Thần niệm của Vương Lâm bị tấn công, hắn cảm nhận được Ý Cảnh của Diêu Băng Vân và dùng những thứ này để chứng minh cho đạo của mình. Khoảnh khắc này đạo của Diêu Băng Vân hiện ra rõ ràng trước mặt Vương Lâm.
Hình bóng nương tựa vào nhau của hai cô bé kia xuất hiện trong tâm thần Vương Lâm rất lâu không tiêu tán.
- Ta.Có thể. .
Diêu Băng Vân quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như nàng đã nghe thấy cái gì đó, nhưng cuối cùng cơ thể nàng lại dần dần biến mất.
Tình cảnh trước mắt đột nhiên tan vỡ, Vương Lâm truyền ra một tiếng than nhẹ. Dần dần trong mắt Vương Lâm lại hiện lên một cảnh tượng khác. Bên dưới một ngọn núi băng, Diêu Băng Vân lúc này đã trưởng thành, nàng đang khoanh chân ngồi dưới ngọn núi mà ngơ ngẩn nhìn về phía trước, trong ánh mắt chỉ có một sự đau đớn.
- Muội muội, dù cho từ nay về sau ta không còn tình cảm, cũng không còn tất cả cảm giác, trở thành một người có trái tim lạnh lẽo, ta cũng nhất định sẽ không quên ngươi. Hãy kiên cường chờ ta.
Những giọt lệ từ trên khóe mắt Diêu Băng Vân chảy xuống, nàng không lau đi mà nhắm chặt mắt lại. Nàng bắt đầu tu luyện pháp thuật đầu tiên, là cấm thuật của Diêu Gia, Bế Thần Tiên Quyết.
Muốn tu luyện pháp thuật này phải cắt đứt tình cảm, đoạn tuyệt tất cả mọi thứ. Sau khi tu luyện đại thành thì trở nên cực kỳ lạnh lùng. Cái nàng tu luyện chính là đạo vô tình!
- Dùng tâm hữu tình để tu đạo vô tình. .
Vương Lâm thầm than, lúc này hắn đã hoàn toàn nhìn rõ đạo tâm của Diêu Băng Vân.
- Đạo tâm của nàng là tu luyện vì muội muội, là đạo vô tình mà không phải là pháp thuật đã được tiên tổ Diêu Gia vinh danh. .
Hình bóng Diêu Băng Vân huyễn hóa ra bên cạnh Vương Lâm, hắn nhìn Diêu Băng Vân rồi lắc đầu.
- Thôi, đạo tâm của nàng ta có thể phá, nhưng. .
Vương Lâm nhìn thoáng qua Diêu Băng Vân, cơ thể hắn đột nhiên tiêu tán. Trên đỉnh Hoàng Vân Sơn, Vương Lâm mở mắt, hắn nâng tay phải, khẽ nói:
- Ngươi truy sát lại giúp ta đột phá, cũng xem như là giải quyết xong nhân quả.
Vương Lâm vung tay áo, tất cả phong ấn trên cơ thể Diêu Băng Vân đều tiêu tán. Nàng bay thẳng lên bầu trời.
Trên bầu trời, Diêu Băng Vân chậm rãi mở mắt ra, khoảnh khắc này trong mắt nàng lộ ra một tia mê man. Ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Lâm đang khoanh chân ngồi xuống trên đỉnh Hoành Vân Sơn. Trong mắt Diêu Băng Vân lộ ra một luồng sáng phức tạp, nàng trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ nói:
- Ngươi tin luân hồi sao? Năm xưa ta ở trong từ đường Diêu Gia, bên tai rõ ràng nghe thấy có người nói với ta.Hắn có thể làm được. .
- Là ngươi sao?
Trên đỉnh Hoành Vân Sơn, vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, đạo tâm của Diêu Băng Vân bị hắn hoàn toàn nhìn thấu. Muội muội là đạo tâm duy nhất của nàng, đồng thời cũng là kẽ hở duy nhất.
- Với sức mạnh của ta thì không thể giúp được ngươi! - Vương Lâm vẫn chưa ngẩng đầu lên, hắn mở miệng bình thản nói.
Vẻ mặt Diêu Băng Vân đang ở trên bầu trời trở nên ảm đạm. Nàng trầm mặc hồi lâu rồi khẽ nói:
- Có lẽ là ta nghe lầm… Diêu Băng Vân xoay người, khóe mắt xuất hiện một giọt lệ trong suốt. Nàng từ từ phóng thẳng về phía chân trời rồi biến mất.
Lúc này Vương Lâm vẫn không ngẩng đầu lên mà nhắm chặt mắt lại, chìm đắm vào trong đạo nhân quả của chính mình. Dần dần, hư ảnh hai con cá âm dương hắc bạch chậm rãi xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, cuối cùng chúng ngưng tụ lại ở sau lưng rồi từ từ xoay tròn.
Mỗi lần nó chuyển động đều sinh ra một lực hút mạnh mẽ, lực lượng thiên địa khắp bốn phía liên tục bị nó hút vào bên trong rồi hóa thành nguyên lực dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Một phần lực lượng đó tiến vào trong Nghịch Thiên châu, bị hạt châu này hấp thu.
Mặt ngoài Nghịch Thiên châu cũng xảy ra biến hóa, tạo thành một tấm hình âm dương tương hỗ vào nhau rồi chậm rãi chuyển động bên trong nguyên thần Vương Lâm.
Đạo của Vương Lâm đã có tiểu thành trên nhân quả, có thể làm cho Nhân Quả Ý Cảnh hóa thành thực chất rồi ngưng tụ bên ngoài cơ thể. Việc này cũng hoàn toàn đại biểu cho Ý Cảnh của hắn thật sự tiến vào Đệ Nhị Bộ, trở thành tu sĩ Khuy Niết!
Lúc này nếu Vương Lâm muốn thì Thiên Kiếp có thể giáng xuống trong nháy mắt. Sau khi độ kiếp hắn sẽ trở thành tu sĩ Khuy Niết sơ kỳ.
- Tu Đệ Nhị Bộ có ba cảnh giới Khuy Niết, Tịnh Niết, Toái Niết… Những cảnh giới này đều có một chữ Niết…Kết hợp với những gì ta được biết về Đệ Tam Bộ thì chỉ khi nào hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của một chữ Niết, sau khi nắm giữ quy tắc thì sẽ tiến lên Đệ Tam Bộ… ….
- Thiên Đạo vô tận, Đại Đạo vô bờ, con đường của đạo thật sự chỉ có ba bước thôi sao?
Vương Lâm trầm mặc. Hắn mở hai mắt, mắt trái chứa dương, mắt phải ẩn âm, thoạt nhìn giống như nhật nguyệt, cực kỳ quỷ dị. Khi hai mắt Vương Lâm mở ra thì tốc độ xoay tròn của hai con cá âm dương sau lưng cũng càng lúc càng nhanh. Mức độ xoay chuyển lần này rất mạnh. Cuối cùng lấy Hoành Vân Sơn làm trung tâm, tất cả linh lực trên Thanh Linh Tinh lập tức sinh ra những biến hóa dữ dội giống như có một đôi tay vô hình đang khuấy động.
Không những thế, linh lực càng lưu chuyển nhanh trên Thanh Linh Tinh giống như xuất hiện một cơn gió lốc mạnh mẽ. Cơn lốc này vô hình, nhưng tất cả những tu sĩ trên Thanh Linh Tinh đều có thể rõ ràng phát hiện ra.
Luồng linh lực khổng lồ điên cuồng ngưng tụ về phía Hoành Vân Sơn. Một tia sáng kỳ dị trong mắt Vương Lâm lóe ra ngoài. Hắn hít vào một hơi thật sâu, đôi cá âm dương sau lưng hắn đột nhiên ngừng xoay tròn.
- Nguyên lực đang thay đổi, nhưng không thể ở trên Thanh Linh Tinh này được, nếu không tinh cầu này sẽ tan vỡ!
Vương Lâm đứng thẳng lên, hắn tiến lên một bước như muốn đạp lên hư không mà đi. Nhưng lúc này thần sắc của hắn lại khẽ động rồi nhìn về phía phương xa. Ánh mắt Vương Lâm giống như có thể nhìn xuyên qua tất cả khoảng cách, thấy ở phương xa lão già họ Tạ đang cố gắng đi từng bước một đến chỗ này.
Khoảnh khắc này lão già họ Tạ đang dùng thân thể phàm nhân mà đi, giống như mục tiêu hành hương của hắn chính là Hoành Vân Sơn.
Vương Lâm trở nên trầm mặc, hắn thu hồi ánh mắt rồi ngồi xuống nhắm mắt lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua nửa tháng. Nửa tháng này Vương Lâm giống như nhập định, vẫn ngồi yên bất động. Trong nửa tháng, lão già họ Tạ cũng đi ngày càng nhanh. Vốn là thân thể phàm nhân sẽ không thể kiên trì được lâu như vậy, nhưng mỗi lần lão cảm thấy mệt mỏi không thể chịu nổi thì tự nhiên có một luồng khí nóng lưu chuyển khắp toàn thân rồi tràn ngập khắp cơ thể, những mệt mỏi biến mất, tinh thần lại trở nên hưng phấn.
Cứ như vậy sau nửa tháng lão già họ Tạ đã đi đến bên dưới Hoành Vân Sơn, lão đưa mắt nhìn ngọn núi cao chót vót rồi hít vào một hơi thật sâu. Trong mắt lão lộ ra vẻ quyết đoán, đi thẳng lên núi.
Lão cứ đi từng bước một, dù đầu gối có bị rách, dù máu tươi không ngừng chảy, lão cũng không ngừng lại mà tiếp tục bò lên núi. Trong lòng lão vẫn có một niềm tin mà chính bản thân cũng không thể ngờ tới, nó chống đở để lão liên tục đi lên phía trước.
- Đời này ta tự nhận là đã biết nhiều đạo lý thiên địa, đã học hỏi và hiểu ra tất cả mọi thứ, lấy việc cảm hóa thế nhân là nhiệm vụ. Nhưng lúc này khi tuổi tác sắp về trời lại đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra ta chỉ là một con cá trong nước mà thôi. . - Vẻ mặt lão già họ Tạ đầy đau khổ, nhưng hai mắt lại càng lúc càng sáng.
- Người là cá, trời là nước, đạo là lưới. Người nắm lưới là tạo hóa!
Vào một ngày, lão già họ Tạ cũng bò lên đến đỉnh. Trong mắt lão có thể thấy đôi mắt người đang ngồi khoanh chân phía trước ẩn hàm nhật nguyệt càn khôn.
Lão già họ Tạ đã rất mệt, mặc dù vết máu trên hai đầu gối đã kết vảy, nhưng khoảnh khắc khi lão nhìn thấy ánh mắt đó bên tai chẳng khác nào có tiếng sấm xuân nổ bên tai. Thậm chí, lão còn có một loại cảm giác linh hồn xuất khiếu. Trong lúc bừng tĩnh, lão hình như đã nhìn thấy hai màu đen trắng âm dương tương hỗ vào nhau. Lão lập tức quỳ xuống đất giống như đang bái lạy.
- Xin truyền đạo cho ta!
Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão già họ Tạ trước mặt rồi trầm mặc trong khoảnh khắc. Lão già này có đức cao vọng trọng trong giới phàm nhân trên Thanh Linh Tinh, loại người này khác hẳn những tên phàm nhân tục tử khác tự nhận mình có đạo tâm, nhưng đạo tâm lại không ổn định, không phải một tồn tại thật sự.
Không phải nói loại người này không thích hợp tu đạo, nếu so với những đứa trẻ tâm linh trong sạch thì còn thích hợp hơn nhiều. Chẳng qua loại người này một khi đắc đạo thành công thì tu vi thường không cao, nhưng đối với những lý giải và cảm ngộ về đạo lại cực kỳ sâu, về sau lại càng vững chắc hơn. Chỉ có điều người này đã quá già, kinh mạch khắp toàn thân đã không thể dùng linh lực trùng kích được nữa, nếu muốn tu đạo thì rất khó khăn.
- Tuổi thọ của ngươi không còn nhiều, tu đạo cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ngươi có hiểu điều này không? - Giọng nói Vương Lâm rất bình tĩnh.
Lão già họ Tạ nhìn Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, trầm giọng nói:
- Ta ba tuổi học từ, sáu tuổi học thơ, mười bốn tuổi đã nổi danh hoàng thành nhưng trong lòng vẫn mờ mịt. Ta tự nghĩ đã biết rõ mọi thứ, hiểu rõ đạo làm người, nhưng lại luôn có một loại cảm giác bị thiên địa trói buộc. Hiện nay tuổi đã cao, từ quan cáo lão, dạy dỗ học trò, cứ tưởng rằng cuộc đời này sẽ trôi qua như vậy, mang theo những điều mờ mịt và sự trói buộc về cõi hư vô.