TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1205: Phản Kích

Trước nay Phong Tiên giới chưa ngừng gió. Lúc này gió vẫn liên tục thét gào làm toàn bộ Phong giới bùng ra vẻ thê lương cực điểm.

Từng đàn Văn Thú gào thét phóng qua trong gió, chúng nó chính là chủ nhân duy nhất của Phong giới.

Sâu trong Phong giới, trên một mảng đại lục bay bổng có màu đỏ sậm như máu, mùi máu tanh bao phủ, trên bầu trời là rất nhiều Văn Thú, những luồng gió vang lên vù vù.

Luồng khí tức kỳ dị chậm rãi bùng lên ở một tượng đá nơi đây, nhưng cũng quỷ dị là Văn thú lại không chú ý giống như không có bất kỳ thứ gì tồn tại.

- Lão phu vất vả lắm mới có được một quân cờ, sao lại để cho Thủy Đạo Tử giết chết dễ dàng như vậy được?

Hai mắt tượng đá chợt lóe lên u quang rồi hừ lạnh một tiếng.

- Nhưng có điều nhờ vào hắn mà ta cũng biết được quân cờ này rốt cuộc có phải là Phong giới Tôn Lão kia chuyển thế hay không, hoặc là hạt châu Thiên Nghịch có phải ở trong tay hắn không!

Gió trong Phong Tiên giới ngày càng đậm, dưới những tiếng kêu gào nức nở có một luồng gió thổi ra ngoài khe nứt Phong giới rồi tiêu tán trong tinh không.

Vòng xoáy trên mi tâm Thủy Đạo Tử thôn phệ ba luồng sáng màu xanh, sau khi lão nhắm mắt lại một lát để hấp thu thì mở mắt ra, trong đồng tử có ba luồng sáng màu xanh, vàng và đỏ xoay tròn làm cho những kẻ nhìn thấy phải chấn động tâm thần.

Định Thần Thuật của Thủy Đạo Tử hoàn toàn khác biệt với Định Thân Thuật của Vương Lâm, lúc này định thiên địa giống như nơi đây chỉ còn mình lão tồn tại, tất cả mọi thứ còn lại đều đứng giữa không trung nhưng cũng quỷ dị là không tiêu tán. Tình cảnh này giống như chỉ cần đồng tử tóc trắng bùng ra một luồng đạo niệm thì tất cả đều phải ở đây vạn năm.

Trường thương Hắc Long do thuật Hô Phong hóa thành cũng đứng bất động giữa không trung, ngay cả những làn gió tịch diệt cũng ngừng lại phía trước một trượng.

Băng kiếm do tinh quang Hoán Vũ hóa thành cũng dừng lại giữa trời đất, từ xa nhìn lại giống như đang có một mảng băng bao quanh, những thanh băng kiếm trông cực kỳ kinh người.

Những chiến hồn vô tận do Tát Đậu Thành Binh hóa thành, ngay cả những chiến hồn mạnh mẽ như Hư Không Tử, Thiên Vận Tử cũng vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, vẫn không nhúc nhích.

Trước khi Vương Lâm phóng lên, dưới chân hắn xuất hiện rất nhiều núi lửa hư ảo, cũng có một vài ngọn núi bùng ra khói đen nồng nặc, có cả dung nham phóng ra. Nhưng lúc này khói đen bất động mà dung nham cũng ngừng chảy, tất cả đều đọng lại, kể cả Vương Lâm đang đạp chân trên một mảng khói đen trên hư không.

Trong tay Vương Lâm vẫn còn nắm chặt lấy Tam Xoa Kích.

- Lục Đạo Tam Trọng Tiên Thuật của Bạch Phàm Lôi giới, nếu tên Lữ Tử Hạo này học được Tam Trọng Thuật thì ta sẽ có chút khó khăn, dù hắn học được Âm Nguyệt Hữu Tình Thuật cực kỳ có danh tiếng năm xưa thì cũng có chút phiền phức. Nhưng trước mắt, ngoài Âm Nguyệt Hữu Tình thì tất cả những thứ khác đều là trò hề mà thôi.

Thủy Đạo Tử lắc đầu, lão cũng không đi đến Vương Lâm đang dừng lại giữa hư không mà tiến một bước xuống dưới đi đến bên cạnh Xạ Thần Xa do Lôi thú hóa thành.

Ánh mắt Thủy Đạo Tử đảo qua Xạ Thần Xa, lão hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên rồi vỗ mạnh xuống. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Xạ Thần Xa do Lôi thú biến thành lập tức tan vỡ, Lôi thú bên trong vì bất động nên trở thành tro bụi.

- Pháp bảo này có quá nhiều khuyết điểm, ta cũng không muốn sử dụng, đơn giản cứ phá hủy đi!

Thủy Đạo Tử này cực kỳ cuồng vọng, giọng nói cũng có chút cổ quái, có lẽ lão rất vui khi phá hủy những bảo vật cực kỳ quan trọng của người khác nhưng điều kiện là nó phải vô dụng với lão.

Thân là tu sĩ Không Niết sơ kỳ đã tiến nửa bước vào Đệ Tam Bộ, Thủy Đạo Tử này rõ ràng có tư cách để làm điều này.

Xạ Thần Xa do Lôi thú biến thành đã tan vỡ, trong mắt Vương Lâm bùng lên vẻ đau thương, hóa thành ngọn lửa vô hình không giới hạn rồi điên cuồng thiêu đốt. Nhưng tất cả đều bị hạn chế bên trong cơ thể, khi hắn cảm thấy đau đớn thì hai mắt lại chảy xuống hai hàng huyết lệ kinh hoàng.

Xạ Thần Xa đó đã đi theo hắn hớn nửa đời tu đạo, hiện này lại bị phá hủy.

Những tiếng gầm rống tức giận giống như bùng lên trong lòng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Đạo Tử vẫn cực kỳ âm trầm.

- Nếu Vương Lâm ta thoát chết khỏi kiếp nạn này, ta xin phát thệ, cả đời này dù thế nào cũng phải giết chết tên khốn này, giết chết hắn. Để hắn chịu đựng mọi loại tra tấn mà chết, nếu không thực hiện được lời thề thì Vương Lâm ta đạo tiêu, đạo nghịch thiên tử vong.

Ánh mắt Thủy Đạo Tử đảo qua người Vương Lâm, tình cảnh lão muốn nhìn nhất chính là vẻ mặt điên cuồng của đối phương kho vài bảo vật quan trọng nhất bị mình phá đi. Khi nhìn thấy vẻ mặt như vậy lão mới cảm nhận được sự hùng mạnh của mình, cảm nhận được uy nghiêm đã mất đi rất nhiều năm trước.

Đặc biệt là Vương Lâm, kẻ mà Thủy Đạo Tử cho rằng đang nắm giữ Thiên Nghịch, hắn rất có thể là truyền nhân của chủ nhân năm xưa. Khi nhìn thấy vẻ mặt Vương Lâm, trong lòng Thủy Đạo Tử càng cảm thấy vui mừng.

Thủy Đạo Tử cất bước đi đến bên cạnh Xạ Thần Xa bảy màu, trong mắt bùng lên những luồng sáng kỳ dị. Lão vung tay áo lên, lập tức muốn lấy Xạ Thần Xa này đi, nhưng trên Xạ Thần Xa lại lóe lên hào quang bảy màu, lại xuất hiện một cánh bướm bảy màu. Lúc này cánh bướm khẽ vỗ cánh rồi tan vỡ ầm ầm hóa thành hàng loạt tinh quang bùng ra, cuối cùng tiêu tán sạch sẽ.

Khi cánh bướm tiêu tán theo gió, Xạ Thần Xa bảy màu cũng trở thành vật phàm.

- Không Linh tự hủy cũng không muốn lão phu lấy đi sao?

Trong mắt Thủy Đạo Tử lập tức lóe lên hàn quang, tay phải khẽ nâng lên rồi vỗ xuống. Nếu Xạ Thần Xa đã không còn Bảo linh thì nên đánh vỡ cho rồi.

- Tiếp theo, lão phu muốn xem trên người ngươi có Thiên Nghịch hay không!

Thủy Đạo Tử hừ lạnh rồi xoay người nhìn về phía Vương Lâm, thiên địa lập tức chấn động ầm ầm giống như tất cả tinh không bên ngoài thân thể Thủy Đạo Tử đã tiêu tán. Lúc này tất cả thiên địa chỉ còn lại hai người gồm lão và Vương Lâm tồn tại, ánh mắt chứa lực lượng xuyên thấu khủng bố của lão trực tiếp rơi trên người Vương Lâm.

Khoảnh khắc này thân thể Vương Lâm đột nhiên chấn động, toàn thân giống như bị xé toạc ra, ngay cả nguyên thần và hồn phách cũng sinh ra cảm giác nhìn xuyên qua. Lúc này tất cả bí ẩn trong thân thể đều rõ ràng hiện ra dưới ánh sáng mặt trời.

Đau đớn dữ dội làm gương mặt Vương Lâm nổi lên gân xanh, toàn thân run rẩy, mồ hôi đổ ra như mưa nhưng hắn vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tất cả đều bị giữ lại trong cơ thể.

Ánh mắt Thủy Đạo Tử đảo qua thân thể Vương Lâm, đặc biệt là nguyên thần Vương Lâm bị hắn xem xét một cách toàn diện từ đầu đến cuối. Nhưng cặp lông mày của Thủy Đạo Tử khẽ nhăn lại.

- Không có sao? Năm xưa chủ nhân từng nói, Thiên Nghịch sẽ dung hợp với nguyên thần, nhưng nguyên thần của người này lại không có Thiên Nghịch. Hắn không phải là chủ nhân chuyển thế, cũng không có Thiên Nghịch. Chẳng lẽ ra đã nhận lầm người sao?

Thủy Đạo Tử cau mày, thân thể lóe lên tới gần bên người Vương Lâm, tay phải hắn nâng lên đẩy về phía trước.

Một tiếng nổ vang lên nhưng bên ngoài thân thể Vương Lâm lập tức xuất hiện một khtv, đây là không gian trữ vật của Vương Lâm. Thủy Đạo Tử thần thông kinh người, lão dùng tu vi Đệ Tam Bộ thoải mái mở ra không gian trữ vật của Vương Lâm. Thần thức của lão lập tức bùng ra rồi quét ngang vào bên trong.

- Nếu trong không gian trữ vật cũng không có Thiên Nghịch, ta cần phải sưu hồn kẻ này!

Hai mắt Thủy Đạo Tử lóe lên hàn quang, thần thức vẫn tiếp tục thăm dò không gian trữ vật của Vương Lâm, vẫn tiếp tục lục lọi.

- Những vật phẩm cấp thấp quá nhiều, tất cả cũng chỉ là rác rưởi, nổ!

Những âm thanh ầm ầm chợt vang vọng trong túi trữ vật của Vương Lâm, hễ là chỗ nào được ánh mắt của Thủy Đạo Tử quét qua thì tất cả pháp bảo đều tan vỡ, đều trở thành tro bụi.

Khi ánh mắt liên tục đảo qua, đột nhiên ánh mắt Thủy Đạo Tử ngưng tụ lại, lão thấy được Hứa Lập Quốc trong túi trữ vật của Vương Lâm.

- Kiếm hồn này cũng có chút thú vị! Nhưng chẳng qua chỉ là phế vật!

Khi ánh mắt Thủy Đạo Tử hạ xuống, Hứa Lập Quốc lập tức run rẩy toàn thân. Lúc này Hứa Lập Quốc đang muốn thi triển thuật thần thông nịnh nọt gần đây hay sử dụng để sinh tồn, nhưng còn chưa kịp thi triển thì thần niệm hủy diệt của lão già kia đã bùng đến.

Khoảnh khắc khi Thủy Đạo Tử có luồng thần niệm muốn hủy diệt Hứa Lập Quốc thì thân thể đột nhiên chấn động, thần niệm của lão vừa chuyển thì lập tức buông tha cho Hứa Lập Quốc. Vật mà lão vừa nhìn thấy chính là đám Văn thú với số lượng khổng lồ, dù Văn thú đang ở trong không gian trữ vật nhưng vẫn liên lạc được với nhau, thần niệm của Thủy Đạo Tử vừa xuyên qua đã lập tức phát hiện ra.

- Điều này. Sao có nhiều Văn thú khổng lồ như vậy?

Thủy Đạo Tử có chút kinh ngạc, thần thức của lão lại quét qua, lần này lão thấy một cái quan tài phát ra ánh sáng huỳnh quang.

Trong quan tài là một cô gái đang ngủ say.

- Trong không gian trữ vật này cũng không phải tất cả đều là rác rưởi, không ngờ lại có cả Tị Thiên Quan là bảo vật quan trọng của tiên đế Thiểm giới. Tị Thiên Quan này cũng là một loại bảo vật rất tốt, có tác dụng với ta.

Thần thức Thủy Đạo Tử rơi lên trên Tị Thiên Quan, lão định lấy đi cô gái bên trong quan tài.

Khoảnh khắc này thân thể Vương Lâm đột nhiên chấn động dữ dội, trong mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng trước nay chưa từng có. Chiếc vảy nghịch của hắn không phải là Thiên Nghịch, cũng không phải thần thức Cổ Thần, lại càng không phải tất cả bí mật trong linh hồn mà chính là chiếc quan tài này, mà đặc biệt là cô gái bên trong.

- Sao?

Thần thức của Thủy Đạo Tử chợt ngừng lại, lão phát hiện ra điểm khác biệt của Vương Lâm, vẻ châm biếm lại lóe lên trong mắt.

- Không ngờ ngươi là một kẻ si tình, cô gái này chắc chắn cực kỳ quan trọng với ngươi. Được thôi, ta định sau khi lấy được quan tài mới đưa thi thể cô gái này ra nhưng xem ra lúc này nên lấy cô gái này ra trước mặt ngươi. Nghe nói nếu sinh linh tồn tại trong Tị Thiên Quan không dùng đúng phương pháp để lấy ra thì sẽ tiêu tán trong khoảng thời gian cực ngắn, sẽ hoàn toàn tử vong. Cũng chẳng biết tin đồn này là thật hay giả?

Thần thức của Thủy Đạo Tử khẽ động rồi lập tức bao quanh Tị Thiên Quan, muốn mở chiếc quan tài này ra. Lúc này thần thức của lão cũng được phân ra rất nhiều nơi, vài luồng vẫn liên tục quét ngang để tìm kiếm Thiên Nghịch.

Khoảnh khắc khi Thủy Đạo Tử muốn mở Tị Thiên Quan, muốn mở chiếc quan tài này ra. Lúc này thần thức của lão cũng được phân ra rất nhiều nơi, vài luồng vẫn liên tục quét ngang để tìm kiếm Thiên Nghịch.

Khoảnh khắc khi thần thức của Thủy Đạo Tử rơi xuống thì Ngân Y Nữ Tử cũng lập tức mở hai mắt ra, hai luồng ánh mắt và thần thức đánh thẳng vào nhau.

- Ngươi. ngươi. ngươi là.

Với định lực như Thủy Đạo Tử, với thân phận Đệ Tam Bộ mà khoảnh khắc này vẻ mặt cũng có biến đổi lớn, cũng lộ ra vẻ kinh hoàng, tâm thần không khỏi rối loạn.

Khoảnh khắc khi tâm thần Thủy Đạo Tử rối loạn, Vương Lâm vẫn đang bị Định Thần Thuật chế ngự thân thể không cách nào chuyển động, hai mắt hắn lóe lên luồng sát khí điên cuồng, trong cơ thể ầm ầm bùng ra một luồng lực lượng khủng bố không thể nào miêu tả. Khoảnh khắc khi Thủy Đạo Tử muốn mở Tị Thiên Quan, Vương Lâm lập tức thôn phệ huyết cầu Thiết kiếm không biết tại sao không được Thủy Đạo Tử phát hiện trong nguyên thần.

Dựa vào luồng lực lượng hủy thiên diệt địa này, cơ thể Vương Lâm bùng lên những tiếng nổ dữ dội. Khi lực lượng này tuôn ra, thân thể hắn đang bị giam cầm đột nhiên có lực để hoạt động.

- Đinh bảy màu!

Vương Lâm rống lên một tiếng kinh thiên động địa, cây đinh bảy màu trong thế giới trữ vật lập tức phóng thẳng về phía Thủy Đạo Tử.

Những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng, vẻ mặt Thủy Đạo Tử biến đổi dữ dội. Tốc độ của đinh bảy màu quá nhanh, nó đột nhiên phóng thẳng về phía mi tâm lão già này.

Khoảng cách giữa Vương Lâm và Thủy Đạo Tử quá gần, khoảnh khắc khi lão nhìn thất cái đinh thì đồng tử hai mắt khẽ co rút lại.

- Thần Không Đinh bảy màu của Chưởng Tôn! Ngay cả vật này ngươi cũng có sao?

Đọc truyện chữ Full