Tây Tử Phượng cắn môi. Vốn nàng cùng với gia tộc đi tới tinh vực Liên Minh nhưng trong khoảng khắc trước khi vụ nổ xảy ra, nàng bị một luồng lực lan tới rồi cuốn đi.
Sau đó, nàng bị phân tán với gia tộc, phải cố gắng lắm mới ổn định lại được. Nhưng lúc này, trước mắt nàng chẳng khác gì cảnh tượng nơi địa ngục.
Đồng dạng, sự xinh đẹp của Tây Tử Phượng cũng khiến cho tu sĩ Liên Minh chú ý. Nhất thời liền có người đuổi theo.
Tây Tử Phượng cảm thấy lo lắng, cắn răng tăng tốc. Nhưng sau khi bị luồng lực kia tác động khiến cho tâm thần của nàng bị hao tổn, đồng thời do phải bỏ chạy nên vết thương của nàng lại càng nặng hơn.
Nam tử trung niên bám sau nàng, nhếch mép cười lạnh. Hắn giơ tay vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái kim châm. Hắn vung tay phía trước, kim châm liền lóe lên tia sáng rồi rít lên một tiếng, bay về phía Tây Tử Phượng.
- Nữ tu của La Thiên hãy trở thành lô đỉnh thứ chín của ta. Ha ha! Ta chưa bao giờ được hưởng qua hương vị nữ nhân La Thiên. Lần này, kiểu gì cũng phải thử một chút mới được. - Nam tử trung niên cười to, phi kiếm dưới chân bay nhanh hơn.
Mắt thấy cây kim đan lao tới sắp đâm vào hậu tâm, Tây Tử Phượng lập tức xoay người, hai tay bắt quyết. Ngay lập tức trước mặt nàng xuất hiện một vầng sáng vàng, cố gắng ngăn cản cây kim.
Những tốc độ và lực đạo của cây kim quá lớn. Trong khoảng khắc nó đụng vào vầng sáng, Tây Tử Phượng liền cảm giác được một luồng lực cực mạnh lan tới khiến cho nàng phải phun máu, nhanh chóng thụt lùi. Sắc mặt nàng tái nhợt, không còn một chút máu.
Nam tử trung niên cười to, nhanh chóng lao tới. Chỉ có điều, đúng vào lúc bàn tay hắn chuẩn bị chụp được Tây Tử Phượng, một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
- Lui ra!
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng đập vào tai của nam tử chẳng khác nào có hàng ngàn hàng vạn tiếng sấm cùng nổ một lúc, tạo ra tiếng động ầm ầm. Tu vi của nam tử không cao. Tuy mạnh hơn Tây Tử Phượng nhưng cũng không cao lắm.
Vào lúc này, thân thể hắn run run, hai tai ù đặc giống như bị một thứ gì đó nút chặt. Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim của bản thân đập càng lúc càng nhanh, càng mạnh.
Âm thanh lọt vào tai chẳng khác nào một thanh kiếm sắc xuyên qua thân thể hắn, với một thứ gì đó hủy diệt. Nó khiến cho khuôn mặt hắn tái nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vô thức lùi lại phía sau. Trong nháy mắt, một sự sợ hãi bao phủ toàn thân nam tử trung niên.
Hắn cảm giác được một cách rõ ràng, thân thể của mình không còn do bản thân điều khiển nữa. Giống như trong tích tắc, có một thứ ý chí chui qua hai tay rồi tiến vào điều khiển luôn cơ thể, khiến cho hắn không ngừng lui lại phía sau.
Có một thứ gì đó như đang nhắc nhở phải nghe ý chí đó, không được phản kháng. Nếu không thì chỉ có chết mà không có chỗ chôn.
Cái cảm giác đó lần đầu tiên nam tử gặp phải. Trong sự hoảng sợ, hắn bất chấp tất cả. Tuy thân thể đang lui lại phía sau, nhưng trong tâm của hắn cũng không hề xuất hiện lấy một chút phản kháng.
Luồng ý chí đó giống như một thứ quy tắc dao động trong tinh không, khiến cho nam tử trung niên đang lui lại tiếp tục phun ra một ngụm máu. Không chỉ có hắn mà xung quanh còn có những tu sĩ đuổi theo Tây Tử Phượng. Bọn họ cũng bị thứ ý chí đó tác động khiến cho bản thân không hề có ý định phản kháng.
Trước mặt Tây Tử Phượng chợt xuất hiện một cơn gió lốc khiến cho tất cả những ao tới gần nàng đều bị đẩy lùi. Trong quá trình bọn họ lui lại, từ từ có những tiếng nổ vang len. Đó là do trong đám tu sĩ có những người không chịu nổi ý chí đó mà nổ tung.
Những làn sương máu tỏa ra khắp nơi, nhưng chỉ có điều đây đang là trong tinh không nên nó cũng chẳng đáng chú ý lắm.
Ngay cả nguyên thần của họ cũng không thể thoát khói ý chí đó tác động. Cùng với lúc thân thể nổ tung, nguyên thần cũng bị diệt tuyệt khiến cho hồn phách không thể vào luân hồi. Sau đó chúng hóa thành từng tia sáng mờ mờ rồi dung nhạp vào trong cơ thể Vương Lâm, bị mười tám tầng địa ngục phong ấn.
Cảnh tượng diễn ra quá đột ngột khiến cho Tây Tử Phượng chỉ biết ngẩn người. Trong mắt nàng thoáng cái chỉ còn lại hình ảnh của một người.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn đám tu sĩ đang bỏ chạy. Vừa rồi, một câu nói của hắn có ẩn chứ một chút quy tắc vừa mới ngộ được, kèm theo cảnh giới Ngôn Xuất Pháp Tùy mà hóa ra một thứ ý chí.
Ánh mắt nam tử trung niên hoàn toàn khiến sợ, trong lòng giống như có những tiếng động run rẩy. Hắn có thể khẳng định, đối phương chắc chắn là tu sĩ đại thần thông của La Thiên.
Chỉ có điều, âm thanh đó cũng không thể thoát ra khỏi miệng hắn. Tới lúc này, thân thể hắn đang lui lại chợt phát nổ.
Loại tu sĩ này trước mặt Vương Lâm chẳng hề gây được một chút chú ý.
Cũng giống như năm đó trong mảnh đất Yêu Linh, một tiếng hừ lạnh của Tán ma làm cho thân thể Vương Lâm nổ tung, thì vào lúc này, trình độ của Vương Lâm cũng đã đạt tới mức độ đó.
Nguyên thần của nam tử trung niên bay ra, ngay lập tức tan rã nhanh chóng. Đúng vào lúc sắp chết, trong không trung bỗng vang lên một tâm thanh nhẹ nhàng.
- Xứng đáng La Thiên chính phẩm Lôi tiên Hứa Mộc. - Âm thanh đó vừa vang lên thì từ phía xa cũng xuất hiện một người đi tới. Người đó mặc một bộ áo màu lam, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng trung niên, nét mặt vàng nhợt. Phía sau lưn hắn, những cái bóng màu đen bay lượn chẳng khác gì một tầm áo choàng đang phấp phới trong tinh không.
Người nói chuyện đúng là tu sĩ sáu ngón.
Âm thanh của hắn chìm vào trong tinh không khiến cho nguyên thần của nam tử trung niên thoát khỏi ý chí của Vương Lâm, đang không ngừng tan rã lập tức đình chỉ. Vào lúc này, nguyên thần của hắn đã bị tan rã mất gần nửa, hết sức yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Nét mặt hoảng sợ, nguyên thần của nam tử trung niên lập tức bỏ chạy.
Sắc mặt Vương Lâm bình thản, tay phải vung lên lập tức có một cơn cuồng phong xuất hiện trước mặt. Ngay sau đó, trận cuồng phong hóa thành vô số đạo Trảm La quyết, rồi nhập lại thành một đạo, đuổi theo nguyên thần đang bỏ chạy.
Tu sĩ sáu ngón mỉm cười một cách quỷ dị, cũng đưa tay phải chỉ một cái. Nhất thời, vô số cái bóng đằng sau lưng liền tách ra một chút lao thẳng về phía Trảm La quyết của Vương Lâm.
Hai người lợi dụng nguyên thần đó để triển khai một trận đấu pháp.
Trảm La quyết cùng với vô số cái bóng va chạm với nhau ngay cạnh nguyên thần, phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa. Từ sau khi Vương Lâm hiểu rõ một chút quy tắc, uy lực của Trảm La quyết đã tăng mạnh.
Dù sao thì trước đó, Vương Lâm cũng chỉ thi triển một cách vô thức, không có quy tắc rõ ràng. Vì vậy mà uy lực của Trảm La quyết cũng không thực sự thi triển. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.
Trảm La quyết chém hết tất cả các quy tắc, khiến cho mấy cái bóng vừa mới chạm phải liền nổ tung rồi biến mất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả những cái bóng biến mất, đạo Trảm La quyết lại lao thẳng đến Nguyên Thần.
Tu sĩ sáu ngón biến sắc, vừa cất tiếng hừ lạnh vừa bước đi. Tay phải của hắn bắt quyết khiến cho những cái bóng sau lưng co lại. Gần như chỉ trong nháy mắt dung hợp lại làm một, hóa thành một quả cầu đen.
Một làn hơi thở chấn động tinh thần từ trong quả cầu tỏa ra, tràn ngập trời đất. Quả cầu tự động bay ra với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía đạo Trảm La quyết. Nó giống như có thể xuyên qua hư vô, thoáng cái đã tới gần đạo Trảm La quyết. Ngay vào lúc cả hai va chạm, quả cầu bổ tung hóa thành vô số tia khí đen bao quanh Trảm La quyết.
Tu sĩ sáu ngón cất tiếng cười dài, tay phải vung lên. Nhất thời, một luồng lực cực mạnh xuất hiện, bao phủ lấy nguyên thần khiến cho nó nhanh chóng lui lại phía sau. Rồi dưới sự trợ giúp của luồng lực đó, nguyên thần liền biến mất về phía cuối tinh không.
- Chu Thiên ta muốn cứu người, ai cũng không thể giết.
Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, chẳng thèm để mắt tới Chu Thiên. Hắn nhấc chân bước về phía trước, dưới chân lập tức xuất hiện một gợn sóng rồi trong phút chốc toàn thân dung nhập vào không gian.
Cảnh tượng đó khiến cho Chu Thiên ngẩn người, nhưng ngay lập tức đồng tử trong mắt hắn co lại.
Giữa tinh không, nguyên thần không còn sự thất thần mà có chút vui mừng lẫn sợ hãi, nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng trong tinh không, Vương Lâm bình tĩnh bước đi, tay phải nắm lại đánh ra. Nhất thời, một tiếng nổ vang lên, không gian rung chuyển xuất hiện những con sóng gợn.
- Vỡ!
Vương Lâm quát nhẹ, nguyên thần liến chấn động rồi dừng lại. Sau đó chẳng khác gì được làm bằng cát rồi bị cuồng phong thổi bay.
Ánh mắt Chu Thiên lóe lên tinh quang nhìn Vương Lâm chằm chằm. Sau đó, hắn giơ tay phải chỉ về phía Tây Tử Phượng đang đứng kinh ngạc ở phía xa. Lập tức liền có mấy cái bóng lao thẳng về phía nàng.
- Ngươi muốn cứu người con gái này, ta không cho ngươi thành công. - Âm thanh của Chu Thiên vang lên. Trong nháy mắt, mấy cái bóng đã tới gần Tây Tử Phượng.
Sắc mặt Tây Tử Phượng tái nhợt, vội vã lui lại phía sau.
Chu Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm nét mặt Vương Lâm. Chỉ có điều hắn không thể nhận ra chút vui buồn trên khuôn mặt đối phương. Từ đầu tới cuối, Vương Lâm cũng luôn bình tĩnh như vậy. Đối với hành động của Chu Thiên, sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương rồi cứ thế bước đi.
Đồng tử trong mắt Chu Thiên co lại. Hắn chẳng hề nghĩ ngợi, vội vã lui lại phía sau.
Bên cạnh Tây Tử Phượng, một gợn sóng xuất hiện rồi Vương Lâm bước ra. Hắn giơ tay đấm một cái khiến cho mấy cái bóng lập tức tan biến.
- Ngươi muốn giết nàng, Hứa mỗ mặc kệ. Nhưng trước mặt ta thì không được. - Âm thanh Vương Lâm bình thản, nói xong ánh mắt lóe lên sát khí, bước thẳng về phía Chu Thiên.
Chu Thiên cười lạnh, hai tay bắt quyết. Một ngón tay chỉ lên trời, vô số cái bóng sau lưng liền ngưng tụ trước mặt rồi hóa thành một cây cự phủ màu đen. Chu Thiên nắm cây búa trong tay rồi ném mạnh về phía trước.
- Vạn hồn nuốt thần. - Trong tiếng quát của Chu Thiên, cây cự phủ đã tới trước mặt Vương Lâm.
Vương Lâm bước sang một bên, tay phải đấm thẳng về phía trước. Trong những tiếng động ầm ầm vang vọng trời đất, cây cự phủ chấn động rồi nổ tung. Vô số cái bóng tản ra xung quanh, sau đó từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ về phía Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ngón tay phải chỉ lên trời. Nhất thời những tiếng động ầm ầm xuất hiện, toàn bộ những tia sét trong phạm vi mấy vạn trượng trong không gian liền xuất hiện. Khắp bốn phía chỉ là Lôi điện.
Những tiếng sét ầm ầm rung chuyển khắp trời đất. Trước mặt Vương Lâm từng tia chớp từ trên trời giáng xuống khiến cho hơn vạn cái bóng liền nát vụn.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Chu Thiên. Hai tay hắn bắt quyết, ngón tay điểm vào mi tâm. Ngay lập tức liền có những ký tự xuất hiện:
- Hồn sát!
Hai chữ vừa dứt, những ký hiệu giống như chui ra khỏi thân thể. Trên đỉnh đầu chợt có một vòng tròn màu đen xuất hiện rồi nhanh chóng tản ra bốn phía.
Tốc độ lan tràn của nó quá nhanh, gần như trong nháy mắt nó đã tới gần Vương Lâm. Cơ bản là Vương Lâm cũng chẳng né tránh cứ từng bước tới gần Chu Thiên.
Trong khoảng khắc cái vòng đen chạm phải thân thể Vương Lâm liền hóa thành vô số sợi tơ nhỏ rồi chui vào trong cơ thể hắn. Chỉ có điều chưa chui vào quá sâu, nó đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Tốc độ của Vương Lâm không hề chậm lại, tới gần Chu Thiên mà đánh ra một quyền.
Chu Thiên biến sắc, vừa lui lại phía sau vừa vỗ vào túi trữ vật. Ngay lập tức, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu màu tím. Vừa bóp nát một cái, quả cầu liền tỏa ra ánh sáng màu tím, bao phủ lấy Chu Thiên.
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, ánh sáng tím biến mất, tốc độ lui lại của Chu Thiên còn nhanh hơn.
Trong khoảng khắc mới lui lại được một chút, Vương Lâm đã dung nhập vào trong trời đất rồi xuất hiện ngay bên cạnh Chu Thiên. Hắn vung chân phải, đá mạnh một cái.
Tốc độ của cú đá quá nhanh khiến cho nơi nó đi qua, không khí phát ra tiếng nổ. Giống như một cước đó có thể đá nát cả không trung. Rồi chỉ trong tích tắc, cú đá đã trúng thân thể của Chu Thiên.
"Uỳnh"
một tiếng nổ vang lên, thân thể Chu Thiên liền nổ tung, những mảnh thịt vụn bắn ra xung quanh. Đúng lúc này, trong không gian chợt vang lên một tiếng cười dài. Một cái bóng màu hồng chợt xuất hiện rồi lao thẳng tới Vương Lâm.
- Chu Thiên ta muốn cái thân thể này. - Âm thanh vang vạng khắp nơi, cùng lúc đó cái bóng màu hồng nhanh chóng chui vào trong cơ thể Vương Lâm, lao thẳng tới nguyên thần.
Nhưng đúng vào lúc mà cái bóng màu hồng tới gần, nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm chợt mở hai mắt. Bên ngoài nguyên thần có một bộ giáp cổ thần. Nó dung hợp với nguyên thần tạo nên một lực phản chấn rất mạnh.
Trong nháy mắt khi cái bóng màu hồng nhảy vào chuẩn bị đoạt xá, liền phải đối đầu với lực phản chấn đó. Một tiếng hừ bi thảm vang lên rồi xuất hiện vô số những cái bóng. Chúng giống như gặp phải thiên địch nên vội vàng lui lại, định lao ra khỏi cơ thể Vương Lâm.
Nhưng trong tích tắc khi bọn chúng định lao ra, nguyên thần của Vương Lâm liền chuyển động. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long há to cái miệng hút một cái. Nhất thời, liền có một số cái bóng không thể chạy ra chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị Vương Lâm nuốt chửng.
Vào lúc này, quanh người Vương Lâm tràn ngập một lớp sương màu tím. Từng luồng khí màu hồng nhanh chóng chui ra, ngưng tụ bên ngoài mười trượng hóa thành một bóng người.
- Mượn ngươi thử thần thông của Hứa mỗ. - Tay phải Vương Lâm bắt quyết, mở miệng nói một cách bình thản:
- Tát đậu thành binh.
Tiên nguyên trong cơ thể Vương Lâm tách ra một chút rồi vận chuyển rồi ngưng tụ ở tay phải. Sau đó nó hóa thành một vầng sáng màu vàng, rồi bị Vương Lâm ném đi chẳng khác nào một nắm đậu.
Trong nháy mắt, tinh không bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy vô số ánh sáng vàng trong nháy mắt biến thành những cái bóng người.
Tát đậu thành binh! Đây là lần đầu tiên Vương Lâm thi triển. Những cái bóng kia đều là người bị Vương Lâm giết chết. Tuy nhiên hồn phách của họ không thể vào luân hồi mà bị giam cầm trong mười tám tầng địa ngục.
Vào lúc này, tất cả số hồn phách đó xuất hiện, tỏa ra một bầu oán khí mạnh tới mức không thể tưởng tượng. Mỗi một người bị Vương Lâm giết chết đều mang theo một nỗi oán hận đến cùng cực.
Chu Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt mà chấn động, ánh mắt không giấu được sự khiếp sợ.
Tuy nói tất cả những cái bóng xuất hiện, phần lớn không thể sinh ra uy hiếp đối với Chu Thiên. Nhưng có một bộ phận vẫn khiến cho hắn phải hít một hơi thật sâu.
Trong đó có một người, vẻ mặt âm trầm, toàn thân đầy khí đen. Trên người hắn có một sự dao động rất mạnh.
- Tu sĩ Khuy Niết! - Chu Thiên nhìn bốn phía, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Bốn phía còn có hơn một trăm linh hồn của tiên nhân. Oán khí và tiên khí kết hợp tạo ra sát khí bao phủ trời đất.
Trong khoảng khắc nhìn thấy đám tiên nhân đó, Chu Thiên không dám tin vào mắt mình, thất thanh nói:
- Đây là linh hồn của tiên nhân. - Cả đời hắn nghiên cứu về hồn phách nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Trong đó có rất nhiều hồn phách của gia tộc họ Diêu đang tỏa ra sát khí nồng nặc.
- Đây là thứ pháp thuật gì? Thật đáng sợ. Không ngờ lại có thể giam cầm nhiều hồn phách như vậy, không để cho vào luân hồi. Thứ thần thông này đúng là thủ đoạn của ma đạo. - Cảnh tượng trước mắt làm cho sự chấn động của Chu Thiên đạt tới mức cao nhất, vô cùng hoảng sợ. Nhưng càng làm cho hắn choáng váng chính là phía sau.
Chỉ thấy sau vô số cái bóng, chợt vang lên tiếng rống của một con dã thú. Tiếng rống đó vừa vang lên, khiến cho tất cả những cái bóng xung quanh e ngại mà tránh sang một bên, để lộ ra một con đường.
Một làn khói tía ầm ầm lao đến. Không có bất cứ một cái bóng nào có can đảm ngăn cản phía trước. Đám mây tía đó quay cuồng để lộ bên trong một người.
Người đó thoáng nhìn có vẻ mặt trung niên, mái tóc màu hồng, khuôn mặt dữ tợn. Từ trên người hắn có một luồng sát khí khó có thể hình dung tản ra nhưng muốn nghịch chuyển cả trời đất.
Trong khoảng khắc người đó xuất hiện, Chu Thiên ngẩn người nhưng rồi ngay lập tức ánh mặt xuất hiện một sự hoảng sợ chưa từng có.
- Huyết Tổ của Thiên Vận tinh - Chu Thiên tái mặt, chẳng hề nghĩ ngợi vội vã lui về phía sau. Vào lúc này, hắn không còn có ý định giết chết Hứa Mộc. Không phải hắn không muốn giết mà là giết không được.
Tu vi của hắn tuy rằng đạt tới Khuy Niết trung kỳ, nhưng vẫn cảm thấy Hứa Mộc quỷ dị khó lường. Thần thông này của đối phương với kiến thức của hắn liền biết tất cả những hồn phách đó phải tự tay giết chết rồi sử dụng phương pháp nào đó, giam cầm hồn phách để sử dụng.
Mà Huyết Tổ thì hiển nhiên là hắn nhận ra. Vì vậy mà trong lòng hoàn toàn khiếp sợ.
- Huyết Tổ chính là tu sĩ Tinh Niết vậy mà bị Hứa Mộc giết chết. Người này ta không thể chống cự. Trốn nhanh.
Vương Lâm chỉ tay vào Chu Thiên, nói một cách bình thản:
- Lôi người này vào mười tám tầng địa ngục.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Huyết Tổ liền gầm lên một tiếng rồi lao đi kéo theo đám mây đỏ như máu, bay về phía Chu Thiên.
Sắc mặt Chu Thiên tái nhợt vội vã lui lại. Nhưng vào lúc này, một trăm tiên nhân và người của Diêu gia đã tỏa ra bốn phía mà lao tới, phong kín tất cả đường lui của hắn.
Bên ngoài lại có vô số hồn phách bay quanh, phát ra những tiếng rít. Ánh mắt của Chu Thiên trở nên điên cuồng. Cả đời hắn nghiên cứu về hồn phách nên vào lúc này quát khẽ một tiếng, hay tay bắt quyết. Một ngón tay đặt trước ngực khiến cho thân thể nổ tung hóa thành vô số cái bóng bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Hồn của Chu Thiên đã gần đến mức đại thành, thân thể đã bị hắn luyện hóa. Thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị hắn dung nhập vào trong hồn phách. Có như thế mới thực sự thi triển được pháp thuật Hồn Sát. Mặc dù là người có tu vi cao thâm hơn so với hắn nhưng nếu không chú ý cũng bị hắn đánh lén thành công.
Nhưng lần này hắn chỉ biết kêu khổ. Lúc trước vốn định đoạt xá nhưng trong cơ thể Vương Lâm lại có giáp bằng da Cổ Thần khiến cho hắn bị thương nhẹ. Chút thương tích đó cũng không đáng kể, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được nguyên thần của Vương Lâm lại có thể hung mãnh như vậy, cứ thế mà cắn nuốt. Khiến cho hắn không thể không lùi. Nhưng khi ra khỏi thân thể Vương Lâm, đang định thi triển thần thông thì lại gặp phải cảnh tượng trước mặt.
Vào lúc này, mới hóa thân thành vô số cái bóng đang định bỏ chạy thì hồn của Huyết Tổ đã nhe răng cười. Bên ngoài thân thể hắn bao phủ một đám mây đỏ, cùng với một trăm hồn phách tiên nhân và hồn phách của Diêu gia bay tới.
Hồn phách của Huyết Tổ giống như một con mãnh thú, giơ hai tay chộp lấy phần lớn phân thân của Chu Thiên rồi kéo vào trong sương mù.
Tiên nhân xung quanh cũng là như vậy. Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả những cái bóng của Chu Thiên không có một cái nào chạy thoát.
Khắp không gian xuất hiện những cơn gió lạnh lẽo, nơi nơi chỉ toàn là hồn phách tỏa ra oán khí đầy trời. Vương Lâm đứng bên cạnh, nét mặt bình tĩnh. Với uy lực của Tát Đậu Thành Binh hắn cũng hiểu một chút.
Giơ tay phải , ngón tay hắn chỉ thẳng lên bầu trời. Ngay lập tức bên trên xuất hiện một dòng xoáy hút tất cả hồn phách vào bên trong. Chỉ còn lại Huyết Tổ, ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu hồng, rống lên một tiếng rồi bay thẳng về phía Vương Lâm.
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn nắm lại thành quyền đấm thẳng về phía trước.
Một tiếng nổ vang lên, nguyên thần Huyết Tổ lập tức ngừng lại. Nhân dịp, Tiên nguyên trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng lưu chuyển khiến cho tốc độ của dòng xoáy cũng tăng lên tỏa ra lực hút cực mạnh. Linh hồn của Huyết Tổ không cam lòng, gầm lên một tiếng rồi bị hút vào trong.
Cuối cùng, dòng xoáy trong tinh không từ từ biến mất rồi hóa thành một tia sáng chui vào trong miệng Vương Lâm. Trong mười tám tầng địa ngục trong nguyên thần, ở tầng thứ mười ba xuất hiện thêm một cái hồn phách.
Hồn phách đó tuy là ở tầng mười ba nhưng bị giữ ở gần đỉnh. Kẻ đó chính là Chu Thiên.
Giết Chu Thiên, Vương Lâm hơi liếc Tây Tử Phượng rồi tiếp tục di về phía trước. Tháp Sơn vẫn bám sát theo sau. Đồng Tử đầu to nhìn thấy tất cả cũng không cảm thấy sợ.
Về phần Lôi Cát cũng bám sát sau lưng Vương Lâm mà đi. Tây Tử Phượng im lặng cũng đi theo.
Trong quá trình hành tẩu, Vương Lâm vẫn đang trầm ngâm.
- Lần này La Thiên và Liên Minh giao chiến đã tới thời điểm kịch liệt. Vào lúc này, có lẽ nên có một chút thành tích trấn an lòng Viêm Lôi Tử. Mà muốn đạt được nhiều danh vọng trong đám tu sĩ La Thiên thì chỉ có làm như thế. Ngày sau nếu gặp phải đám người Thiên Vận Tử, hay là Thác Sâm ra khỏi nơi của Cổ Thần thì Viêm Lôi Tử chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm, hắn thầm quyết định như vậy. Chỉ có điều trong lòng hắn cũng chẳng quan tâm tới việc La Thiên tấn công Liên Minh. Suy nghĩ một chút, Vương Lâm vỗ tay vào túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một lá cờ nhỏ.
Trên lá cờ phấp phới có hình một con hổ. Sau khi Vương Lâm cầm trên tay, con hổ liền bay thẳng ra ngoài. Nó gầm lên một tiếng khiến cho cả khoảng không chấn động.
Lấy Thiên Hổ kỳ, thả Phi Thiên hổ có thể nói Vương Lâm ở phía Tây của Liên Minh đã xuất ra danh tiếng của mình. Một lát sau, phía trước liền có hơn mười đạo kiếm quang xuất hiện. Bọn họ chia làm hai nhóm chém giết lẫn nhau, trong đó bên La Thiên rõ ràng là không địch lại nên thối lui liên tiếp.
Bên kia thì sát khí đằng đằng, phát ra đủ loại thần thông. Trong khoảng khắc liền có một tu sĩ La Thiên bỏ mạng.
Bảy, tám tu sĩ La Thiên còn lại ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng. Bọn họ chạy tới đây, cơ thể bị trọng thương, hoàn toàn kiệt sức không còn hy vọng bỏ chạy.
Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm từ xa vọng đến. Cùng lúc đó, một luồng thần thức mênh mông lan quan khiến cho đám tu sĩ La Thiên đều chấn động, quay đầu lạ nhìn, ánh mắt xuất hiện sự vui mừng lẫn sợ hãi.
- Lôi tiên Hứa Mộc.
- Đúng là chính phẩm Lôi Tiên Hứa Mộc.
Tu sĩ Liên Minh ở đây đều được trưởng bối cho biết một số tư liệu về La Thiên. Trong số đó có một lão già có biết qua cái tên Hứa Mộc này.
Hắn biến sắc, hàn quang lóe lên trong mắt, chẳng hề nghĩ ngợi vội vã lui lại. Đồng thời, hắn quát khẽ:
- Tu vi của Hứa Mộc đã đạt tới Khuy Niết. Ta không thể địch lại. Lui mau.
Tại một phía khác có ba tu sĩ đang chém giết lẫn nhau, chẳng phân thắng bạ. Cả ba người đều là tu sĩ Âm Hư, một người thuộc Liên Minh còn hai người la tu sĩ La Thiên. Nhưng tu sĩ Liên Minh ra tay tàn nhẫn, một mình đánh hai lại hết sức thong dong.
Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm từ xa vọng đến. Một trong hai tu sĩ La Thiên lập tức dụng thần thức quan sát liền chấn động.
- Hứa Mộc! - Chẳng những hắn biết Hứa Mộc mà còn là một người được Vương Lâm cứu ở Lôi Tiên giới.
Tu sĩ Liên Minh đang giao chiến cũng ngẩn người. Cái tên Hứa Mộc hắn cảm thấy hơi quen. Suy nghĩ một chút, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Môn phái của hắn được Liên Minh tu chân truyền tới một số tư liệu, nói tu sĩ La Thiên được chia làm bảy cấp. Cấp một yếu nhất, cấp bảy cực mạnh. Mà Hứa Mộc, hắn nhớ kỹ là đang ở cấp thứ năm. Chẳng hề nghĩ ngợi, hắn vội vàng lui lại phía sau.
Trên đường đi, Vương Lâm gặp rất đông tu sĩ. Trong số đám tu sĩ đó, bên La Thiên nhìn thấy Vương Lâm, nhất là Phi Thiên hổ liền kích động mà nhanh chóng tới gần.
Những âm thanh liên tiếp vang lên:
- Tham kiến Lôi Tiên. - Từng từ từng chữ một từ miệng đám tu sĩ La Thiên vang lên. Trong mắt họ, vào lúc này, Vương Lâm chẳng khác gì một trận đèn sáng.
Vốn lúc trước khu vực phía Tây bị nổ tung. Biến cố bất ngờ khiến cho phần lớn tu sĩ La Thiên bị khủng hoảng, cố gắng đột phá nên chết rất nhiều. Những người may mắn còn sống cũng lập tức phân tán.
Đồng thời, Liên Minh tu sĩ xuất hiện càng khiến cho tu sĩ La Thiên cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng vào lúc này, Thiên Hổ kỳ của Vương Lâm chính là cái cọc cho bọn họ bấu lấy.
Tiếng hổ gầm vang lên khiến cho bất cứ tu sĩ La Thiên nào nghe thấy đều rung động.
Mà Vương Lâm cũng thay đổi thái độ. Nếu gặp phải người của hai bên đang chém giết liền lập tức ra tay. Từ từ, bên cạnh Vương Lâm, tụ tập rất nhiều tu sĩ La Thiên.
Những người đó ở cùng một chỗ tạo nên một lực lượng cực mạnh. Cơ bản Vương Lâm chẳng cần ra tay. Gặp bất cứ chuyện gì, đám tu sĩ La Thiên sẽ lao ra mà tiêu diệt địch.
Từ từ, càng lúc càng có nhiều tu sĩ La Thiên tụ tập bên cạnh Vương Lâm. Bọn họ hóa thành từng đạo kiếm quang, chẳng khác gì một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào phía Tây của Liên Minh.
Ở đây, đội hình tu sĩ của Vương Lâm vẫn không phải là một. Đám sử giả khác của Lôi Tiên điện cùng với một trăm lẻ tám vị tiên và một số gia tộc tu chân cũng giống như vậy.
Chỉ có điều, đội hình của Vương Lâm có số lượng nhiều nhất.
Tiến về phía trước liên tục có người gia nhập. Cuối cùng, mấy trăm đạo kiếm quang bay trong tinh không phát ra những tiếng động. Trong những tiếng động đó còn có cả tiếng hồ gầm, vang vọng đi khắp nơi.
Danh vọng của Vương Lâm trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới một mức độ rất cao.
Trong lúc đám tu sĩ vây quanh Vương Lâm tiến vào vị trí trung tâm khu vực phía Tây của Liên Minh, đột nhiên trong tinh không có một con sóng gợn từ xa truyền đến.
Trong làn sóng gợn đó có một thứ khiến cho người ta phải chấn động. Đám tu sĩ phía sau Vương Lâm ngay cả kiếm quang dưới chân cũng cảm giác không yên.
Vương Lâm nhìn một cách chăm chú rồi tản thần thức ra xung quanh. Mới tản ra được một chút, với định lực của hắn cũng phải ngẩn ngơ.
Chỉ thấy trong tinh không một cái cây to dài vạn trượng, tán rộng ngàn trượng đang phát ra những tiếng động ầm ầm lao thẳng tới đây.
Bốn phía xung quanh cây cự mộc có vô số tu sĩ La Thiên. Sát khí nồng nặc tỏa khắp trời đất. Càng khiến cho Vương Lâm kinh hãi đó là trên cái cây đó còn có một mùi máu tanh nồng nặc khiến cho xa như vậy mà vẫn còn cảm thấy.
Hiển nhiên là đã có không biết bao nhiêu người bị cây gỗ giết chết.
Cái cây lớn như vậy, từ trước đến giờ Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy. Mà chỉ cần nhìn thấy nó thì trong lòng sẽ xuất hiện một cái cảm giác không nói nên lời. Hắn biết rõ cho dù chính mình mà bị cái cây đó chạm phải cũng bị trọng thương. Nếu không cẩn thận thì hình thần câu diệt cũng là chuyện bình thường. Trừ khi nhanh chóng dung nhập vào trời đất mà đào tẩu.
Nếu nói cái cây đó làm cho Vương Lâm chấn động, thì cái mà khiến cho hắn ngây người chính là thứ sau cái cây đó.
- Vọng Nguyệt!
Thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt giống như một tinh cầu tu chân. Vô số cái xúc tua dài vạn trượng của nó tỏa ra xung quanh cùng với tiếng rống kinh người, lan khắp cả tinh không.
Khoảng khắc nhìn thấy Vọng Nguyệt, thân thể Vương Lâm chợt chấn động. Mà sự chấn động đó là đến từ Cổ Thần.