy màu tím, tấn công đối kháng với âm ba.

Cùng lúc đó, thân mình Vương Lâm lui về phía sau một chút, một bước tiến tới bên trên Huyền Âm đỉnh. Đồng thời Tháp Sơn cũng cất bước đi tới, tâm niệm của hắn cũng giống với Vương Lâm, lúc này đồng thời huy quyền ấn thẳng lên đỉnh Huyền Âm đỉnh.

Một quyền này, là một kích mạnh nhất của Tháp Sơn sau khi trở thành tiên vệ, hắn mặc dù trở thành tiên vệ, nhưng bản thân vẫn còn bảo lưu lại một chút ít. Hận ý vô số năm với huyền âm đỉnh, trong giờ phút này, bùng nổ theo nắm tay của hắn.

Phù văn ký hiệu phức tạp trên mi tâm của hắn, lúc này chợt lóe ra sống động, trực tiếp biến ảo, dung nhập vào trong nắm tay của Tháp Sơn. Sau một quyền, sản sinh ra dao động pháp thuật.

Chỉ nghe ầm vang một tiếng nổ lớn, thanh âm rất lớn, khiến cho vô số đất đá rơi xuống, dường như toàn bộ tế đàn này sắp sụp xuống tới nơi vậy.

Một hồi thanh âm ca ca truyền ra, từ trong Huyền Âm đỉnh xuất hiện một khe nứt thật lớn, giống như mạng nhện phân bố vậy.

Đúng lúc này, hư ảnh nữ nhân bị tam diện tiểu kỳ vây quanh kia điên cuồng gào thét lên, liều lĩnh vọt tới, muốn liều mình ngăn cản.

Tháp Sơn một quyền hạ xuống, nâng tay lên rồi lại hạ xuống một quyền không hề do dự. Ầm ầm vài tiếng, Huyền Âm Đỉnh sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn ra bốn phía. Một màn hắc khí nồng đậm từ bên trong lao ra bên ngoài, tản ra theo vòng tròn, nhưng nhanh chóng co rút lại, toàn bộ theo truyền tống trận nhỏ này biến mất, dừng như bị hút đi nơi nào rồi.

Đang bị hút đi còn có hư ảnh nữ nhân bị lốc xoáy màu tím vây quanh.

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, không cần nghĩ ngợi nhiều, đạp lên trên trận pháp miệng quát:

-Hứa Lập Quốc còn không trở lại!

Bên trong tộc nhân Tiên Tuyển Tộc đứng chung quanh, lập tức một thân người run lên, một đoàn hắc khí từ mi tâm người này bay ra, hóa thành bộ dạng Hứa Lập Quốc, mang theo một chút hiểu ra, hắn lập tức bay thẳng tới chỗ Vương Lâm.

Sau Vương Lâm, Tháp Sơn đồng thời bước ra, biến mất vô ảnh. Bốn phía chỉ toàn im lặng, chỉ có tảng lớn bụi đất từ phía trên rơi xuống, hiển nhiên tế đàn này bất cứ lúc nào cũng đều có thể sụp đổ.

Lão nhân tiên tổ Tiên Tuyển tộc, quay đầu lại nhìn thoáng qua tộc nhân phía sau, bỗng nhiên nâng bước chân, bước vào trong truyền tống trận, biến mất không thấy. Sau khi hắn vào, toàn bộ tộc nhân bước vào trận pháp, rời khỏi nơi mà nhiều thế hệ bọn họ vẫn ở, vẫn bảo vệ!

Trong một nơi hư vô tối đen âm u, có một tòa trận pháp khổng lồ, trận pháp này màu đỏ sậm, chắc do máu ngưng tụ mà thành. Nó phiêu nhiên hư vô, từng đợt hắc khí theo máu tràn ra, dung nhập vào một chiếc quan tài bằng pha lê ở trung tâm trận pháp.

Trong quan tài, có một thi thể, thi thể này là nam nhân, tướng mạo của hắn tuấn mỹ, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, nằm trong quan tài, phảng phất như ngủ say.

Đọc truyện chữ Full