TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 997: Một Câu Trước Đoạt Xá

Hư Không Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, sát khí từ lần trước trong tiên đế động phủ này, giờ không thể áp chế lại lần nữa. Lúc này hắn quên mất với tu vi của mình, thì làm sao có thể khống chế được tâm thần của mình. Cả người liền hóa thành một đạo tàn ảnh, thẳng tới Vương Lâm.

-Tiểu tạp chủng, hôm nay lão phu sẽ giết chết ngươi trong này!

Vương Lâm lùi nhanh về sau, trong mắt lộ ra hàn quang.

Ngay khi Hư Không Tử truy sát Vương Lâm, đột nhiên từ tiếng nổ lớn do pháp thuật ầm ầm vang lên trong màn sương đen, không ngờ một lần nữa lại khuếch tán ra bốn phía chung quanh. Lúc này, chỉ thấy Thiên Vận Tử từ bên trong bắn ra ngoài, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng cũng không chật vật. Sau khi hắn lao ra màn sương đen cũng liền hóa thành hắc hồng giống như Vương Nguy lúc trước, lấy tốc độ cực nhanh bắn thẳng tới Thiên Vận Tử.

Ánh mắt Thiên Vận Tử chợt lóe, chân không một chút dừng lại, khi lao ra, tay phải chạm ở mi tâm một chút. Lập tức trên mi tâm liền có quang mang bảy màu biến ảo thành ra, hình thành lên một quầng sáng bảy màu chói lòa đụng chạm với hắc hồng. Rầm một tiếng, hắc hồng và quang mang bảy màu sụp đổ, nương theo lực tấn công, Thiên Vận Tử không chút do dự nhanh chóng lùi lại.

Bất thình lình, cảnh tượng này hiện ra, lập tức khiến cho Hư Không Tử tâm thần chấn động, nhưng không buông tha việc đuổi giết Vương Lâm, mà tốc độ còn nhanh hơn.

Lão nhân hồ lô tới bên cạnh Thiên Vận Tử đang bại lui, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, không cần nghĩ lập tức nhảy về sau.

Màn sương đen đằng sau quay cuồng đã đạt tới đỉnh điểm, từng trận ầm ầm kinh thiên động địa không ngừng truyền ra ngoài. Một tiếng kêu đau đớn rõ ràng lọt vào tai mọi người. Bối La từ trong màn sương đen bị hất tung ra ngoài, phun một ngụm máu tươi. Toàn thân yêu khí của Bối La dường như bị đánh tan, lập tức ngưng tụ lại một lần nữa, nhưng trong mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng vô cùng nồng đậm.

Phía sau hắn, màn sương đen nhanh chóng co rút lại gần như trong nháy mắt toàn bộ màn sương đen đã co rút lại vị trí trung tâm, tới cơ thể vị Cổ Ma mặc giáp kia.

Cổ Ma lúc này tay phải cầm một yêu đao dài chừng ba trượng màu đen dày. Bước đi của hắn không nhanh nhưng cũng không chậm chút nào. Mới bước được hai bước, liền tới gần lão nhân hồ lô ở phía trước.

Lão nhân hồ lô thần sắc lộ vẻ hoảng sợ, thân mình lập tức tránh lui. Nhưng trong khoảnh khắc hắn rời đi Cổ Ma đã bước một bước tới nơi, bối đao trong tay tùy ý vung lên, đảo qua trên người lão nhân hồ lô.

Một lực sắc bén không thể tưởng tượng nổi lập tức khiến cho lão nhân hồ lô này thần sắc đại biến. Hắn không kịp suy nghĩ, hồ lô dưới chân lập tức bay lên cản trước người, tay phải lại chộp về phía hồ lô.

Nhưng trong khoảnh khắc hồ lô phun ra thần thông. Đao mang chợt lóe, hồ lô này lập tức kêu lên ca một tiếng, phân thành hai mảnh! Lão nhân hồ lô thân mình chấn động, cúi đầu nhìn lại, không ngờ thân thể đã bị chia làm hai nửa.

Ngay cả nguyên thần cũng không có cơ hội chạy ra ngoài, bị một đao quét ngang ngay trong cơ thể.

Hết thảy chuyện này xảy ra chỉ trong phút chốc, thân thể của Cổ Ma Tháp Già cũng không chút dừng lại, đi qua bên người lão nhân hồ lô, thân thể lão nhân này ầm ầm tan vỡ.

Cảnh tượng này, làm cho người xem chung quanh giật mình kinh sợ, người áo đen thần sắc lộ ra vẻ hoảng sợ, tốc độ bỏ chạy càng nhanh hơn.

Một giọt máu tươi từ trên mũi đao nhỏ xuống, vẻ mặt Cổ Ma dữ tợn, truy hướng Bối La.

-Bối La, năm đó tổ tiên ngươi và ta đều trong cổ chi nhất tộc, bản ma không có giết ngươi, nhưng lúc này ngươi chính là muốn tìm chết. Bản ma chỉ có thể thành toàn cho ngươi.

-Thối lắm, ước định năm đó của ta và ngươi, ta lấy thân thể, ngươi lấy trí nhớ, nếu không phải ngươi trở mặt, thân thể của Thanh Sương này phải thuộc về Bối La ta mới đúng!

Bối La bay lùi lại sau, miệng thét lên bén nhọn.

Cổ Ma mặc giáp kia ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, cầm đao đuổi theo miệng bình tĩnh nói:

-Bất quá bản ma thay đổi nhanh hơn một chút mà thôi, nếu chậm, vị trí của ta hôm nay tất nhiên sẽ bị nghịch chuyển!

Hắn nói xong, tay phải vung bối đao lên, chém một cái về phía trước.

-Lộ ra thân thể yêu linh của ngươi cho bản ma coi nào!

Một đạo quang mang kinh thiên động địa chợt lóe ra, dường như là một đao khai thiên tích địa từ trên trời giáng xuống. Dưới một chém của Cổ Ma, lập tức vô số thanh âm ầm ầm đột ngột vang lên từ mặt đất.

Chỉ thấy một đạo đao mang mấy vạn trượng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, điên cuồng đuổi theo Bối La. Bối La sắc mặt đại biến, đao mang kia quá nhanh. Hắn căn bản không kịp né tránh, lập tức bị đao mang dừng ở trên người.

Ầm một tiếng, đao mang xuyên thấu qua thân thể Bối La, trực tiếp dừng trên mặt đất. Mặt đất vốn đã sụp đổ xuống, lập tức phát ra những tiếng ầm ầm, liền xuất hiện một khe rãnh dài hơn vạn trượng, không biết sâu bao nhiêu!

Thân thể Bối La phân làm hai, lập tức tan vỡ thành máu thịt, nhưng khi cơ thể tan vỡ, có một cỗ yêu khí màu lục lao ra trong nháy mắt. Nó ngưng tụ trong không trung, hình thành một Cổ Yêu cực lớn cao ước chừng trên dưới trăm trượng!

Đây mới chính là thân thể của Cổ Yêu. Thân thể Yêu Linh của hắn vừa xuất hiện, lập tức lóe lên, lấy tốc độ cực kỳ kinh người chạy đi. Cổ Ma hừ lạnh một tiếng, cầm đao đuổi theo, đối với những người khác, hắn căn bản không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một cái, đối với hắn mà nói chỉ là những con kiến mà thôi. Khiến hắn coi trọng chính là Cổ Yêu này, ngoài ra còn có một cỗ khí tức Cổ Thần mà hắn cực kỳ chán ghét khi hắn vừa mới xuất hiện đã phát hiện ra.

Trong truy kích, ánh mắt Cổ Ma lạnh lùng liếc qua Vương Lâm một cái.

Lúc này, Vương Lâm đang thi triển tốc độ của mình gần như tới cực hạn, tránh né Hư Không Tử đang truy đuổi như chó điên ở phía sau. Nhưng tốc độ của hắn vẫn quá chậm so với Hư Không Tử. Lúc Vương Lâm nguy cơ nhất, hắn lập tức lấy ra tốc phù của phù văn tộc, sau khi dán lên trên người, tốc độ đạt tới đỉnh điểm trong thời gian ngắn.

-Đi tới cung điện phía trước, đó, là nơi ở của thê tử ta. Nàng đã được mang đi trước khi sư tôn bị đoạt xá, chắc chắn sẽ không sao.

Thanh âm Vương Nguy ở phía sau truyền tới tai Vương Lâm. Sau khi ăn đan dược vào, thương thế của hắn dĩ nhiên đã khôi phục toàn bộ. Sau khi nói lời này ra, thân thể Vương Nguy nhoáng lên một cái lập tức rời khỏi Vương Lâm, thẳng tới Hư Không Tử.

Vương Lâm không chút tạm dừng, lập tức thay đổi phương hắn, chợt lóe lên chạy tới cung điện đã sụp đổ phía trước. Thần thức của hắn vừa đảo qua phát hiện ra Hồ Quyên đang hôn mê trong đống hoang toàn.

Tới gần Hồ Quyên, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi tay phải ẩn chứa một chút hỏa diễm chi lực, nhanh chóng điểm vào mi tâm của Hồ Quyên, hỏa diễm dung nhập vào trong cơ thể Hồ Quyên, lập tức làm nàng tỉnh lại.

-Tiền bối mới nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vương Lâm không kịp giải thích, trong khoảnh khắc Hồ Quyên thức tỉnh, lập tức truyền âm nói.

Hồ Quyên sau khi tỉnh dậy trong nhất thời có chút mê man, nhưng rất nhanh khôi phục lại, đứng dậy hai tay bấm niệm thần chú. Một ngón tay chỉ lên khoảng không, lập tức trên trời ầm ầm tiếng động quanh quẩn, chỉ thấy sáu đạo quang trụ ầm ầm xuất hiện giữa thiên không trực tiếp dừng trong phạm vi mười trượng quanh người Hồ Quyên.

Xa xa Vương Nguy tay phải bấm niệm thần chú, lập tức một đạo thủy mạc kinh thiên dựng lên, vây khốn Hư Không Tử. Vương Nguy hai mắt chợt lóe lên sát khí, nhưng lúc này hiển nhiên đã không còn thời gian tiếp tục chém giết với Hư Không Tử nữa. Hắn hừ lạnh một tiếng, màn nước bỗng nhiên hóa thành vô số thủy tiễn ngay lập tức co rút lại. Vương Nguy không đợi xem kết quả, thân mình lập tức lùi lại phía sau, đi tới bên Vương Lâm, dưới ánh sáng chợt lóe ba người lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, người áo đen kia cũng kinh hoàng chạy tới nhảy vào trong cột sáng biến mất.

Hư Không Tử thân thể bị ngập trong thủy tiễn xuyên thấu, hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức có gió lốc màu vàng đất biến ảo hình thành, miễn cưỡng chống cự lại. Nhưng một ngụm máu tươi phun ra, toàn thân rùng mình một cái, từ trong điên cuồng dần dần tỉnh táo lại.

Đối với hết thảy việc trước mắt, người ngoài nhìn ra không thể tin nổi, ở trong địa phương đầy rẫy nguy cơ này, hắn sao không thể khống chế được sát khí của mình mà ra tay, chỉ cần hơi vô ý là sẽ chết ở chỗ này.

Hư Không Tử ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng chua xót, thân mình nhoáng lên một cái, thẳng tới cột sáng phía trước. Về phần Thiên Vận Tử, không ngờ biến mất vô ảnh không biết đi đâu?

-Trước mặt có chút cổ quái, hiện giờ xem ra có thể xác định rồi, không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy.

Hư Không Tử nhanh chóng nhảy vào trong cột sáng, biến mất.

Cổ Yêu Bối La bị Cổ Ma truy đuổi rống giận lên liên tục, mắt thấy truyền tống trận nơi đây được mở ra, hắn không chút do dự xông thẳng tới, nhưng khi vừa tới gần. Cổ Ma truy kích phía sau ánh mắt lộ ra một tia khát máu, bối đao trong tay buông lỏng, bỗng nhiên duỗi song chưởng ra.

-Ma Phệ Vạn Linh!

Theo tiếng quát khẽ, áp giáp bên ngoài thân thể Cổ Ma Tháp Già lập tức tản mát ra hắc khí vô biên vô hạn. Không ngờ chỉ trong phút chốc đã tràn ngập thiên địa, hóa thành một cái miệng lớn, dường như cắn nuốt toàn bộ không trung, hướng thẳng về phía Bối La đang bỏ chạy nuốt lấy.

Bối La hừ thảm một tiếng, thân mình trăm trượng lập tức ầm ầm tan vỡ, một nửa bị thôn phệ, còn nửa khác xông vào trong trận pháp biến mất không thấy.

Màn sương đen tự thôn phệ, nhanh chóng hấp thu một nửa linh thể Bối La rồi cuốn quanh thân mình Tháp Già, hóa thành một ma long màu sương đen, nhảy vào trong truyền tống trận, hung hăng va chạm trên không trung.

Lập tức khoảng không ầm ầm vài tiếng, dường như bị phá một lỗ hổng lớn, thẳng tới phía trên mà đi.

-Các ngươi, ai cũng không trốn thoát!

Lại nói, Vương Lâm và Vân Tiên đạo lữ ba người theo truyền tống trận lập tức xuất hiện ở đại điện còn sót lại trong tầng tám, Hồ Quyên lập tức nói:

-Sư tôn trước khi mang ta đi chỉ nói một câu.

-Vũ giới tôn điện, nguyên thần kết tinh, máu Thanh Sương!

Vương Nguy ánh mắt ngưng trọng, không đợi nói tiếp, lập tức nhảy ra khỏi truyền tống trận tầng tám. Người áo đen cùng Hư Không Tử cũng chợt xuất hiện, linh thể Cổ Yêu Bối La cũng xuất hiện thê thảm.

Cùng lúc này, mặt đất ầm ầm sụp đổ, trong sụp đổ, một tia hắc khí điên cuồng từ dưới đất lao ra. Trước khi nơi đây sụp đổ trong nháy mắt hắc khí biến thành ma long, vọt tới trước, mở ra cái mồm có thể thôn phệ thiên địa, điên cuồng nuốt mọi người vào.

Trong phút chốc này, Vương Lâm trong đầu không ngừng chuyển động theo câu nói lúc trước của Hồ Quyên. Máu Thanh Sương, máu Thanh Sương!

Một khắc trước khi ma long nuốt tới, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức tiên ngọc chi tháp xuất hiện. Bất chấp cái tháp này quý giá tới mức nào, Vương Lâm một chưởng chụp lấy, tiên ngọc chi tháp lập tức sụp đổ, thi thể Thanh Sương lơ lửng trước người Vương Lâm.

"Đắc tội!"

trong lòng thầm nói với Chu Dật, Vương Lâm nắm chặt thời gian, tay phải nắm ngón trỏ Thanh Sương, lập tức máu tươi xuất hiện, bài trừ một giọt máu hướng tới màn sương đen trước mặt.

Đọc truyện chữ Full