TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1254: Vì Tiền Bối

Trong sơn cốc động phủ, Lôi quả trên cành đều được bao phủ trong những tia chớp liên tục xẹt qua lại.

- Đây là Lôi quả sao?

Vương Lâm vung một trảo lên hư không, một Lôi quả lập tức rời khỏi cành rơi vào trong tay. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Lôi quả, bên trong quả màu xanh này cũng không ẩn giấu nhiều lực lượng sấm sét, sau khi nuốt vào thì sẽ cải thiện thể chất, thân thể từ trong ra ngoài sẽ trở nên hoàn toàn thích hợp cho việc thi triển thần thông sấm sét.

- Trong kỳ ức tên Tề Trì và Vu Phi thì một Lôi quả có thể đổi lấy một khối Lôi Tinh.

Vương Lâm cầm lấy Lôi quả, hắn cũng không ăn mà bóp mạnh tay. Lôi quả vỡ vụn ầm ầm, hàng loạt tia chớp từ trong lóe ra đi theo tay phải Vương Lâm vào trong cơ thể, sau đó lại bị nguyên thần hấp thu.

Vương Lâm khẽ nhắm mắt lại, nguyên thần lặng lẽ quan sát lực lượng sấm sét trong Lôi quả. Một lát sau hắn mở mắt ra, trong mắt bùng lên tia chớp, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài động phủ. Lúc này vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn khẽ lẩm bẩm:

- Ta đang muốn đi cướp, không ngờ lại có kẻ đưa đầu vào rọ.

Lúc này bốn luồng cầu vồng đã gào thét phóng đến ngoài động phủ, rất nhanh đã phóng đến bầu trời phía trên động phủ. Không đợi lão già Nguyên Anh phải mở miệng, một tên tu sĩ Kết Đan ở bên cạnh đã tiến ra rồi hướng về phía động phủ bên dưới mà quát lớn:

- Tề Tri, Thiên Lôi Tông đã đến đây, còn không mau ra tiếp kiến!

Âm thanh ầm ầm truyền vào trong động phủ, một lúc sau vẫn không tiêu tán.

lão già Nguyên Anh nhìn thoáng qua cấm chế bên ngoài động phủ, lông mày lão khẽ nhíu lại. Cấm chế trong động phủ mà Vương Lâm đã đi qua trước đó vẫn chưa được mở ra, cấm chế không có ý nghĩa trong mắt Vương Lâm, nhưng đối với lão già Nguyên Anh thì cực kỳ tinh diệu.

- Xem ra tên Tề Trì này có thể trở thành lão quái Nguyên Anh cũng không phải chuyện tầm thường, chỉ cần nhìn trận pháp cấm chế ngoài động phủ thì có thể biết được.

lão già Nguyên Anh vung tay ngăn tên tu sĩ Kết Đan kỳ tiếp tục kêu gọi đầu hàng, lão dùng giọng âm trầm để truyền âm xuống:

- Tề đạo hữu, lão phu Khâu Đức Hải là một trong tứ đại trưởng lão của Thiên Lôi Tông. Hôm nay lão phu đến đây cũng vì chuyện tông chủ Thiên Lôi Tông tiến vào Thiểm Lôi Bảng, cho nên cần Tề đạo hữu đưa ra một số pháp bảo và đan dược.

Giọng nói của lão già Nguyên Anh rất âm trầm, hơn nữa tu vi Nguyên Anh trung kỳ còn ẩn giấu vào trong âm thanh rồi truyền thẳng vào động phủ.

Khoảnh khắc khi giọng nói của lão già Nguyên Anh vang lên thì cửa chính động phủ bên dưới chợt mở ra ầm ầm, bên trong có một thứ được ném ra ngoài, đó chính là Tề Trì đang còn hôn mê.

Tình cảnh này đột nhiên xảy ra làm ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ trở nên sửng sờ, đồng tử Khâu Đức Hải cùng lập tức co rút.

- Ngươi muốn tìm hắn sao?

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng từ trong động phủ truyền ra, Vương Lâm mặc một bộ y phục màu trắng xuất hiện. Hắn tiến ra ngoài rất ung dung, rất chậm rãi, đồng thời còn bùng ra một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ,

- Ngươi.Ngươi là Vu Phi!

Một tên tu sĩ Kết Đan kỳ trong đám ba người rõ ràng nhận ra Vu Phi. Tuy hắn nhận ra người bên dưới nhưng Kim Đan lại liên tục run rẩy dưới uy áp, ngay cả giọng nói cùng tràn đầy vẻ hoảng sợ và không thể nào tin.

lão già Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, Nguyên Anh chấn động và mơ hồ sinh ra cảm giác không ổn. Vương Lâm đứng đó nhưng thần thức lão già Nguyên Anh đảo qua lại không phát hiện được giống như kẻ này không hề tồn tại.

Loại cảm giác này chỉ xuất hiện trên người tông chủ, nhưng lúc này tình cảnh trước mắt lại làm cho lão già Nguyên Anh sinh ra ảo giác, giống như dù tông chủ có xuất hiện ở đây cùng không thể phát hiện được khí tức của người thanh niên trước mặt.

Càng làm cho da đầu lão già Nguyên Anh trở nên tê dại chính là uy áp bùng ra trên người đối phương. Luồng uy áp này cực mạnh làm lão già cảm nhận được rất sâu sắc, dưới uy áp này thì ngay cả linh lực trong cơ thể cùng giống như đông cứng lại. Đặc biệt là khoảnh khắc khi giọng nói lạnh như băng của đối phương lọt vào tai giống như hóa thành một lực lượng khủng bố muốn xé toạc thân thể ra.

Khâu Đức Hải vã mồ hôi lạnh, lão nuốt vào một ngụm nước miếng rồi chậm rãi lui người về phía sau, lão ôm quyền nói:

- Lão phu không quen biết với Tề Tri, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nếu đạo hữu đã tới trước thì lão phu sẽ rời đi ngay, chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm!

Khâu Đức Hải cố gắng áp chế Nguyên Anh đang run rầy rồi chậm rãi lui về phía sau, lão cảm giác được tên Vu Phi này là loại người có tu vi cực mạnh, mình tuyệt đổi không thể nào chống lại được. Tình hình trước mắt nên bỏ qua cho đối phương, mình cần nhanh chóng quay trở về tông phái, Ba tên tu sĩ Kết Đan cũng cảm thây không ổn, cả đám lui về phía sau cực kỳ hoảng sợ, kẻ nào cùng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, -Cứ như vậy mà đi sao?

Gương mặt Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không, hắn đảo mắt về phía bốn người. Dưới cái nhìn của Vương Lâm, trong lòng lão già tu sĩ Nguyên Anh Khâu Đức Hải vang lên những tiếng nổ ầm ầm. Lão không do dự vỗ hai tay về phía trước, một luồng lực lượng khổng lồ cuốn quanh ba tên tu sĩ Kết Đan phóng về phía Vương Lâm làm vật cản, đồng thời thân thể lão già cùng nhanh chóng lui về phía sau. Lúc này mồ hôi lạnh đã vã ra khắp toàn thân, lão già lập tức muốn dùng thuấn di bỏ chạy, Thiểm Lôi Tộc không cho phép tộc nhân được chém giết sinh tử, nhưng có thể phế bỏ tu vi, có thể giết chết kẻ khác một cách gián tiếp. Lão già Khâu Đức Hải này biết rõ tất cả mọi chuyện, hơn nữa cùng đã ra tay rất nhiều lần, lúc này tâm thần lão chấn động và cực kỳ hoảng sợ, ý niệm đầu tiên chính là bỏ trốn. Vương Lâm không thèm nhìn tu sĩ Nguyên Anh đang thuấn di, hắn trực tiếp vung tay phải về phía trước, ba tên tu sĩ Kết Đan lập tức kêu lên thảm thiết, ký hiệu trên mi tâm tan vỡ ầm ầm, rất nhiều pháp bảo bay ra bị Vương Lâm hất tay áo lên lấy đi. Sau đó Vương Lâm tiến về phía trước một bước rồi phóng thẳng lên không trung. Ba tên tu sĩ Kết Đan phun ra máu tươi. Từng tên rơi xuống mặt đất, Kim Đan trong cơ thể đã vỡ. Tuy không chết nhưng đã hoàn toàn bị phế.

Khâu Đức Hải vừa mới thi triển thuấn di đã nghe được những tiếng kêu thảm, trong lòng lão cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, thi triển thuấn di không chút do dự, khoảnh khắc đã biến mất giữa đất trời.

Khi Khâu Đức Hải xuất hiện thì đã ở một khoảng cách rất xa, khoảnh khắc khi xuất hiện lão lại lập tức thuấn di. Sau mấy lượt thuấn di, linh lực trong cơ thể lão đã tiêu hao quá lớn, nhưng lão vẫn không dừng lại mà lập tức lấy ra đan dược nuốt vào rồi tiếp tục thuấn di.

Hình bóng và giọng nói của Vương Lâm lúc này hầu như đã trở thành đám mây đen bao phủ toàn bộ tâm thần lão già Khâu Đức Hải. Lúc này mây đen đang ép chặt lên Nguyên Anh, lão rất sợ bị hình bóng kia đuổi theo.

Sau khi thuấn di mười lần liên tục thì Khâu Đức Hải đã chạy ra ngoài gần mười vạn dặm, lão đã nuốt vào rất nhiều đan dược, có thể nói là liều mạng. Khi thuấn di lão lập tức bóp nát ngọc giản cầu cứu của tông môn để kêu gọi đồng môn đến cứu viện.

Trong Thiểm Lôi Tộc thì những tông phái nhỏ như Thiên Lôi tông có rất nhiều, những tông phái này đều do chính tộc nhân Thiểm Lôi Tộc lập ra. Đối với vẫn đề này, Thiểm Lôi Tộc tất nhiên sẽ không can thiệp, ngược lại còn khích lệ tộc nhân thành lập càng nhiều tông phái càng tốt.

Sau nhiều lần thuấn di liên tục, toàn thân Khâu Đức Hải đã vã đầy mồ hôi, hít thở cùng trở nên dồn dập. Lúc này sau một lần thuấn di thì trước mặt Khâu Đức Hải đột nhiên lóe lên hào quang, một người đàn ông trung niên áo xanh thuấn di ra, hắn cau mày quét mắt về phía Khâu Đức Hải:

- Khâu trưởng lão, ngươi gặp phải chuyện gì mà kinh hoàng như vậy, lại còn bóp nát cả ngọc giản cầu cứu?

Khi Khâu Đức Hải nhìn thấy người đàn ông trung niên thì khẽ thở ra một hơi, lão cùng không trả lời đối phương mà lập tức ngoảnh mặt lại nhìn về phía sau. Thần thức Khâu Đức Hải đảo qua một lượt, sau khi không phát hiện ra một chút dấu hiệu của Vương Lâm thì đành cười khổ, lão nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt và chuẩn bị nói chuyện.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh làm cho Khâu Đức Hải hồn bay phách lạc lại lạnh lùng truyền ra từ trong thiên địa.

- Không chạy sao?

Khoảnh khắc này da đầu Khâu Đức Hải lại trở nên tê dại, đồng tử hai mắt bùng lên vẻ hãi hùng cực điểm. Lão làm gì có thời gian nói chuyện với tên đàn ông trung niên kia mà vội vàng thuấn di về phía trước.

Người đàn ông trung niên kia cũng sững sờ, khoảnh khắc khi âm thanh của Vương Lâm vang lên thì Nguyên Anh trong cơ thể giống như bị búa tạ đập vào thật mạnh. Người này phun máu tươi, đặc biệt là hành vi của Khâu Đức Hải lại càng làm cho người này hoảng sợ, Người đàn ông này cùng lập tức thuấn di theo Khâu Đức Hải không chút do dự.

- Nếu hai người các ngươi tản ra thì sẽ lập tức bị phế bỏ tu vi!

Hai người này điên cuồng bỏ chạy, trên đường đi liên tục sử dụng rất nhiều đan dược và không dám dừng lại, hơn nữa cũng không dám tách ra, Nhưng sau nhiều lần thuấn di liên tiếp, vì tiêu hao quá nhiều tinh lực nên hai người khó có thể chịu đựng được.

- Khâu Đức Hải, ngươi chọc giận loại người như vậy thì tự mình chịu tội, sao lại kéo cả ta vào?

Người đàn ông trung niên kia nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Khâu Đức Hải, nỗi tức giận bốc thẳng lên tận trời cao.

Vẻ mặt Khâu Đức Hải cực kỳ tái nhợt và sợ hãi, lão đang muốn mở miệng nói chuyện thì giọng nói kinh hoàng của Vương Lâm lại vang vọng trong thiên địa.

- Tiếp tục cầu cứu cho ta, gọi tất cả tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Lôi tông tới đây! Đưa ta đến sơn môn Thiên Lôi Tông của các ngươi, nếu không.Phế bỏ tu vi!

Người đàn ông trung niên được Khâu Đức Hải gọi tới vội vàng bóp nát ngọc giản cầu cứu không chút do dự, hắn cực kỳ căm hận Khâu Đức Hải, nếu không kéo cả đám người đến cùng chết với nhau thì chẳng thể nào phát tiết được mối căm giận trong lòng.

Một lúc sau trên tu chân tinh Thiểm Lôi Tộc đột nhiên xuất hiện tình cảnh cực kỳ quỷ dị, bốn tên tu sĩ Nguyên Anh phóng đi như tên bắn với vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, ba người trong số đó vừa hoảng sợ lại vừa nghiến răng cực kỳ căm giận.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi tiến lên từng bước không nhanh không chậm đi theo phía sau đám bốn tên tu sĩ Nguyên Anh, trên đường đi hai người Khâu Đức Hải liên tục kêu cứu, lại có thêm hai trưởng lão Thiên Lôi Tông nhập bọn, Bốn vị trưởng lão vội vàng cùng nhau bỏ chạy, tất cả đều bắt buộc phải làm theo yêu cầu của Vương Lâm, đều phóng về phía sơn môn tông phái.

Dần dần vùng đất phương xa lập tức xuất hiện một ngọn núi, ngọn núi này không cao nhưng mây phủ đầy bên trên, có một con đường đá uốn lượn từ trên đỉnh núi xuống dưới, trên đỉnh núi có một lầu các, thoạt nhìn cùng có chút bộ dạng của một tông phái.

- Phía trước! Tiền bối.Nơi đây.Đây chính là Thiên Lôi Tông!

Bốn tên tu sĩ Nguyên Anh đều cực kỳ hoảng sợ phóng đến nơi này, Khâu Đức Hải vội vàng mở miệng nói với âm thanh run rẩy.

Trên đường bọn họ buộc phải phóng đi như tên bắn, lúc này trong cơ thể hầu như đã không còn linh lực, vì còn phải chịu đựng sự hoảng sợ nên tâm thần bốn người liên tục bị tra tấn.

Vương Lâm nhìn đỉnh núi trước mặt, hắn vung tay phải lên, một luồng cuồng phong đột nhiên xuất hiện rồi trực tiếp phóng thẳng về phía bốn tên tu sĩ Nguyên Anh, ký hiệu trên mi tâm đám người này lập tức nổ tung, khi những tiếng kêu thảm thiết vang lên thì tất cả bảo vật và pháp bảo bên trong ký hiệu bay ra đều bị Vương Lâm lấy đi. Đồng thời thân thể đám người này bị cuồng phong cuốn quanh, cuồng phong trực tiếp phá vỡ mây mù, một tiếng ầm vang lên, cuồng phong đã rơi trên quảng trường trong đại điện Thiên Lôi Tông.

Thiên Lôi Tông trở nên cực kỳ yên tĩnh, những người có tu vi cao vốn vẫn còn đang ngồi trên quảng trường thổ nạp, lúc này tất cả đều dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía tứ đại trưởng lão bị ném từ trên trời xuống, một lúc lâu sau cùng không ai nói nên lời.

- Tiền bối, tiền bối, cuối cùng ngài cũng đã tới!

Trong bấu không khí yên tĩnh, từ trong đại điện Thiên Lôi tông lập tức có một người phóng ra. Người này rất gầy, tướng mạo có chút xấu xí nhưng tu vi đã đạt đến Hóa Thần sơ kỳ. Hai mắt hắn rất sáng, hắn đang nhìn về phía Vương Lâm đang ở trên bầu trời, vẻ mặt cực kỳ kích động.

- Khoảnh khắc khi nhìn thấy tiền bối thì tâm tình cùa ta không thể nào bình tĩnh nổi, tiền bối tu vi thông thiên, tác phong không kẻ nào có thể so sánh được. Khoảnh khắc này giống như ta đã được nhìn thấy hình bóng của tiền bối trong luân hồi ngàn vạn năm trước, vì vậy mà ta không thể nào áp chế được kích động. Ta thầm nghĩ chỉ cần nhìn nhiều lần nhưng lại nhìn thấy kết cục của cuộc đời, mỗi lần nhìn đều làm cho linh lực toàn thân tự động vận chuyển giống như nuốt vào rất nhiều Lôi quả, thậm chí ngay cả tu vi cũng được tăng cường. Trong thiên địa chỉ có tiền bối mới có thần thông như vậy, đừng nói tới những tên trưởng lão của Thiên Lôi Tộc, ngay cả tộc trưởng đến đây đứng trước mặt tiền bối cùng tuyệt đối không thể nào so sánh được.

- Tiền bối, vàn bối không có mong ước gì, chỉ tình nguyện xin dâng lên tất cả pháp bảo đã sưu tập được, tất cả đều dùng để dâng hiến cho tiền bối, chỉ mong sao cuộc đời còn có thể được nhìn thấy tiền bối nhiều lần nữa mà thôi. Ta chỉ mong sao có thể được nhìn thấy tiền bối bừng lên như mặt trời giữa trưa, để cho ta làm tôi tớ, vì tiền bối mà nằm gai nếm mật, vì tiền bối mà chém trời rạch đất, vì tiền bối mà đánh ngã tất cả kẻ địch, vì tiền bối mà cúc cung tận tụy chết không hối tiếc.

Với tu vi như Vương Lâm mà nghe được những lời nói kích động của tên gầy bên dưới cùng không khỏi cảm thấy sửng sốt, hắn nhớ tới Hứa Lập Quốc. Thực tế không phải chỉ có hắn, dù là bất kỳ một tu sĩ nào khác mà gặp phải tình cảnh này chắc chắn sẽ giật mình.

Đọc truyện chữ Full