TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 817: Hài Đồng

Ngay sau đó, lần lượt từng người bước vào Lôi Trì, vây quanh ngồi xuống. Chỉ có mấy người cá biệt trong số đó, tu vi không đủ, ngay khi bước vào Lôi Trì lập tức thân mình kịch chấn, vội vàng rời khỏi, sắc mặt tái nhợt như thể bị thương.

Vương Lâm cầm ngọc giản Tây Tử Phượng đưa, nhìn thoáng qua Tây Tử Phượng ở phía xa mặt đỏ bừng không dám nhìn về phía mình, trong lòng thầm than. Ngọc giản này hắn dùng thần thức đảo qua đã biết được, có thể chống đỡ được lôi uy rất mạnh, hiển nhiên là trọng bảo phòng thân của nàng này.

Sau khi trầm ngâm, hắn đặt ngọc giản này vào trong ngực, đi vào Lôi Trì.

Tây Tử Phượng tuy cúi đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hành động của Vương Lâm. Sau khi nàng nhìn thấy Vương Lâm đặt ngọc giản này vào trong ngực, trái tim lập tức lại đập nhanh lên.

Chỉ có điều, giờ phút này nàng không nhìn thấy biểu ca, cũng chính là nam tử anh tuấn mặc áo lam kia, sau khi tiến vào trong Lôi Trì, ánh mắt cũng nhìn về Vương Lâm, ẩn chứa một thái độ thù địch sâu đậm.

Vương Lâm thần sắc như thường, tiến vào Lôi Trì. Ngay khi hắn bước vào trong Lôi Trì, lập tức liền cảm nhận được một luồng lôi lực khổng lồ từ dưới chân trực tiếp nhảy vào trong thân thể.

Một cảm giác cực kỳ khoan khoái lập tức truyền khắp toàn thân Vương Lâm, như thể nơi đây chính là chỗ ở của hắn. Chỉ có điều ngoài mặt Vương Lâm không hề có một chút biến hóa, tiến thẳng về phía trước. Theo bước chân hắn, lôi quang trong Lôi Trì lóe lên, không ngừng quanh quẩn bên ngoài cơ thể, tạo nên những tiếng sấm ầm ầm.

Tìm được một chỗ trống, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống.

- Cửa thứ hai, bắt đầu. Lấy tiếng trống để tính thời gian !

Thanh âm Viêm Lôi Tử vừa truyền ra, lập tức trên bầu trời có hai sứ giả của Lôi Tiên Điện hóa thành cầu vồng bay đến. Sau khi tới gần, hai người này lóe lên hắc quang, lập tức liền có một chiếc trống lớn biến ảo hiện ra.

- Đùng !

Một tiếng trống vang lên, bỗng nhiên vang vọng trời đất. Thanh âm này ầm ầm nổi lên, dường như cũng có thể thay thế được tiếng sấm. Một tiếng trống vang lên là một nhịp thở ! Trong Lôi Trì nghìn trượng có gần hai trăm tu sĩ đang khoanh chân ngồi, khi tiếng trống thứ nhất vang lên, chỉ thấy lôi quang bên trong Lôi Trì như bị chấn động, lập tức đồng loạt dâng lên ba tấc, tiếng sấm rít gào kịch liệt, hóa thành lôi quang vô tận. Dường như bên trong Lôi Trì này nổi lên một cơn gió lốc sấm sét.

Bên trong cơn gió lốc này, Lôi Linh từ lôi quang ngưng tụ thành lại chạy quanh, tản mát ra lôi uy không cách nào hình dung nổi tràn ngập ra nghìn trượng, khiến cho sức mạnh của Lôi Trì trong nháy mắt biến hóa kinh người.

Một lượng lớn lôi quang lóe ra, điên cuồng chui vào trong cơ thể của đám tu sĩ. Những tu sĩ này hoặc là ngưng thần đối phó, hoặc là xuất ra pháp bảo phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Lôi Trì nghìn trượng này chợt lóe lên ánh sáng chói mắt ! Toàn thân Hứa Đình có một màn sương đen lượn lờ, ngăn cản lôi quang xâm nhập. Còn những tu sĩ khác cũng có những phương pháp chống cự.

Vương Lâm trong lúc khoanh chân, lôi đình bên ngoài thân thể gào thét, một lượng lớn lôi đình mạnh mẽ nhập vào trong cơ thể, làm nguyên thần cảm thấy dễ chịu, khiến cho những hao tổn nguyên thần lúc giao chiến với La Tố lúc trước nhanh chóng khôi phục.

Cảm giác này khiến hắn cực kỳ thoải mái. Giờ phút này hắn nhắm hai mắt lại, cũng không nhìn đến mọi người nữa.

- Đùng !

Tiếng trống thứ hai vang lên. Trong phút chốc sức mạnh của Lôi Trì lại trở nên nồng đậm, Lôi Linh kia trong khi rít gào, từng đạo lôi quang to lớn như một cây roi quét ngang, mỗi một lần quất lên mình một tu sĩ, liền khiến cho thân mình tu sĩ kia chấn động ! Tiếng trống lại vang lên, tiếng thứ ba, thứ tư… Mãi cho đến sau tiếng thứ mười, sức mạnh bên trong Lôi Trì nghìn trượng dĩ nhiên đã đạt tới mức trời long đất lở. Chỉ thấy vô số những lôi quang kia đồng thời dâng lên ba trượng, tràn ngập bao phủ toàn bộ Lôi Trì vào bên trong.

Lập tức liền có một tu sĩ đến từ La Thiên Nam Vực sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình như bị một luồng đại lực tấn công, mang theo một lượng lớn lôi quang, trực tiếp bị bắn ra, máu tươi tung tóe, hiển nhiên đã bị thương.

Sương mù quanh thân thể Hứa Đình càng đậm, dường như có thể ngăn cách được lôi đình. Thần sắc hắn như thường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lâm ở đằng xa. Hắn đã quan sát Vương Lâm rất lâu, hành động của đối phương sau khi tiến vào Lôi Trì này hắn thấy quá mức quỷ dị.

- Hứa Mộc này không ngờ không hề chống cự gì, lại không lấy pháp bảo nào ra, chỉ bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, như thể đây chính là chỗ bế quan. Càng quỷ dị hơn chính là sức mạnh lôi đình khổng lồ đi vào trong cơ thể hắn không ngờ… lại biến mất không thấy.

Hứa Đình càng nhìn càng kinh hãi, trong đầu không kìm nổi những phán đoán, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể đoán được câu trả lời thật sự.

Hai sứ giả Lôi Tiên Điện trên bầu trời kia, trong đó có một người quét ngang tay phải, đánh lên mặt chiếc trống đen. Lập tức tiếng trống thứ mười một ầm ầm vang lên.

Bên trong Lôi Trì nghìn trượng, những chỗ có lôi điện lập tức toàn bộ chấn động, bỗng nhiên hướng về một chỗ ngưng tụ lại, trong khoảnh khắc này hình thành một vật hình con rắn cao lớn trăm trượng. Vật này giống như rắn, nhưng lại có nét giống rồng, nó từ lôi điện tạo thành, toàn bộ thân người tản mát ra một luồng thiên địa lôi uy ! Nó chính là Lôi Linh ! Lôi Linh ngưng tụ hiện ra, lập tức gào lên một tiếng. Tiếng rít gào này vang vọng hóa thành một tiếng phảng phất như tiếng sấm, chấn động trời đất, lay động tâm thần của tất cả tu sĩ ! Ngay cả Hứa Đình kia, màn sương đen bên ngoài thân thể lúc này cũng suýt chút nữa sụp đổ. Ánh mắt hắn lộ ra một vẻ khiếp sợ, hai tay bấm quyết, càng có nhiều sương mù từ mi tâm tràn ra, vờn quanh bốn phía.

Hứa Đình còn như thế, càng không phải nói đến những tu sĩ khác. Ở nơi này sau một tiếng rít gào trời long đất lở, lập tức có hơn mười người lần lượt phun ra máu tươi, thân mình bị bắn ra.

Theo tiếng trống thứ mười hai, tiếng thứ mười ba, mười bốn vang lên, Lôi Linh kia lại rít gào kịch liệt hơn. Cuối cùng đến khi tiếng thứ mười lăm vang lên, toàn bộ thân mình Lôi Linh lao ra, hướng về Lôi Trì nghìn trượng, há to miệng phun ra một đạo lôi quang rất lớn ! Tiếng vang ầm ầm khiến cho trời đất biến sắc, tu sĩ ngồi xem bốn phía cả đám sắc mặt đều khẽ biến, tuy bọn họ ở bên ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong từng tiếng rít gào của Lôi Linh kia có một luồng thiên uy không thể chống cự ! Uy lực này ngưng tụ, cuối cùng đến khi Lôi Linh phun ra lôi quang lập tức đạt tới đỉnh điểm. Ngay tức khắc trong Lôi Trì nghìn trượng này lại có hơn mười người phun ra máu tươi, đồng loạt bị bắn ra ngoài, vẻ hoảng sợ trong mắt từng người đã lên tới mức kinh hoàng.

Thân Công Hổ đau khổ giãy dụa, cực hạn của hắn năm đó là mười lăm nhịp thở, lúc này trong lòng cũng có một niềm tin khiến hắn thủy chung vẫn kiên trì.

Chiến Không Liệt hít sâu, cũng cắn răng chịu đựng.

Thậm chí tu sĩ sáu ngón và đồng tử đầu to kia cũng đều như vậy. Nhưng hai người này rõ ràng vẫn chưa dốc toàn lực, vẫn còn có chút ung dung, chỉ có điều, vẻ ung dung này so với Vương Lâm lúc này thật sự là nhỏ bé không đáng kể.

Vương Lâm trong lúc khoanh chân, một đạo lôi quang lớn dung nhập vào trong cơ thể, làm nguyên thần cảm thấy dễ chịu. Những tổn thương lúc trước của hắn trong hơn mười tức này lập tức hoàn toàn khôi phục. Không chỉ như thế, ngay cả những ẩn họa trong trận chiến với Diêu Băng Vân năm đó cũng hoàn toàn được thanh trừ ! Còn về lôi uy rít gào của Lôi Linh kia dừng trên người của Vương Lâm giống như là một đứa trẻ đang khóc rống lên, tuy cảm giác có chút kỳ dị, nhưng lúc này chính xác là hắn cảm thấy như vậy.

Mặc dù đứa trẻ này trong mắt rất nhiều người cực kỳ hùng mạnh, nhưng đối với Vương Lâm thì đối phương chỉ là một đứa trẻ, có thể nói là một đứa trẻ không ngừng tiến hóa thành lôi long ! Vương Lâm thần sắc như thường, không để ý tới hết thảy xung quanh, nhắm hai mắt bình tĩnh hấp thụ lôi lực của nơi này, khiến cho nguyên thần của Thái Cổ Lôi Long dần dần trở nên hùng mạnh hơn.

Mười lăm tiếng trống đã qua, Lôi Linh kia dường như đã thoát được khỏi sự bó buộc, trong tiếng rống to thân mình đảo qua, lập tức thân mình khổng lồ này làm cuộn lên một cơn sóng lôi quang quét ngang qua. Ngay sau đó liền có mười mấy tu sĩ trực tiếp bị đánh vào người, cả đám sắc mặt tái nhợt, bị cuốn ra ngoài.

Lôi Linh kia dường như cực kỳ đắc ý, trong tiếng rít gào thân mình lại đảo qua, lúc này những người bị cuốn vào có cả Vương Lâm ! Ngay khi thân mình trăm trượng của Lôi Linh quét ngang qua, Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt, lạnh lùng chăm chú liếc mắt nhìn Lôi Linh một cái. Ánh mắt này như thể một người lớn nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện đang nghịch ngợm !

Lôi Linh đang đắc ý thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm. Ánh mắt này trực tiếp xuyên qua lôi quang, rơi vào trong lôi hồn. Lập tức khiến một cỗ ý chí được truyền thừa cường đại sâu thẳm trong lôi hồn trong phút chốc bạo phát, tràn ngập khắp toàn thân nó, khiến nó gần như hồn phi phách tán. Lôi Linh trong sự hoảng hốt, nấc lên một tiếng, thân thể chấn động kịch liệt! Ánh mắt Vương Lâm quét ngang thân thể nó, sau đó cuồn cuộn cuốn trở lại. Hết thảy mọi chuyện xảy ra khiến bản năng nó cảm thấy như có một cỗ lực lượng đánh sâu vào thân thể, khiến nó không thể không thối lui.

Đọc truyện chữ Full