Trong khoảnh khắc kiếm thứ hai mươi lăm xuất hiện, miệng vết thương lúc trước trên ngực Vương Lâm bị rách ra phun ra một màn sương máu. Thân hình hắn lay động nhưng một cỗ ý chí mạnh mẽ chống đỡ thân hình không ngã xuống.
Vương Lâm nở một nụ cười thảm, thiết kiếm lại nâng lên. Kiếm thứ hai mươi sáu ầm ầm mà ra, biến ảo ở bên ngoài thân thể Thiên Vận Tử, quét ngang.
Lúc này Thiên Vận Tử động dung, hắn nhìn Vương Lâm vẻ mặt lộ ra trầm ngâm.
- Ngươi làm như vậy cũng vô dụng… Dưới Thiên Nhân nhất suy của ta, dùng pháp bảo Thứ Không Niết này của ngươi nếu không đạt được ba mươi kiếm trở lên không thể ngăn cản bước chân của ta.
- Thật không… Trước mắt Vương Lâm vẫn mơ hồ như cũ nhưng tay phải hắn không chút ngừng lại. Kiếm lại vung lên, kiếm quang vờn quanh ngoài thân thể Thiên Vận Tử lập tức gào thét. Kiếm thứ hai mươi sáu xuất hiện!
Thất khiếu Vương Lâm đổ máu nhưng hắn lại hét lớn một tiếng, ném thiết kiếm đi. Thanh thiết kiếm này tới gần Thiên Vận Tử trong nháy mắt vòng quanh một vòng hóa thành kiếm thứ hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín.
Thiên Vận Tử lắc đầu, nhưng đúng lúc này nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm sụp đổ phạm vi lớn. Tuy nguyên thần không tiêu tan nhưng càng uể oải, cũng bởi vậy đổi lấy càng nhiều nguyên lực.
Thiết kiếm trong phút chốc bộc phát ra kiếm quang càng chói mắt, vờn quanh không ngờ xuất hiện kiếm thứ ba mươi!
Nhưng vẫn chưa chấm dứt, sau kiếm thứ ba mươi, kiếm thứ ba mươi mốt, ba mươi hai xuất hiện như tia chớp.
- Kiếm thứ ba mươi ba!
Vương Lâm rống lên một tiếng kinh trời, toàn thân hắn nổ lên những tiếng
"phanh phanh"
. Lại một tảng sương máu lớn phun ra, hóa thành kiếm thứ ba mươi ba này!
Kiếm thứ ba mươi ba này vờn quanh người Thiên Vận Tử, ở một chỉ cuối cùng của Vương Lâm lập tức hiện ra kiếm quang có thể xuyên thấu vùng đất Yêu Linh biến ảo xung quanh Thiên Vận Tử. Kiếm quang mang theo một cỗ sát khí linh hoạt sắc bén thẳng đến Thiên Vận Tử.
Vết rỉ sét trên thiết kiếm hóa thành một mảnh dung nhập vào trong kiếm quang!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Chấn động kinh thiên động địa bỗng nhiên vang lên từ chỗ của Thiên Vận Tử. Lúc này toàn bộ mọi người xung quanh ngừng chém giết, dưới chấn động không thể tưởng tượng được đều nhìn lại.
Cho dù là Cổ Ma Tháp Già mắt cũng lộ ra ánh sáng kỳ dị nhìn qua.
- Chủ nhân… Tháp Sơn nắm tay, thân hình run lên.
- Chủ nhân!
Nguyên thần Đầu to ngơ ngác nhìn phía trước. Hắn tồn tại trong dạng nguyên thần, cảm nhận được cơn đau không thể hình dung tràn ngập.
- Tiểu Lâm tử!
Tư Đồ Nam giao chiến với phân thân của Thiên Vận Tử, quần áo đều là vết máu. Lúc này hắn ngơ ngác nhìn về phía Vương Lâm, hai mắt trợn trừng muốn rách!
Ở chỗ Vương Lâm và Thiên Vận Tử, một cơn gió lốc kiếm nổi lên trong chấn động. Gió lốc này nối liền trời đất, trong nháy mắt khiến cho mảnh đất Yêu Linh này truyền đến run rẩy dữ dội. Mặt đất sụp đổ, bầu trời cuốn lui.
Tiếng ầm ầm chợt vang lên, toàn bộ bầu trời giống như trong giây phút này đều bị xé rách lộ ra vô tận tinh không bên ngoài!
Cơn gió lốc kiếm kia quét ngang khiến cho vùng đất Yêu Linh sụp đổ nhiều nơi. Lại xuất hiện ở tinh không, lực lượng vô cùng vô tận của thiên địa phát tiết ra.
Chấn động dữ dội này làm nổi lên một vùng sóng gợn. Chấn động qua đi, Thiên Vận Tử vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ. Trong tay hắn xuất hiện một cây tam xoa kích nồng đậm khí tức tang thương!
Nhưng quần áo hắn bị gió thổi qua rách từng mảng lớn, ngay cả tóc của hắn cũng tiêu tan không ít trong cơn gió này.
Thân hình Vương Lâm mang theo một tia không cam lòng chậm rãi ngã về phía sau. Thân thể hắn từ trên mảnh đất trăm dặm phía chân trời rơi xuống mặt đất tan rã.
- Sắp… đi gặp cha mẹ rồi sao… Thân thể Vương Lâm không ngừng rơi xuống. Hai mắt mơ hồ của hắn nhìn tinh không lộ ra khi bầu trời bị xé rách. Mơ hồ hắn thấy được thân hình cha mẹ, bọn họ đang vẫy gọi hắn. Trên mặt họ lộ ra nụ cười hiền lành mà hơn ngàn năm qua hắn không tận mắt nhìn thấy.
Nụ cười này chỉ tồn tại sâu trong trí nhớ của hắn, là ký ức hắn quý trọng nhất.
- Có lẽ… như vậy cũng tốt… Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười. Trước mắt hắn, trong tinh không kia phía sau cha mẹ hắn còn có Lý Mộ Uyển và Vương Bình.
- Mọi người… đang chờ ta sao… Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thân hình không ngừng rơi xuống, nỉ non.
- Chỉ có điều hứa hẹn của ta với Tư Đồ Nam, Chu Dật không thể hoàn thành… Rất xin lỗi… Vương Lâm nhắm hai mắt, nhưng trong khoảnh khắc nhắm lại tinh không vùng đất Yêu Linh xuất hiện hai bóng người.
Hai người này một nam một nữ. Nam là lão già trong Côn Hư Cảnh. Mà nữ là – Mộc Băng Mi.
Dung nhan tuyệt thế, lạnh như băng của Mộc Băng Mi giờ phút này nhìn thấy thân thể Vương Lâm từ trên trời cao hạ xuống. Trong nháy mắt vẻ lạnh như băng của nàng tan biến.
Một loại phức tạp không biết vì sao xuất hiện trong tâm thần của nàng. Thân thể nàng trong nháy mắt phảng phất không bị khống chế, một bước hóa thành một đạo cầu vồng thẳng đến Vương Lâm.
Lão già bên cạnh nàng nhíu mày, thầm than một tiếng. Nhưng lão không ngăn cản mà nhìn về phía mọi người ở vùng đất Yêu Linh.
Mộc Băng Mi giống như một con bướm bay múa, lóe ra tới gần Vương Lâm đang rơi, đỡ thân thể hắn. Nàng nhìn người đàn ông chỉ cách trong gang tấc này, trong lòng phức tạp, nỗi hận nồng đậm không còn chút nào.
Chuẩn xác mà nói đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt với hắn… Mộc Băng Mi thở dài sâu kín, tay ngọc hư không chộp một cái. Lập tức phía trước xuất hiện một cái khe nứt từ trong lấy ra một bình ngọc. Trong bình này chỉ có một viên đan dược, bình ngọc này được tạo ra từ cực phẩm tiên ngọc ở trong ẩn chứa vô số trận pháp cấm chế để giữ cho dược vật trong bình ngọc được mãi mãi. Bình ngọc còn như vậy càng không cần nói đến một viên đan dược duy nhất trong bình.
Không chút do dự, Mộc Băng Mi lấy viên đan dược ra đặt trên miệng Vương Lâm hai mắt nhắm chặt.
Viên đan dược kia cũng không cần phải cắn nuốt, lúc chạm vào môi Vương Lâm lập tức hóa thành hai đạo khí màu trắng ngà chui vào mũi Vương Lâm biến mất.
- Trong thiên địa này trừ ta ra ai cũng không thể giết hắn!
Mộc Băng Mi ngẩng đầu, vầng trán có thể khiến hết thảy tu sĩ tim đập thình thịch. Nàng nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử ở phía trên, hai mắt lộ hàn quang!
- Côn Hư Thánh nữ!
Vẻ mặt Thiên Vận Tử lộ ra vẻ nặng nề tay cầm Tam Xoa kích lui về phía sau vài bước. Nhưng ánh mắt hẳn đảo qua rơi lên người lão già ở trên không trung.
- Lữ Vân Đạo!
Thiên Vận Tử nhăn mày, trầm giọng nói:
- Côn Hư Cảnh các ngươi cũng muốn tham gia hay sao?
Lão già kia liếc mắt nhìn Thiên Vận Tử một cái lại nhìn Cổ Ma Tháp Già vẻ mặt âm trầm giữa không trung. Nhất là khi nhìn về Cổ Ma Tháp Già trong mắt lão có vẻ nhớ lại.
- Mục đích của lão phu là hắn.
Lão già than nhẹ, đi hướng Cổ Ma Tháp Già.
Hai mắt Cổ Ma lóe ma diễm nhìn chằm chằm lão già, trong mắt dần dần lộ vẻ ngưng trọng. Đao sống dầy trong tay lão đảo qua, trầm giọng nói:
- Hóa ra là ngươi! Không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên không chết!
- Vốn là đã chết, may mắn năm đó được Thanh Lâm huynh giúp đỡ. Lão phu cùng hắn tuy có mối thù truyền kiếp rất sâu, nhưng nếu hắn cứu ta một lần ta liền nợ một món nhân tình. Hôm nay tại trên người ngươi ta sẽ trả món nợ nhân tình này!
Lão già nói xong đi từng bước hướng Cổ Ma. Vẻ mặt lão bình tĩnh phảng phất Cổ Ma Tháp Già này căn bản không đáng đặt trong mắt.
Tháp Già gầm nhẹ thân hình nhoáng một cái. Lập tức toàn thân hắn cuộn lên màn sương đen ngập trời hóa thành ma ảnh theo thân hình chuyển động. Ma ảnh kia rít gào, há mồm hướng về phía lão già cắn nuốt.
Nháy mắt nơi Cổ Ma và lão già tràn ngập màn sương đen. Từng tiếng rít gào của Cổ Ma ở trong không ngừng truyền ra, tiếng nổ
"ầm ầm"
lại vang lên rộn rã.
Mộc Băng Mi bỏ thân hình Vương Lâm xuống, thân hình nàng bay thẳng đến Thiên Vận Tử.
Thiên Vận Tử cau mày, lui ra sau vài bước bình tĩnh nói:
- Côn Hư Thánh nữ. Lão phu không muốn là kẻ địch với Côn Hư Cảnh các ngươi. Vương Lâm này cùng ngươi không thân không quen, ta muốn giết hắn ai cũng không thể ngăn cản.
- Ngươi không có tư cách giết hắn!
Mộc Băng Mi lắc đầu, thân hình bay lên tới gần. Tay phải nàng vung lên lập tức một mảnh bóng hình hư ảo tràn ngập. Một đám hư ảnh này không ngờ giống như là phân thân của Mộc Băng Mi.
Chẳng qua phân thân này có tám cái!
- Linh hư khóa nguyên. Luyện nguyên hóa khí!
Thanh âm Mộc Băng Mi bình tĩnh nhưng khoảnh khắc nói ra những lời này lập tức tám phân thân này hai tay bấm pháp quyết. Một cỗ linh khí thiên địa cuồn cuộn lập tức từ không trung tràn ngập đến, hóa thành một cột nguyên khí ầm ầm giáng lâm.
Ánh mắt Thiên Vận Tử lộ ra ánh sáng kỳ dị, đôi môi khẽ mấp máy. Lập tức cột nguyên khí từ trên trời giáng xuống có dấu hiệu run rẩy.
Mộc Băng Mi lắc đầu, hạ giọng nói:
- Thiên Vận thuật của ngươi vô dụng đối với ta!
Nàng nói xong, tay phải hư không chộp một cái. Lập tức liền có vô tận linh khí thiên địa ngưng tụ đến hóa thành một quyển thẻ tre trước người. Thẻ tre này trải rộng ra bầu trời, khoảnh khắc mở ra lập tức ở trên tỏa ra ánh sáng bảy màu hướng thẳng tận trời cao. Vô số ấn ký từ trong bay ra vờn quanh toàn thân Mộc Băng Mi.