TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1184: Tung Hoành Vô Cực (4)

- Hắn đến rồi.

Lô Vân Tòng ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn lên những luồng sấm sét như vô tận. Sau khi nhìn đến hình bóng áo trắng sau mạng lưới sấm sét thì tâm thần chợt chấn động.

Lý Thiến Mai đứng thẳng người, nàng kinh ngạc nhìn lên bầu trời. Sau khi nhìn thấy bóng hình sau sấm sét, nhìn hình bóng quen thuộc đã chia lìa trăm năm, nhìn thấy đối phương giẫm chân lên mảng lưới sấm sét. Nàng khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt trở nên lặng lẽ giống như tất cả vốn là như thế, vốn phải là tình cảnh trước mắt, phải được bầu trời đầy sấm sét nghênh đón, phải tiến thẳng vào lòng nàng.

Ánh mắt Mộc Băng Mi trở nên phức tạp, bên trong ẩn giấu một luồng tâm tư không nói nên lời. Nàng lặng lẽ nhìn hình bóng quen thuộc nhưng cũng xa lạ của người đàn ông trước mặt. Lúc này trước mắt nàng lóe lên rất tình cảnh, rất nhiều chua xót, rất nhiều khổ sở nói không nên lời. Nhưng trong cô độc lại có cảm giác ấm áp, một lúc lâu sau nàng lặng lẽ cúi đầu.

Những tia sáng rực rỡ trong cặp mắt đẹp của Lữ Yên Phỉ càng trở nên nồng đậm, hai hàng lệ sung sướng chảy xuôi, ánh mắt vẫn nhìn lên hình bóng ngày càng gần trên bầu trời. Khoảnh khắc này giống như tất cả uất ức đều bùng ra, đều theo nói chuyện mắt chảy xuôi. Vương Lâm đến, khoác áo sấm sét, chém thiên địa, bước qua Vân Hải.

Khoảnh khắc này không chỉ những người có quen biết với Vương Lâm, ngay cả những tu sĩ khắp bốn phía, ngay cả người Vô Cực Tông cũng cảm thấy chấn động.

Phùng Hải đứng thẳng người dậy, đồng tử trong hai mắt đột nhiên co rút rồi nhìn chằm chằm vào hình bóng đang hàng lâm từ trên bầu trời. Với tu vi của lão thì rõ ràng nhận thấy lực lượng khủng bố trong thiên địa, loại lực lượng này không phải người tu sĩ Toái Niết tầm thường có thể xoay chuyển được. Loại lực lượng này biến hóa ở mức độ vô cùng, chỉ có những kẻ hiểu rõ quy tắc, tu vi đạt đến Toái Niết đại viên mãn mới có thể nhận ra.

Không chỉ có Phùng Hải, ngay cả lão già tóc đỏ cũng hít vào một hơi thật sâu mà chấn động tâm thần. Quy tắc và ý cảnh của lão già này đều có liên quan đến lôi vì vậy mà những gì cảm nhận được lại càng thêm rõ ràng. Trong lúc mơ hồ, lão thậm chí đã sinh ra cảm giác không thể điều khiển nguyên thần trong cơ thể mình, giống như nguyên thần đã hóa thành sấm sét, giống như khoảnh khắc này có cảm giác xúc động muốn bái lạy. Giống như tất cả những gì hiện lên trước mắt lão không phải là một tu sĩ mà chính là một luồng Thần lôi muôn đời trường tồn, đã tồn tại vĩnh hằng từ thời kỳ thiên địa sơ khai đến bây giờ.

Ánh mắt người đàn ông trung niên họ Trứu của Vô Cực Tông cũng giống như tia chớp nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng giữa sấm sét. Tâm thần người đàn ông họ Trứu chấn động, mơ hồ sinh ra cảm giác hoảng sợ. Hắn sợ vì đối phương xuất hiện mà mình không thể nào nhận biết được, mãi đến khi sấm sét vang vọng trên bầu trời mới kịp phản ứng.

Loại thần thông ẩn giấu khí tức này làm cho người đàn ông trung niên họ Trứu phải chấn động tâm thần, hắn nghĩ đây cũng chưa chắc là thần thông, mà chính là sự sắp xếp của người có tu vi cao hơn mình rất nhiều.

Lúc này lão già trước đó đã dẫn theo đám đệ tử đến vùng sương mù Loạn Thú để rèn luyện càng dám khẳng định, lão là người Vô Cực Tông duy nhất đã thấy Vương Lâm ra tay. Lúc này lão vội ôm quyền nói:

- Ngày đó gặp Lữ huynh cũng không ngờ đều là đồng môn, lão phu Ngô Giang Bình xin ra mắt đạo hữu.

Ngoài Ngô Giang Bình còn có một lão già khác đã sớm nhìn thấy hình bóng hư ảo của Vương Lâm. Lúc này ánh mắt lão già trở nên ngưng trọng, hắn vốn biết chuyện nhưng không hoàn toàn tin tưởng. Lúc này, lão lại hoàn toàn tin đối phương có bản lĩnh để quét ngang tinh vực cấp sáu và cấp bảy!

Ánh mắt lão già tông chủ Vô Cực Tông cũng lóe lên tinh quang, lão là người có tu vi cao nhất ở đây, tuy không phải mạnh nhất ở Vô Cực Tông nhưng cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Đệ Nhất Suy.

Vì nguyên nhân đạt đến cản giới hiếm có này mà lão già tông chủ mới nhìn rõ những gì mà kẻ khác không thấy. Ánh mắt lão già rơi trên mi tâm Vương Lâm ở phương xa, dù nơi đó trống không nhưng lão già tông chủ lại rõ ràng cảm nhận được trên mi tâm người áo trắng có ẩn giấu một luồng quy tắc.

Càng làm lão già tông chủ cảm thấy đáng sợ chính là luồng quy tắc này không tồn tại trong thiên địa, đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của thiên địa mà tồn tại, giống như một luồng quy tắc ngoài thiên địa, một quy tắc mới.

Khoảnh khắc khi luồng quy tắc này bùng ra, dù lão là tông chủ Vô Cực Tông cũng cảm thấy một luồng kính sợ. Đặc biệt là trên người áo trắng trước mặt lại ẩn giấu ý cảnh, khi hắn nhìn thấy thì sinh ra những biến hóa tràn đầy hư ảo. Đây chính là vấn đề làm lão trở nên kinh hoàng, nếu giao chiến với tu sĩ như vậy thì lão không tin tưởng sẽ chiến thắng.

- Người này đã bị thương nhưng tình trạng vết thương lại không nghiêm trọng. Xem ra người này tới chậm vì có chuyện xảy ra.

Lữ Anh Kiệt ngơ ngẩn nhìn lên hình bóng áo trắng trên bầu trời, cảm giác chấn động hồn phi phách tán đột nhiên bùng lên giống như thủy triều rồi lập tức bao phủ hoàn toàn thân thể hắn.

Cơ thể Lữ Anh Kiệt trở nên run rẩy, đây chính là hoảng sợ, là kinh hoàng, đặc biệt là nhớ tới chuyện chính mình trước đó đã từng đắc tội với người Quy Nguyên Tông, đã dùng những lời nói cợt nhả. Hơn nữa khi hắn nhớ tới chuyện đã từng nói muốn giao chiến với người này thì da đầu trở nên tê dại, cảm thấy ánh mắt bắt đầu tan rã. Thậm chí những đồng môn Tiên Âm Môn đứng gần hắn cũng cảm thấy kinh hoàng.

- Hắn. hắn. không ngờ lại có tu vi này, theo lời nói của Lô Vân Tòng thì hắn có thể giết chết ta như bóp chết một con kiến, điều này cũng là sự thật.

Tâm thần Lữ Anh Kiệt lập tức đại loạn, vẻ mặt tái nhợt, càng lúc càng bàng hoàng.

Không phải chỉ có hắn mà đám người Tầm Loan Tông ở phương xa cũng trở nên lặng lẽ, Triệu Long sững sờ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt biến đổi dữ dội, đồng tử hai mắt co rút lại, khoảnh khắc này đầu óc trở nên cực kỳ trống rỗng.

Vẻ mặt tông chủ và đại trưởng lão Tầm Loan Tông bên cạnh Triệu Long cũng không còn chút máu, khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Lâm thì lập tức nhận ra người này là ai. Đây là kẻ đã bắt bọn họ phải tung ra toàn bộ sức lực để di dời tông phái ra khỏi mảnh đại lục của chính mình, vì người này mà phải nhường đường, lại phải cung kính để người này rời đi.

- Là. là. là hắn!

Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.

Gần mười vạn tu sĩ ngồi trên bốn phía khán đài, trong đó phần lớn là người của tinh vực cấp sáu, cấp bảy. Đám người này tuy không biết được kẻ nào gây ra tình cảnh kinh động ở những tinh vực cấp sáu và cấp bảy trước đó, nhưng dù không được nhìn thấy cũng được những người biết rõ nói lại.

Cũng có một vài lão quái từng tận mắt nhìn thấy bộ dạng Vương Lâm. Lúc này khi nhìn thấy Vương Lâm thì tất cả đều xôn xao, hàng loạt âm thanh truyền ra khắp bốn phía:

- Chính là hắn, phóng qua tinh vực cấp sáu mà không kẻ nào dám tiến ra ngăn cản.

- Ta từng nghe sư tổ tông môn nói người này chỉ cần dùng một chiêu thần thông đã có thể phá vỡ vòng bảo vệ của tinh vực cấp sáu và cấp bảy, dù là sư tổ cũng cảm thấy kinh hoàng.

- Lão phu đã từng tận mắt nhìn thấy người này thi triển Dịch Linh Ấn quét ngang một đường, làm cho rất nhiều tông phái phải di chuyển sang đại lục khác, vì người này mà tạo ra một con đường.

- Nghe nói có ba người tu sĩ Toái Niết chặn hắn lại nhưng sau đó tất cả đều trọng thương quay ra.

- Không phải ba người, sư huynh của ta đã tận mắt nhìn thấy bảy tu sĩ Toái Niết liên thủ tấn công người này, nhưng hắn lại chỉ dùng một chiêu đã có bốn người chết và ba người trọng thương! Ngay cả mảnh Man Hoang đại lục ở gần đó cũng phải tan vỡ dưới thần thông đó.

Những âm thanh thảo luận sôi nổi vang lên khắp bốn phía, nhưng lúc này thiên địa cũng vang lên những tiếng gào thét dữ dội rồi ép xuống tất cả những tiếng ồn ào bên dưới, bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại. Lúc này sấm sét trên bầu trời nổ vang ầm ầm rồi ngưng tụ, cuối cùng tất cả đều dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, toàn bộ thiên địa không còn bất kỳ tiếng sấm động nào.

Chỉ còn lại một người mặc áo trắng, mái tóc trắng phấp phới đang tiến từng bước từ trên trời giáng xuống. Sau khi rơi xuống đài cao, Vương Lâm đã đứng bên cạnh Lữ Yên Phỉ:

- Ta đã tới chậm!

Vương Lâm nhìn về phía Lữ Yên Phỉ đang rất tiều tụy, trong mắt lộ ra cái nhìn xin lỗi, hắn khẽ nói.

Những giọt lệ trong suốt đã không thể nào ngừng rơi trên gương mặt Lữ Yên Phỉ, nàng nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng khẽ nói:

- Không muộn, chỉ cần ngươi có thể đến, lúc nào cũng không muộn.

- Cô về đi, đã có ta ở đây, Quy Nguyên Tông không cần người nào khác phải hành động. Đại hội lần này ta sẽ bắt buộc các phân tông cấp năm, cấp sáu, bảy, tất cả đều phải nhường bước cho Quy Nguyên Tông trở thành đệ nhất.

Vương Lâm cung tay áo lên, một luồng gió nhẹ quấn quanh Lữ Yên Phỉ rồi trực tiếp lóe lên hiện ra bên cạnh đám người Vô Cực Tông đang quan chiến ngoài khán đài.

Ánh mắt Vương Lâm quét về phía đám người Vô Cực Tông, hắn ôm quyền hướng về phía lão già đã mở lời với mình trước đó. Nhưng lúc này vẻ mặt Vương Lâm lại khẽ động, hắn thấy được Lý Thiến Mai, thấy được. Mộc Băng Mi.

Ánh mắt Vương Lâm dừng lại rồi được thu hồi, hắn đứng trên đài dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lô Vân Tòng đang liên tục cười khổ.

- Tu vi của Lữ huynh. đã không còn giống như trăm năm trước, đại hội tông phái cấp năm lần này, Tử Đạo Tông ta chấp nhận thua cuộc.

Lô Vân Tòng ôm quyền cười khổ, nếu tu vi Vương Lâm chỉ cao hơn một bậc thì trong lòng hắn vẫn còn niềm tin chiến đấu, nhưng lúc này hắn đứng trước mặt Vương Lâm mà tâm thần run rẩy, hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn. Thậm chí làm cho hắn cảm thấy đáng sợ chính là ngay cả ý cảnh đạo niệm cũng xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, giống như trong thân thể người đối diện có một vòng xoáy vô hình hút đi tất cả đạo niệm ý cảnh khắp bốn phía, chỉ cần bất cẩn thì ý cảnh đạo niệm sẽ bị thôn phệ sạch sẽ.

Vương Lâm mỉm cười nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, hắn khẽ nói:

- Lô huynh, tại hạ có chuyện muốn hỏi, mong rằng Lô huynh có thể nói rõ ràng. Những vết thương trên người Lữ Yên Phỉ là do kẻ nào tạo ra?

Lô Vân Tòng không chút do dự mà chỉ về phía Tiên Âm Môn rồi nói:

- Lữ Anh Kiệt người Tiên Âm Môn!

Sau đó Lô Vân Tòng lại chỉ tay về phía Tầm Loan Tông:

- Triệu Long người Tầm Loan Tông, hình như hai người này có ham muốn đối với Lữ cô nương.

Vương Lâm gật đầu, hắn xoay người nhìn về phía Tiên Âm Môn, trong mắt lóe lên hào quang, cơ thể phóng về phía trước. Khoảnh khắc này Vương Lâm giống như đạp phá hư không mà phóng về phía Tiên Âm Môn.

Vẻ mặt Lữ Anh Kiệt trong Tiên Âm Môn lập tức biến đổi, thân thể hắn lùi về phía sau như tên bắn. Vẻ mặt sư tôn và trưởng lão Tiên Âm Môn bên cạnh hắn cũng trở nên ngưng trọng, hai người nhanh chóng lao ra. Đặc biệt là sư tôn Tiên Âm Môn, lão già này chụp lấy Lữ Anh Kiệt rồi lóe lên hóa thành một luồng cầu vồng phóng về phía đám người Vô Cực Tông trên khán đài.

Tông chủ Tiên Âm Môn thì tiến lên một bước ngăn cản trước mặt Vương Lâm, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ cung kính, lão ôm quyền đang muốn giải thích.

Nhưng Vương Lâm căn bản không muốn nghe người này nói, hắn thấy đối phương tiến lên ngăn cản thì tay phải vung lên. Một tiếng nổ ầm trở nên vang vọng, một luồng cuồng phong đột nhiên gào thét, bên trong vang lên những tiếng sấm động. Cuồng phong lập tức đánh thẳng vào người tông chủ Tiên Âm Môn.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khoảnh khắc này tông chủ Tiên Âm Môn lập tức phun ra máu tươi, thân thể tan vỡ ầm ầm. Nguyên thần tông chủ Tiên Âm Môn phóng ra, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.

Vương Lâm cũng không có dấu hiệu chứng tỏ sẽ ngưng lại, hắn phóng thẳng về phía trưởng lão Tiên Âm Môn đang kéo theo Lữ Anh Kiệt phóng đi như tên bắn. Tốc độ Vương Lâm không nhanh nhưng mỗi bước chân giẫm xuống đều giống như có thể làm cho tâm thần của đám người đang quan sát phải chấn động ầm ầm.

Khoảnh khắc này tất cả tu sĩ ở bốn phía đài cao đều trở nên yên tĩnh.

- Chủ tông cứu mạng!

Trên trán sư tôn Lữ Anh Kiệt vã đầy mồ hôi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lão điên cuồng hướng về phía đám người Vô Cực Tông mà gào rống.

- Lữ đạo hữu, kính xin.

Phùng Hải có chút do dự, lão ôm quyền đang định nói chuyện thì Vương Lâm đã phất tay cắt ngang lời nói.

- Nhục mạ Quy Nguyên Tông của ta, hắn nhất định phải chết, kẻ nào cứu sẽ cùng tội.

Vương Lâm vừa nói vừa vung tay phải lên chỉ về phía trước, hắn đến đây vì mục đích làm tất cả mọi người phải kinh hoàng, vì mục đích tạo ra danh tiếng kinh thiên cho Quy Nguyên Tông.

Một chỉ này làm thiên địa vang lên những tiếng nổ ầm ầm, một chỉ Thiên Vận đột nhiên xuất hiện, những con sóng lực lại cuồn cuộn bùng lên. Đầu ngón tay điên cuồng hàng lâm tạo thành uy áp ngập trời, làm cho tất cả đám người đang quan sát khắp bốn phía phải hít vào một hơi thật sâu. Đám người đều phải ngơ ngác nhìn qua ngón tay khổng lồ đang che khuất thiên địa, tâm thần kẻ nào cũng liên tục rung động.

Đầu ngón tay hàng lâm mang theo những tiếng gào thét, chỉ sau khoảnh khắc đã đập lên người Lữ Anh Kiệt và sư tôn. Một tiếng ầm vang lên, mặt đất giống như đã run rẩy, ngay cả tu chân tinh cũng chấn động.

Máu tươi bắn ra tung tóe, thân thể Lữ Anh Kiệt và sư tôn đột nhiên tan vỡ, nguyên thần cũng trực tiếp vỡ nát tiêu tán trong hư không. Lúc này luồng gió thổi tới mang theo mùi máu tanh nồng nặc rồi bao phủ khắp thiên địa.

"Giết chết Lữ Anh Kiệt như bóp chết kiến hôi!"

Đây là câu nói của Lô Vân Tòng mấy ngày trước đó, lúc này đồng loạt vang lên bên tai tất cả mọi người giống như mùa đông giá rét đã đến. Vương Lâm xoay người nhìn về phía Tầm Loan Tông, hắn tiến lên một bước rồi phóng đến.

Đọc truyện chữ Full