Lão bà áo xanh cũng không giải thích mà hừ lạnh một tiếng rồi bước ra. Hai tay bà lão bấm niệm pháp quyết rồi khẽ hút vào, một lực hút khủng bố đột nhiên điên cuồng bùng ra. Thân thể Thương Tùng Tử đứng trong lực hút thì lập tức sinh ra cảm giác giống như sinh cơ hoàn toàn bị kéo đi.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử nháy mắt đã trở lại như thường, lão cười lạnh một tiếng rồi nắm chặt bình ngọc trong tay phải. Vật này không thể đặt vào không gian trữ vật chứ nếu không đã sớm bị lão cất vào rồi.
Thương Tùng Tử cũng không muốn cũng lão bà áo xanh nói nhảm, lão chỉ dựa vào tu vi hùng mạnh của mình. Tuy trong lòng vẫn còn khiếp sợ Tụ Âm Quy Cổ Thuật, nhưng Thương Tùng Tử cũng có lòng tin rời khỏi nơi đây.
Lúc này Thương Tùng Tử vung một trảo tay phải lên hư không, trước mặt đột nhiên lóe lên một vùng kim quang. Sau khi kim quang xuất hiện thì huyễn hóa ra hàng vạn phi kiếm, Thương Tùng Tử điểm ra một chỉ, tất cả phi kiếm đồnh loạt phóng thẳng về phía lão bà áo xanh.
Đúng lúc này Thương Tùng Tử lập tức vỗ tay phải lên trán, một luồng sáng đỏ rực từ trên thiên linh bay ra. Luồng sáng đỏ này chính là một nguyên anh hình người khá nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện được vật này tuyệt đối không phải là nguyên anh.
Kẻ có thân hình nhỏ xíu này rống lên một tiếng cực kỳ thê lương, hắn cuốn lấy huyết quang rồi phóng theo sau lưới kiếm về phía lão bà áo xanh.
Khoảnh khắc lão bà nhìn thấy nguyên anh hình người thì vẻ mặt lập tức thay đổi. Bà vung tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện một cái chén màu đồng rồi ném về phía trước.
Cái chén màu đồng vừa bay ra thì phóng thẳng đến bao phủ nguyên anh hình người, nhưng hai mắt tên này lại lóe lên huyết quang, bên trong lập tức truyền ra hàng loạt tiếng kim loại tan vỡ. Những âm thanh ầm ầm đột nhiên vang vọng, chén màu đồng lập tức vỡ tan thành rất nhiều mảnh nhỏ. Đúng lúc này nguyên anh hình người cũng xuyên qua cơn mưa kiếm phóng thẳng về phía lão bà.
Thời gian quá cấp bách, Thương Tùng Tử cũng không thèm để ý đến lão bà áo xanh, thân thể lão lóe lên, trước mặt lập tức xuất hiện một con sóng gợn. Lão định bước chân vào con sóng để rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc khi lão vừa bước vào con sóng gợn, một bàn tay khô héo lại từ trong hư vô bên cạnh duỗi ra chụp về phía tay phải lão.
- Không ngờ đã đạt đến cảnh giới Tứ Tổ!
Đồng tử trong hai mắt Thương Tùng Tử co rút lại, tay trái lão vung lên đánh thẳng về phía bàn tay khô héo kia. Nhưng đột nhiên những tiếng nổ ầm ầm lại vang vọng trong thế giới bảy màu, Thương Tùng Tử kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt ngay lập tức tái nhợt.
- Toái Niết trung kỳ đỉnh phong!
Cánh tay trái của Thương Tùng Tử chợt run lên rồi trở thành một mảnh đen kịt, bên trên còn có nước mủ màu vàng chảy ra rồi nhỏ xuống bên dưới, rõ ràng đã trúng độc rất nặng. Thương Tùng Tử dựa vào lực phản chấn của đòn tấn công mà trực tiếp tiến lên một bước vào trong con sóng gợn.
Trong hư không cách đó không xa xuất hiện một bà lão rất già, giống như một lão phụ nhân từ trong quan tài đi ra. Người này cũng mặc áo xanh, tóc đã mất đi hoàn toàn, nhìn qua thì thấy cực kỳ đáng sợ.
Hai mắt bà lão lóe lên u quang, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi. Bà ta vung tay phải lên phá vỡ cơn mưa kiếm của Thương Tùng Tử, sau đó lại nắm chặt lấy nguyên anh hình người. Khi phong ấn nguyên anh kia lại, bà lão lập tức phóng thẳng về phía con sóng gợn để truy kích Thương Tùng Tử.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử không còn chút máu nào, hắn không ngờ lão bà áo xanh lại ẩn giấu tu vi một cách hoàn mỹ như vậy, chính mình căn bản không ngờ lại bị đánh lén. Đặc biệt là thần thông của lão bà áo xanh kia lại ẩn chứa kịch độc, lúc này độc tố trên cánh tay trái đang điên cuồng lưu chuyển khắp toàn thân, nhưng cũng đã bị Thương Tùng Tử chặn lại.
- Chỉ cần ra khỏi lỗ hổng bên ngoài tấm màn cấm chế thì sẽ không bị hạn chế thời gian nữa. Dựa vào số lượng bảo vật của lão phu thì Lão Bà Tử này chưa chắc đã là đối thủ!
Trong nháy mắt Thương Tùng Tử đã bước ra con sóng gợn, đang muốn phóng đi như tên bắn, nhưng lão phụ nhân đã truy đuổi đến sát bên lưng. Hai người liên tục huyễn hóa ra thần thồn rồi liên tục tấn công trên ngọn núi. Những âm thanh ầm ầm vang vọng trong khắp không gian, giống như trời long đất lở.
Thương Tùng Tử thấy đã tiến đến bên tấm màn cấm chế, lúc này lỗ hổng bên trên chỉ còn lại hai trượng và đang khép lại ngày càng nhanh. Ánh mắt Thương Tùng Tử chợt lóe lên, trong miệng đột nhiên vang lên những câu thần chú kỳ dị.
Khoảnh khắc khi thần chú được vang lên, những luồng sáng bảy màu phóng xuống vờn quanh thân thể Thương Tùng Tử, sau đó lại hóa thành bảy thanh trường kiếm màu sắc khác nhau, tất cả đều phóng thẳng về phía lão phụ nhân.
Vẻ mặt lão phụ nhân lập tức trở nên âm trầm, hai tay bà lão bấm pháp quyết, một chiếc khiên tử quang đột nhiên huyễn hóa ra trước người. Khi chiếc khiên này vừa được huyễn hóa ra thì có một luồng khí tức tang thương bao phủ khắp bốn phía, bên trong còn có mơ hồ truyền ra một luồng ma khí.
Những thanh trường kiếm bảy màu đánh thẳng lên khiên, những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang vọng khắp không gian. Nửa người lão phụ nhân tuôn ra máu tươi, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên thê lương. Bà lão dùng tay phải vỗ lên trán. Nguyên thần của hai người kia lập tức phóng ra rồi dùng tốc độ cực nhanh dung hợp với nguyên thần lão phụ nhân bên ngoài.
Trong nháy mắt nguyên thần của ba người này dung hợp lại với nhau cực kỳ hoàn mỹ, sau đó lại hóa thành một luồng cầu vồng phóng thẳng về phía Thương Tùng Tử.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên dữ tợn, lão cắn răng chuyển bình ngọc sang phía tay trái lúc này đã sưng vù. Lão vung tay phải lên, trong bàn tay lập tức xuất hiện một hạt châu.
Thương Tùng Tử cũng không cần suy nghĩ nhiều mà ném hạt châu đi, hạt châu này lập tức phóng thẳng tới và dung hợp với nguyên thần.
- Nghịch Hành Giả!
Thương Tùng Tử hét lớn một tiếng, hạt châu kia lập tức nồng nặc u quang. Khoảnh khắc này tất cả luồng sáng bảy màu trên bầu trời lập tức kéo đến, tất cả đều điên cuồng dung nhập vào trong hạt châu.
Ngay sau khi hạt châu kia tan vỡ ầm ầm, một luồng sáng bảy màu từ trong hạt châu phóng thẳng về phía nguyên thần của lão phụ nhân. Nguyên thần lão bà áo xanh lập tức rít lên một tiếng, từ trong nguyên thần bay ra ba luồng cấm chế. Khoảnh khắc khi cấm chế vừa bay ra thì thiên địa lập tức biến sắc, ngay cả tấm màn cấm chế bên ngoài cũng trở nên run rẩy.
Ba luồng cấm chế kia chính là những tồn tại cực cao trong Sinh Tử Cấm.
- Sinh sinh tử!
Khi một luồng thần niệm của lão phụ nhân truyền ra, ba luồng cấm chế lập tức dung hợp lại rồi tạo thanhg một uy lực hủy thiên diệt địa. Trong nháy mắt luồng lực lượng bùng ra đã đánh thẳng vào luồng sáng bảy màu.
- Ầm ầm ầm!
Bốn phía lập tức trở nên đất rung núi lở, ngọn núi nhỏ đột nhiên tan vỡ từng mảng lớn. Tất cả sương mù bên ngoài lập tức được cuốn lại, tất cả những bóng hình đang vật vờ bên ngoài lập tức dừng hẳn lại, sau đó toàn bộ Minh Chí Giả đều phóng về phía địa phương phát ra tiếng nổ.
Dưới lực chấn động cực mạnh do vụ nổ sinh ra, ba nguyên thần dung hợp lại làm một lập tức phân tán, mỗi nguyên thần đều trở nên trong suốt rồi nhanh chóng quay trở về trong thân thể. Thương Tùng Tử không ngờ cấm chế của lão phụ nhân áo xanh lại có uy lực như vậy, thân thể lão bị phản lực do vụ nổ sinh ra cuốn về phía sau rồi há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Cánh tay trái của lão đã hoàn toàn nhiễm vào chất kịch độc, máu đã hóa thành nước vàng, ngay cả xương cốt cũng đã bị hòa tan. Cánh tay trái lập tức bị xé toạc dưới những chấn động và rơi ra khỏi thân thể, sau đó lập tức tiêu tán.
Bình ngọc trên tay trái cũng bị phản lực đánh văng ra, nó đang bay về phía khe nứt trên tấm màn cấm chế.
Hai mắt Thương Tùng Tử trở nên đỏ bừng, thân thể lóe lên rồi lập tức phóng người theo bình ngọc. Ánh mắt lão phụ nhân áo xanh cũng lóe lên rồi phóng tới khe nứt.
Khoảnh khắc này có một bóng người màu trắng lóe lên, hình bóng này dùng tốc độ của tu sĩ Toái Niết hậu kỳ lướt qua người lão bà áo xanh rồi lướt qua Thương Tùng Tử. Chỉ sau khoảnh khắc người này đã chụp được bình ngọc, kẻ này cũng không ngừng lại mà trực tiếp lao ra khe nứt.
Khoảnh khắc khi tiến ra, người này nâng tay phải vỗ về phía khe nứt. Cấm chế lập tức được huyễn hóa ra rồi dung nhập vào trong tấm màn, tốc độ khép lại của tấm màn lại tăng lên rất nhanh.
- Lữ Tử Hạo!
Thương Tùng Tử trở nên sững sờ, trong lúc phóng về phía khe nứt thì rông lên một tiếng cực kỳ tức giận. Lão điên cuồng phóng đi như tên bắn muốn đuổi theo bóng người màu trắng.
Nhưng khoảnh khắc khi Thương Tùng Tử vừa tiến một chân ra ngoài lỗ hổng thì lại giẫm lên cấm chế trước đó Vương Lâm đã bố trí bên ngoài. Đột nhiên bốn phía vang lên những âm thanh ầm ầm, từng luồng cấm chế thần thông bao phủ khắp bốn phía làm bước tiến của Thương Tùng Tử khựng lại.
Ba thân thể của lão phụ nhân áo xanh đã dung hợp lại làm một, bà ta dùng một loại tốc độ giống như tia chớp lao ra. Sau khi xuyên qua cấm chế thì đuổi theo phía sau Vương Lâm.
Trước đó khi Vương Lâm tiến vào lỗ hổng thì lập tức buộc chặt tâm thần, hắn cố gắng để giấu đi và để một nửa bên ngoài lỗ hổng, tùy thời mà hành động. Nơi đây rất quỷ dị, đặc biệt là cấm chế trong tấm màn bao bọc bên ngoài. Thân thể hắn không dám tản ra quá xa, như vậy đã tạo ra cho hắn cơ hội, đã ẩn giấu rất kỹ dưới tình huống không có người nào phát hiện ra.
Lúc này Vương Lâm nắm chặt bình ngọc mà phóng đi như tên bắn. Khi hắn xuyên qua sương mù thì những âm thanh quỷ dị liên tục vang lên bên tai. Phía trước xuất hiện một luồng hư ảnh, sau đó lại có hàng loạt bóng người xuyên qua bên người hắn.
Lão phụ nhân vẫn đuổi theo sát phía sau, nhưng khi Vương Lâm dán hai tấm phù lên thì tốc độ đã tăng mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Khoảnh khắc sau hắn đã kéo dài khoảng cách với lão phụ nhân ở phía sau.
- Đoạt vật của lão thân, ngươi đáng chết!
Trong mắt lão phụ nhân đột nhiên bùng lên vẻ cay độc. Bà ta vung tay phải lên, một vùng khói độc đột nhiên được huyễn hóa ra. Trong nháy mắt, những luồng sáng bảy màu bao phủ bầu trời đột nhiên xuất hiện hư ảnh của một con bò cạp độc khổng lồ.
Sau khi hư ảnh bò cạp độc cao mấy ngàn trượng xuất hiện thì trực tiếp đâm đuôi ra, mũi nhọn cực độc trên đuôi bò cạp lập tức phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm đang phóng đi như tên bắn thì xoay người lại, trong mắt bùng lên hàn quang. Hắn nâng tay trái lên tung một quyền về phía chiếc đuôi bò cạp đang gào thét phóng đến. Những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, đuôi bò cạp lập tức chấn động rồi tan vỡ.
Đúng lúc này thì Thương Tùng Tử cũng đã đuổi tới, hai mắt lão lúc này đã đỏ như máu. Lão lại lấy từ trong túi trữ vật ra một hạt châu, lão không ngại đau lòng mà ném về phía trước rồi khẽ quát:
- Triệu hồi, Nghịch Hành Giả!
Lời vừa dứt, những luống sáng bảy màu trong thiên địa lại đột nhiên hướng về phía hạt châu mà ngưng tụ, tất cả điên cuồng dung nhập vào bên trong. Khoảnh khắc sau hạt châu lập tức tan vỡ ầm ầm.
Khoảnh khắc khi hạt châu tan vỡ, tất cả những luồng sáng bảy màu trên bầu trời đột nhiên lóe lên dữ dội, từng con sóng rung động bùng ra khắp không trung. Nhưng lúc này tất cả luồng sáng bảy màu đều ngưng tụ trong những con sóng gợn.
Đột nhiên tất cả luồng sáng bảy màu ngưng tụ lại rồi huyễn hóa ra một ngón tay khổng lồ.
"Thiên Vận Nhất Chỉ! Nơi đây rõ ràng có liên quan đến Thiên Vận Tử"
Khoảnh khắc khi Vương Lâm đang phóng đi như tên bắn rồi nhìn thấy ngón tay khổng lồ trên không trung thì đồng tử trong hai mắt đột nhiên co rút lại.
Ngón tay khổng lồ kia giống như đã hấp thu một nửa những luồng sáng bảy màu trên bầu trời, lúc này không trung đột nhiên trở nên tối sầm lại. Dưới những tiếng nổ ầm ầm vang vọng, ngón tay kia hung hăng hàng lâm giống như muốn nghiền nát Vương Lâm.
Trong mắt lão phụ nhân bị quẳng lại một khoảng cách khá xa ở phía sau đột nhiên lóe lên, hai tay bà bấm niệm pháp quyết. Khi một chỉ được điểm về phía trước thì trên mi tâm lập tức huyễn hóa ra cấm chế, đây là ba luồng cấm chế, cũng chính là những cấm chế tồn tại cao nhất và có uy lực khó lường trong Sinh Tử Cấm.
- Sinh sinh tử!
Giọng nói khàn khàn của lão phụ nhân vang vọng khắp không gian. Ba luồng cấm chế lập tức dung hợp lại mang theo tất cả lực lượng tinh túy nhất của Sinh Tử Cấm phóng về phía Vương Lâm.