TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1107: Thần Ma Giáp

- Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ… Đúng vậy!

Vương Lâm không ngoái đầu lại nhìn Lý Thiến Mai rời đi, đối với người con gái cũng họ Lý này, Vương Lâm không động tâm. Lòng của hắn đã chết từ lâu rồi, chết lúc ngửa mặt lên trời gầm rống và kêu gào bi thảm trên Nguyệt tinh. Lòng hắn lại bị xé rách trên La Thiên khi Liễu Mi nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán. Gặp nhau trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ.

Hai loại tình cảm bất đồng đại biểu cho thái độ và những truy cầu của hai loại người, cũng đại biểu cho hai loại lựa chọn khác biệt. Đời này Vương Lâm gặp nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, thậm chí trên khắp tất cả phương diện đều tốt hơn so với Lý Mộ Uyển. Dù la Hồng Điệp trên La Thiên, Tây Tử Phượng, hoặc là Liễu Mi, Lữ Yên Phi, thậm chí còn có một số người ngẫu nhiên gặp mặt.

Tất cả những cô gái này, tồn tại đến giai đoạn cuối cùng cũng chỉ có Lý Mộ Uyển và Liễu Mi. Vương Lâm là loại người không hiểu chuyện tình cảm, những biến đổi kinh khủng trước đây làm hắn một lần trở thành ma đầu sa vào vũng lầy chết chọc, hai tay dính đầy máu tươi. Thậm chí còn có rất nhiều người tự xưng là ma đầu cũng không thể hơn khi so sánh với Vương Lâm.

Vương Lâm không hiểu chuyện tình cảm, nếu nói là có cũng chỉ là những suy nghĩ thời thiếu niên ngây thơ. Hắn nghĩ đến một ngày mình sẽ học đạo thành công, áo gấm về làng, có một kiều thê ở bên cạnh để bồi bạn với chính mình bên cạnh cha mẹ cho đến khi đầu bạc răng long.

Nhưng sau kịch biến của Đằng gia thì Vương Lâm đã chết đi lần thứ nhất. Tính tình của hắn có những biến đổi lớn, tâm tư thê lương làm hắn hiểu ra tu đạo và tu đạo, tất cả người tu đạo trên khắp thế gian chỉ tồn tại một chữ mạnh.

Tình cảm giữa Vương Lâm và Lý Mộ Uyển cũng không thể biết được. Đến khi Lý Mộ Uyển chết đi, sau ngàn năm trôi qua, khi phải tiến từng bước cô độc về hư không phía trước, trong con đường tu đạo mờ mịt không biết đi về đâu, hắn mới liên tục nhớ lại… Dần dần lại phát triển lên theo năm tháng. Lúc đó hắn đã hiểu, Lý Mộ Uyển đã dùng phương pháp này để khắc sâu vào tận ký ức của Vương Lâm ngàn năm sau, đi vào tận đáy lòng hắn, rất sâu, rất sâu.

Một người phụ nữ khác, đó là Liễu Mi cũng đi vào lòng Vương Lâm, nhưng con đường của nàng và Lý Mộ Uyển lại hoàn toàn khác biệt, rất đau, rất đau… Nhưng cuối cùng, Liễu Mi vẫn thắng, nhưng chiến thắng này lại làm lòng Vương Lâm phải chết đi, trong lòng hắn đã xuất hiện một miệng vết thương xé toạc máu, chôn sâu vào bên trong.

Trái tim của Vương Lâm đã chết, lại bị người ta xé ra, cũng không còn sức lực… chỉ có, cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ mà thôi.

Khi Lý Thiến Mai rời đi, mái tóc nàng lại trở thành màu xanh lam, nàng đã biểu hiện ra thân phận của chính mình. Trong Vân Hải chỉ có một người có mái tóc màu lam, chỉ có một mình Lý Thiến Mai. Nàng vốn không nên làm như vậy, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy.

Lý Thiến Mai, thiên chi kiều nữ của Phá Thiên Tông cấp chín và Vương Lâm ngồi cùng một vị trí trên tấm bia đá, lại được Vương Lâm tặng một bức tranh. Tất cả tình cảnh này rõ ràng đã rơi vào trong mắt tất cả tu sĩ bốn phía. Lý Thiến Mai dùng phương pháp của nàng để đưa ra đáp án cho thân phận đệ tử Thần Tông của Vương Lâm.

Đấu giá vẫn còn tiếp tục nhưng tất cả ánh mắt của tu si khắp bốn phía lại trở nên khác biệt. Trước đó trong lòng rất nhiều người vẫn không hoàn toàn xác định thậm chí là nghi ngờ đối với thân phận đệ tử Thần Tông của Vương Lâm. Nhưng hiện nay nghi ngờ này của bọn họ đã hoàn toàn mất đi hơn phân nửa khi Lý Thiến Mai rời đi.

- Vật đấu giá tiếp theo là một núi đá!

Lão già Bảo Ngọc Tông phụ trách đấu giá quét mắt nhìn qua Vương Lâm, tay phải mở ra trên lòng bàn tay xuất hiện một vật.

Đây là một ngọn núi đá không hoàn chỉnh, mặt trên đã bị phá hủy rất nhiều chỉ còn lại bộ khung, thoạt nhìn thì thấy rất xấu xí.

Vương Lâm nhìn qua ngọn núi kia, giống như đã trở về trong một trận chém giết trên La Thiên, ngọn núi kia cũng tan vỡ trong lúc đó. Sau đó Vương lâm có thể ngưng tụ ra một vật phẩm thay thế, nhưng nó đã trở thành một kiện bảo vật vứt đi trong túi trữ vật của Vương Lâm.

- Một nghìn tiên ngọc!

Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, trong đám tu sĩ khắp bốn phía lập tức truyền ra một âm thanh.

- Năm nghìn tiên ngọc!

Người đàn ông văn sĩ áo trắng khẽ nói.

- Một vạn tiên ngọc!

Một vị trưởng lão đạo môn đang ngồi trên một bia đá phía trước bình tĩnh cất giọng.

Bốn phía đã không còn người nào tiếp tục đưa giá, ngọn núi này ngoài trong mắt một và tu sĩ đại thần thông thì tất cả những người khác đều không coi nó đáng một đồng nào. Hai kiệm pháp bảo lúc trước Vương Lâm đưa ra khi nói chuyện với trưởng lão họ Tào Bảo Ngọc Tông cũng đã được tu sĩ khắp bốn phía nhìn thấy rất rõ ràng. Ngọn núi này tất cả tu sĩ đều biết được, nó chính là của Vương Lâm.

Chỉ là một vạn tiên ngọc mà có thể cùng giao hảo với Vương Lâm, đây cũng là một chuyện mà tất cả các tu sĩ ở đây rất vui vẻ được làm. Trong Vân Hải tinh vực thì một vạn tiên ngọc cũng không phải là thấp.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải hắn bấm pháp quyết rồi chỉ về phía trước. Một luồng cấm chế lập tức bay ra rồi rơi vào bên trên núi đá, bên trên lập tức vang vọng những con sóng gợn. Khoảnh khắc khi những con sóng tiêu tán, một luồng khí tức tang thương đột nhiên từ trong núi đá khuếch tán ra rồi tràn ngập khắp bốn phía.

Khí tức tang thương này ẩn chứa dấu vết của năm tháng, khoảnh khắc này tất cả tu sĩ đều trở nên ngưng trọng.

Những tu sĩ Toái Niết thì còn đỡ hơn một chút, đặc biệt là ánh mắt đám tu sĩ Tịnh Niết và Khuy Niết ai cũng trở nên sáng ngời rồi nhìn chằm chằm vào núi đá, sau đó lại trầm tư.

- Sưu hồn!

Thiếu phụ xinh đẹp có quen biết với Vương Lâm hơi kinh ngạc. Nàng cẩn thận liếc nhìn núi đá, sau đó lại khẽ lắc đầu nói:

- Đáng tiếc đã bị tổn hại!

- Đây không phải là lại núi đá bình thương, trên mặt đá có tiên khí! Vật này chẳng lẽ là núi trên Tiên giới sao?

- Hai vạn tiên ngọc!

Người đàn ông văn sĩ áo trắng bình tĩnh mở miệng.

- Vật này mặc dù không có tác dụng gì với tu sĩ Toái Niết như chúng ta, nhưng những tu sĩ tiểu bối trong môn phái lại có thể từ trên núi đá cảm ngộ được thần thông… Quan trọng là vật này có thể được lấy từ Tiên giới, sau đó lại được luyện hóa thành!

Vị trưởng lão đạo môn kia trầm ngâm trong một khoảnh khắc, sau đó lại chậm rãi mở miệng:

- Ba vạn tiên ngọc!

- Bốn vạn tiên ngọc!

Từ vị trí rất xa truyền đến một âm thanh, đó chính là Âu Dương Long đang khoanh chân ngồi trên một tấm bia đá.

- Một ngàn nguyên tinh!

Bầu không khí khắp bốn phía trở nên tĩnh lặng, không còn kẻ nào tiếp tục đấu giá. Cuối cùng núi đá được trao vào tay vị trưởng lão đạo môn kia.

Núi đá này mặc dù không tầm thường nhưng không tạo ra bất kỳ con sóng rung động ngào trong đợt đấu giá lần này, cũng lắm cũng chỉ tạo ra những rung động nhẹ mà thôi. Nhưng vật phẩm kế tiếp lại khiến cho tất cả mọi người phải khiếp sợ, ngay cả Vương Lâm cũng không thể ngờ tới.

- Bảo vật tiếp theo là một bộ khôi giáp!

Lão già Bảo Ngọc Tông hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lão mơ hồ lóe lên sự ngưng trong và kích động. Lão già vung tay lên, trước mặt lập tức có một luồng hắc khí bùng ra rồi mơ hồ hóa thành một bộ giáp.

Khoảnh khắc khi hắc khí xuất hiện trong đám tu sĩ khắp bốn phía lập tức có một số kẻ biến sắc. Khi Vương Lâm tập trung tinh thần nhìn lại thì trong đám người có lão già mặt đầy lổ và người đàn ông văn sĩ đồ trắng.

- Mời Lữ đạo hữu mở ra cấm chế để mọi người được nhìn thấy rõ ràng.

Lão già kia ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, lão đã thật sự nhìn ra vật đó thuộc về Vương Lâm.

Vẻ mặt lão già này đã thật sự phải làm Vương Lâm phải lưu ý, hắn trầm ngâm một lúc rồi vung tay phải lên chỉ về phía trước. Một luồng cấm chế phóng vào hắc khí, mây khói lập tức trở nên cuồn cuồn, phong ấn cấm chế bên trên tiêu tán từng tầng. Cuối cùng tất cả cấm chế đều biến mất, hắc khí đã không còn mơ hồ mà nhanh chóng co rút và ngưng tụ lại hóa thành một bộ giáp đen kịt, bên trên bùng ra những luồng ma khí ngập trời.

Luồng ma khí này cực dày, thiên địa biến sắc. Trong bầu trời lập tức xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy này khắp toàn thân đều đen kịt rồi chậm rãi chuyển động.

Đây là loại giáp gì? Khoảnh khắc khi phong ấn được mở ra thì bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại. Một vài tu sĩ trợn trừng mắt, thậm chí ngay cả những lão quái Toái Niết đang ngồi trên bia đã cũng trở nên sững sờ, trong cặp mắt tuôn ra những tinh quang khó thể tưởng tượng.

Cũng có một số tu sĩ giật mình đứng thẳng người lên, trong mắt lộ ra những tia nhìn không thể tin.

- Thần Tông ma giáp!

Lão già đầy những lỗ trên mặt hít vào một hơi thật sâu rồi thì thào nói.

- Thần Ma Giáp!

- Quả thật là Thần Ma Giáp!

- Trong truyền thuyết chỉ có người Thần Tông mới có được Thần Ma Giáp, ma khí này dày vô cùng, chắc là tứ phẩm Thần Ma Giáp!

Toàn trường đấu giá lập tức trở nên sôi sục vì bộ giáp trước mặt.

Những tu sĩ được đến đây đều là loại người có kiến thức rộng, tu vi càng cao thì định lực càng mạnh. Nhưng lúc này định lực của phần lớn tu sĩ đã tan vỡ, tất cả đơn giản chỉ vì một bộ Thần Ma Giáp.

- Lữ đạo hữu, vật ấy ngươi thật sự muốn bán sao?

Trưởng lão đạo môn kia đứng thẳng người lên rồi hưỡng về phía Vương Lâm ôm quyền trầm giọng nói.

Lời của lão vừa rời khỏi miệng thì bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, khoảnh khắc này ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng tụ trên người Vương Lâm.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất ung dung, hắn liếc mắt nhìn qua Thần Ma Giáp. Chính hắn cũng không ngờ vật này lại có liên quan đến Thần Tông, trong lòng hắn bắt đầu có sự hứng thú nồng đậm đối với Thần Tông trong Vân Hải tinh vực.

- Ta chỉ muốn nguyên tinh!

Vương Lâm chậm rãi mở miệng.

- Được, lão phu nguyện xuất ra ba nghìn nguyên tinh mua vật này!

Giọng nói của vị trưởng lão đạo môn kia giống như chém đinh chặt sắt.

- Lão thân bỏ ra năm nghìn nguyên tinh!

Bà lão trước đây đã từng giao dịch bản đồ tinh cầu với Vương Lâm đang đảo mắt nhìn qua Thần Ma Giáp, trong mắt bà lộ ra những luồng sáng kỳ dị rồi chậm rãi mở miệng.

Người đàn ông văn sĩ áo trắng hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:

- Một vạn nguyên tinh!

Trưởng lão đạo môn kia hơi do dự, lão cắn răng nói. Đạo môn của bọn họ cũng không có nhiều nguyên tinh, một vạn cũng là cực hạn rồi.

Giá này vừa được nói ra thì bốn phía vang liên những tiếng hít thở nặng nề. Mức độ đấu giá thế này đã không phải kẻ bình thường có thể tham dự được. Đúng lúc này thì một âm thanh nửa nam nửa nữ lại từ từ vang lên:

- Bí Lạc Tông cấp bảy, ra giá một vạn ba nghìn nguyên tinh!

Tu sĩ khắp bốn phía lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người thanh niên mặc áo vàng, trong tay đang phe phẩy một cây quạt đang báo giá.

Trưởng lão đạo môn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua bộ giáp, sau đó lão lại thở dài một tiếng rồi không tiếp tục báo giá nữa. Những người còn lại cũng rơi vào trầm tư, giá cả như vậy đã là cực hạn, bọn họ cũng không có nhiều nguyên tinh như vậy.

- Một vạn năm nghìn nguyên tinh!

Giọng nói của Âu Dương Long truyền ra, trong đó mơ hồ mang theo chút run rẩy. Giá đấu này dù là hắn cũng phải chấn động tâm thần.

- Một vạn tám ngàn nguyên tinh!

Người thanh niên áo vàng nhíu mày rồi trầm giọng nói.

- Hai vạn nguyên tinh!

Âu Dương Long cắn răng nói.

- Hai vạn năm nghìn nguyên tinh!

Trong mắt tên thanh niên áo vàng lấp lánh tinh quang.

- Ba… ba vạn nguyên tinh!

Trán Âu Dương Long đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Ngươi chỉ là Bảo Ngọc Tông cấp năm trên Bồng Lai đại lục, đâu ra có nhiều nguyên tinh như vậy!

Người thanh niên áo vàng đứng thẳng người lên, hắn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Long, trong mắt lóe lên sát khí. Nhưng hắn cũng nhận ra thân phận của kẻ đang cố gắng đấu giá với chính mình.

Đọc truyện chữ Full