TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 806: Tiến Đến

Hết thảy việc này không thể nghi ngờ nữa, đã đem hành động phong tiên làm trở nên đỉnh điểm. Cuộc tiến công Liên Minh Tinh Vực sắp tới, cùng với việc phong tiên này đã khiến chiến ý của toàn bộ La Thiên Tinh Vực càng lúc càng sôi sục. Vô số gia tộc tu chân ở bốn vùng địa vực lớn ở Đông, Tây, Nam, Bắc La Thiên, Lôi Tiên Điện lại phái ra sứ giả để chứng kiến, phân biệt tuyển ra một trăm lẻ tám người sẽ đi Lôi Tiên Điện, tiến hành cuộc chiến phong hào cuối cùng. Tại Nam vực La Thiên, trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài Địa Viêm Tinh - một trong ba đại chủ tinh lúc này cả một mảng tinh không mênh mông đang được bao phủ bởi một vòng hào quang rực rỡ.

Bên ngoài ngàn dặm này là dày đặc đến vô biên vô hạn các tu sĩ. Đây chính là chiến trường dành để phong hào của Nam vực La Thiên. Bên ngoài ngàn dặm, rất nhiều phiến đá màu xanh trôi nổi, phía trên mỗi một phiến đá này đều có một người hoặc mấy người khoanh chân ngồi chờ đợi. Số lượng phiến đá này rất nhiều, đầy ắp bốn phía.

Các phiến đá này được những khán giả các trận tranh đoạt phong tiên Nam vực La Thiên chuẩn bị. Bây giờ tại bên ngoài ngàn dặm này có tu sĩ đủ loại trình độ , không dưới mấy vạn, đại đa số trong số những người này với tu vi của mình đều không mong đợi gì, đều đang bị vây hãm ở bước đầu tiên của tu đạo. Lần này đến nơi này ngoại trừ những người đi cùng với những người tranh đoạt thuộc gia tộc của mình còn lại là hy vọng mở rộng tầm mắt, mục đích là chứng kiến Tiên pháp.

Tại vô số phiến đá màu xanh còn có không ít các phiến đá màu đỏ thẫm, phía trên này tuy cũng đều có tu sĩ ngồi, nhưng mỗi một người này trong hai mắt đều có tinh quang lóe lên, chiến ý ngập trời. Bọn họ chính là những người đã đạt công nhận đủ tư cách để tham gia vào trận tranh đoạt của Nam vực La Thiên. Các phiến đá màu đỏ thẫm này ước chừng có ba bốn trăm cái. Nam vực La thiên tuyển chọn ra một trăm lẻ tám người có được tư cách tới Lôi Tiên Điện là từ những người này mà tuyển chọn ra.

Giờ phút này, ngàn dặm bên trong chiến trường, hai tu sĩ đang đối kháng với nhau, đủ loại thần thông pháp thuật tràn ngập, trình độ lực lượng ngang nhau, các tiếng động ầm ầm vang lên quanh quẩn. Tất cả những người quan sát ở bốn phía đều tập trung tinh thần, nhất là những người tham chiến ở lượt kế tiếp thì nhìn không chớp mắt.

Đương nhiên, cũng có một ít tu sĩ, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt lại, hiển nhiên loại trình độ chiến đấu này không thể khiến cho bọn họ có hứng thú.

Chiến Không Liệt là một trong số đó! Chiến gia là một đại gia tộc, Chiến Không Liệt thân là người ưu tú nhất trong số các tiểu bối của Chiến gia. Tham gia vào trận chiến phong hào lần này của Nam Vực, yêu cầu của Chiến gia đối với hắn đó là lọt vào nhóm mười!

- Vị trí trong mười người đứng đầu nếu không có gì bất ngờ thì ta chiếm được dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt của Chiến Không Liệt mãnh liệt đảo qua rồi dừng ở trên một phiến đá màu đỏ thẫm ở xa xa. Trên phiến đá này, Thân Công Hổ đang ngồi khoanh chân, hai mắt khép kín, lúc này dường như phát hiện, mở hai mắt ra nhìn về phía Chiến Không Liệt.

Hai người nhìn nhau cười, liền thu hồi ánh mắt lại.

Ánh mắt Thân Công Hổ thu hồi, lại hướng nhìn về hư không xa xa, vẻ mặt có chút ảm đạm. Tôn chủ bị Diêu gia đuổi giết, việc này hắn vốn định đi để trợ giúp, nhưng một lão tổ trong gia tộc tự mình ra mặt ngăn trở hành vi của hắn.

Thân Công Hổ tuy rằng không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không thể không khuất phục, nhưng nội tâm cũng cười khẩy lạnh lùng. Hắn thầm nhủ Diêu gia này trêu chọc Tôn chủ thì thật sự là muốn chết. Sau đó mặc dù sự tình diễn ra ngoài dự kiến của Thân Công Hổ, nhưng ở thời điểm Diêu gia đuổi giết, Tôn chủ lần lượt phản kích khiến cho một lượng lớn tu sĩ phải bỏ mình, lại được mọi người xưng hô là Ma Đạo Tử.

Cuối cùng, ở Bắc vực của La Thiên một trận chiến long trời lở đất diễn ra khiến cho cái tên Hứa Mộc hoàn toàn vang dội. Tất cả việc này tuy bề ngoài xem dậy lên thanh danh hiển hách, nhưng với Thân Công Hổ thì để lại ấn tượng không hợp lý. Hắn vì thế trầm tư một hồi lâu, hồi tưởng lại cảnh tượng trước đây, trong nội tâm cũng dâng lên niềm chua xót.

Với tâm trí của Thân Công Hổ cũng có phần đoán ra.

- Chỉ sợ Hứa Mộc kia cũng không hùng mạnh như ta tưởng tượng. Tu vi này chỉ sợ là cũng không còn bằng ta . Mặc dù có sự tinh tiến nhưng cũng chỉ là có trình độ bằng ta, đều là Dương Thực đỉnh phong thôi. Ai!

Nội tâm Thân Công Hổ cực kỳ phức tạp, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía hư vô.

Nội tâm đồng dạng cũng đang phức tạp còn có Chiến Không Liệt, nỗi lòng hắn và Thân Công Hổ đều tương tự. Vào thời điểm cao trào nhất lúc Vương Lâm bị Diêu gia đuổi giết, hắn dần dần hiểu ra, lập tức để lại một nỗi lòng khổ sở.

- Hứa Mộc . Ôi, không nghĩ tới Chiến Không Liệt ta không ngờ cũng có một ngày bị người khác lừa bịp. Tu vi người này căn bản không phải là ta nhìn không thấu, tu vi của hắn vốn là như vậy, tại sao lại nghĩ là nhìn không thấu. Người này nhất định có kỳ ngộ ở trong Lôi Tiên Giới cho nên mới nhưng đạt tới Dương Thực, thế mà ta lại nghĩ hắn còn ẩn dấu tu vi. Mặc dù hiện tại người này tất nhiên cũng là tu vi Dương Thực, ta cũng nhìn lầm hắn rồi!

Nội tâm Chiến Không Liệt thầm than khẽ, trong lòng cực kỳ thất vọng.

Ở phía sau Chiến Không Liệt, trên một tảng đá, Chiến Vân đang khoanh chân ngồi. Nàng nhìn Chiến Không Liệt, nhìn thấy người này mặt mày đang nhăn nhó. Trong trái tim khẽ thở dài, nàng hiểu rất rõ biểu ca lại đang nghĩ tới vị tiền bối kia.

Mấy ngày này, vị tiền bối kia hoàn toàn chấn động La Thiên Tinh Vực. Mỗi lần nàng nhớ tới cảnh tượng trong Lôi Tiên giới, trong nội tâm đều cực kỳ rung động, nếu không nhờ có tiền bối dẫn đầu cuộc tấn công kia thì chỉ sợ hiện tại nàng dĩ nhiên đã bỏ mình. Giờ phút này, ở xa xa còn có một phiến đá màu đỏ sẫm, Đường Ngôn Phong khoanh chân ngồi ở phía trên, ánh mắt hắn âm trầm. Thấy được cảnh tượng này, hắn hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Chiến Không Liệt, Thân Công Hổ, Đường Ngôn Phong, ba người bọn họ ở Nam vực của La Thiên đại danh đỉnh đỉnh, được xưng là Nam Kỹ Tam Kiệt. Trong những khán giả ở xung quanh, ngoại trừ các gia tộc tu chân ra còn có kẻ thù, đó là người phụ trách tranh đoạt phong hào để lựa chọn người lần này, trong đó có ba người đến từ Lôi Tiên Điện.

Trong số ba người này có hai người mặc áo bào xanh, thần sắc lạnh như băng, ẩn trong hai mắt có lôi quang lóe lên. Còn có một người, trên mặt lộ ra vẻ tang thương, trên người mặc áo bào đen, hai mắt thủy chung nhắm lại, dường như hết thảy mọi việc trước mắt đều không thèm để ý.

Hai sứ giả Lôi Tiên Điện mặc áo bào xanh đối với người này cực kỳ tôn kính. Không chỉ có hai người bọn họ như vậy, ngay cả ở bốn phía, các lão tổ của các gia tộc ở trong Nam vực La Thiên này cũng cùng có thái độ này đối với lão già mặc áo bào đen, rất là cung kính.

Ngoại trừ ba người này ra, các lão tổ của các gia tộc vung Nam vực La Thiên cũng đến đây không ít, những người này ngồi trên các phiến đá màu trắng. Các phiến đá màu trắng này không nhiều lắm, không đến mười cái nhưng trên mỗi phiến này cũng đều có một người ngồi, tất cả đều có thanh danh hiển hách. Duy có một điều là lão tổ của Thân Công gia tộc và Chiến gia hãy còn chưa tới.

Trận chiến trong màn quang mạc kéo dài ngàn dặm này dần dần cũng tới hồi kết thúc, từng luồng ánh sáng pháp thuật bắn ra bốn phía, tại nơi hai người giao chiến các gia tộc tu chân đều chăm chú xem ai thất bại.

Một lát sau, một người trong đó thân mình run lên, thần thông của đối phương đã tới sát người, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tiên huyết chảy xuống đang nhanh chóng lùi về phía sau. Mắt nhìn thấy đối phương đang truy kích, người này thầm than, lùi nhanh tiếp về phía sau rồi trầm giọng nói:

- Tại hạ nhận thua!

Một tiếng cười dài từ trong miệng người đang truy kích truyền ra, thân mình người này khẽ chuyển, từ bỏ việc truy kích.

Trong hư ảnh của quầng sáng lay động rồi xuất hiện một người, người này một mặc áo bào màu xanh, đúng là một trong các sứ giả của Lôi Tiên Điện. Lúc hắn xuất hiện cũng đồng thời lóe ra lôi quang, dường như có tiếng sấm rít gào, ánh mắt đảo qua rồi hắn bình tĩnh nói:

- Lý Diệp thắng!

Ngay tại lúc bên ngoài khu vực Nam vực La Thiên, Địa Viêm Tinh, đang diễn ra trận chiến phong hào, cách nơi này hơn mười vạn, thân ảnh Vương Lâm từ trong hư vô thiên địa biến ảo xuất hiện.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn thoáng qua về phía xa xa.

- Lý Nguyên từng nói khu vực tranh đoạt phong hào ở Nam vực La Thiên được tổ chức ở Địa Viêm Tinh. Hơn nữa mỗi một người tham dự đều cần phải có lệnh bài tư cách của Nam vực La Thiên. Nếu không có lệnh bài thì sẽ không được tham chiến. Vả lại một khi bắt đầu liền đem phạm vi trong vòng mười vạn dặm phong tỏa lại. Nếu mà đến chậm sẽ không được vào trong.

Vương Lâm hừ lạnh một cái, thân mình tiến về phía trước một bước, dưới chân hắn tản ra gợn sóng. Sau hai bước như vậy, cả người lại biến mất.

Bên ngoài mười vạn dặm Địa Viêm Tinh, mỗi một ngàn dặm, toàn bộ đều có một tu sĩ khoanh chân ngồi, số lượng các tu sĩ này rất nhiều, hình thành vòng tròn vây quanh Địa Viêm Tinh, hình thành thế phong tỏa, khiến cho người khác không được phép đi vào.

Từng luồng linh lực từ trong cơ thể bọn họ tràn ra, liên tiếp bao phủ lẫn nhau hình thành một sự liên hệ chặt chẽ, mỗi khi một vị trí có biến thì ngay lập tức sẽ bị toàn bộ mọi người phát hiện ra.

Đọc truyện chữ Full