TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1261: Giết Chu Thiên Tử

Vương Lâm tu đạo hai ngàn năm, trên con đường này cực kỳ nguy hiểm, hắn dựa vào tâm cơ để không cam lòng với vận mệnh và vùng vẫy giữa thiên địa. Trước nay hắn thường đi lại giữa sống và chết, đã rèn luyện lên một ý chí chém thiên rạch nguyệt.

Ngay cả Thủy Đạo Tử là đại trưởng lão Thần Tông, là Đệ Tam Bộ đại năng hắn cũng dám chiến một trận. Nếu không phải trước đây bị Thác Sâm truy kích trong Thái Cổ Tinh Thần, sau đó lại gặp phải Lam Mộng Đạo Tôn, thì Vương Lâm sẽ sinh ra một loại cảm giác sâu không thể dò với Thái Cổ Tinh Thần, sau khi tiến vào Thiểm Lôi Tộc thì chắc chắn sẽ lựa chọn phương pháp quan sát và hành động.

Nhưng tất cả mọi thứ cũng có giới hạn, nếu có người vượt qua thì Vương Lâm với tính cách coi trời bằng vung sẽ bùng nổ, dù trước đó đã tính toán sẽ quan sát và hành động nhưng hắn vẫn muốn giết người.

Luồng bản nguyên chiến ý của Chiến Tinh Dã đã ăn sâu vào gốc rễ trong tâm thần Vương Lâm.

Chu Thiên Tử này chẳng qua chỉ có tu vi Đệ Nhị Bộ mà dám hung hăng trước mặt Vương Lâm, trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn nhìn Chu Thiên Tử mà khóe miệng dần lộ ra một nụ cười lạnh.

Khi nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm thì trong lòng Chu Thiên Tử đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm, mơ hồ sinh ra một cảm giác nguy hiểm cực độ. Nhưng khi Chu Thiên Tử nhìn lại thì Vương Lâm chẳng qua chỉ là một tu sĩ Vấn Đỉnh, một tu sĩ Vấn Đỉnh nho nhỏ mà dám làm như vậy sao. Điều này làm cho Chu Thiên Tử phải nhướng mày, trong lòng bùng lên sát ý.

Dù thế nào Chu Thiên Tử cũng không thể ngờ có người dám giả mạo người Thiểm Lôi Tộc tiến vào lôi vực, hơn nữa còn tiến vào Lôi Tinh Điện. Người trước mắt là loại kiến hôi không thể chịu nổi một kích của hắn, thực tế thì lão chính là mãnh thú viễn cổ, lúc này ngọn lửa hung ác đã bùng ra ngập trời.

Khoảnh khắc này cực kỳ căng thẳng, bảy tu sĩ Thiểm Lôi Tộc phụ trách nơi đây lập tức mở hai mắt ra, ánh mắt lập tức ngưng tụ và chuyển đến trong khoảng thời gian cực ngắn. Một lão già trong số đó đứng lên nhìn về phía Vương Lâm rồi đột nhiên nói:

- Ngươi là Vu Phi sao?

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, với tâm trí hắn thì lập tức đoán được lão già kia biết tên mình, sợ rằng có liên quan đến ngọc giản mà tiểu bối Dương Thực Thiểm Lôi Tộc ở trong không gian cửa Đông đã tặng cho mình.

Vương Lâm cũng không nhiều lời, hắn lật tay phải, ngọc giản lập tức xuất hiện. Hắn ném khối ngọc giản về phía lão tu sĩ đang nói chuyện với mình.

Ánh mắt lão tu sĩ kia trở nên ngưng tụ, sau khi chụp lấy ngọc giản và đánh giá cẩn thận Vương Lâm thì hướng về phía Chu Thiên Tử ôm quyền cười nói:

- Chu Thiên Tử tiền bối, kính xin nể mặt cho đám vãn bối chút tình mọn. Người này được bạn cũ vãn bối cất nhắc, để hắn tiến vào bảy trăm vạn thiên địa tu luyện, nhiệm vụ này cũng không phải chỉ yêu cầu một người được tiếp nhận, không bằng cho hắn đi theo luôn.

Vẻ mặt Chu Thiên Tử cực kỳ lạnh lẽo, lão quét mắt nhìn về phía lão già đang nói chuyện với mình. Tên tu sĩ phụ trách cửa tây này chuyện không chịu nổi một kích của lão, nhưng dù sao cũng là người có chức vụ trong bộ tộc. Hơn nữa sau lưng tên này còn có trưởng lão Thiểm Lôi Tộc, Chu Thiên Tử lão dù ngông cuồng nhưng cũng phải xem xét lại mọi chuyện.

- Nếu giết người ở đây sẽ làm khó đám trưởng lão, cứ để tên giòi bọ không biết trời cao đất rộng này tiến vào bảy trăm vạn thiên địa rồi đánh chết ở đó, như vậy sẽ chẳng ai phát hiên ra được. Vì bảy trăm vạn thiên địa có tồn tại cấm chế, dù lão tổ tông cũng không thể đưa thần thức vào trong để thăm dò, thực tế thì đây chỉ là một nơi giải quyết ân oán cá nhân của những người trong tộc mà thôi, cũng là nơi mà mọi người giao dịch với nhau.

Chu Thiên Tử lập tức có quyết định, lão cũng không thèm nhìn về phía Vương Lâm mà khẽ gật đầu. Khoảnh khắc này thân thể lão lập tức biến mất, lão đã thông qua ngọc giản mà tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa.

Khi hình bóng Chu Thiên Tử biến mất thì ngọc giản nhiệm vụ bùng ra những luồng hào quang chói mắt bị Vương Lâm chộp vào trong tay. Hắn đưa thần thức vào trong thăm dò, sau đó hình bóng của hắn cũng theo đó mà tiêu tán, đã tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa.

Đám tu sĩ phụ trách nơi đây đều nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.

- Người này đúng là không biết tốt xấu, chúng ta giúp đỡ hắn cũng không biết nói một lời cám ơn.

- Thôi! Ta muốn khuyên hắn không nên đi vào bảy trăm vạn thiên địa, sát khí trong mắt Chu Thiên Tử thì tên kia không nhìn thấy nhưng chúng ta lại rõ ràng, một khi tiến vào sợ rằng sẽ gặp nguy cơ sinh tử.

- Chỉ đáng tiếc cho lời giao phó của Hạo Nhiên đạo hữu, ta thấy trong lời truyền âm thì Hạo Nhiên đạo hữu rất khen ngợi tên này.

- Chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, hắn sống hay chết đều là ý trời.

Sáu lão già trong cửa tây thầm truyền âm với nhau, sau đó không để ý đến chuyện này nữa mà nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.

Nói đến Vương Lâm, khoảnh khắc khi hình bóng của hắn biến mất thì trước mắt lập tức hoa lên, nhưng vì nguyên thần quá mạnh mà lập tức khôi phục lại như thường. Hắn thấy rõ nơi đây chính là một con đường dài và nhỏ, con đường này bùng ra những luồng sáng lóng lánh, hào quang chói mắt. Người nào bị những luồng sáng này chiếu vào thì lập tức trở nên trong suốt, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khi thần thức Vương Lâm bùng ra quan sát thì hắn rõ ràng cảm nhận được con đường trong suốt này ẩn giấu một lực cản cực kỳ khủng bố, bức tường lực cản này ngăn không cho thần thức bùng ra ngoài. Hơn nữa nơi đây cũng có hàng loạt không gian loạn lưu mơ hồ di chuyển.

- Nơi đây quá quỷ dị, vì bức tường lực cản khủng bố mà thần thức không thể nào bùng ra ngoài, nếu giết người trong đây cũng không có bất kỳ kẻ nào phát hiện được.

Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, thân thể phóng thẳng về phía trước, tốc độ ầm ầm bùng phát, dùng phương pháp kinh người gào thét tiến về phía trước.

Khi tốc độ Vương Lâm tăng mạnh thì không gian loạn lưu cũng bị khuấy động, cũng xuất hiện những miệng vết rách khổng lồ. Nhưng tất cả mọi thứ đều không thể nào ngăn cản được Vương Lâm, hắn xông thẳng qua, hàng loạt khe nứt không gian lập tức vỡ vụn ầm ầm, sau đó lại tiêu tán.

Sao Vương Lâm không nhìn ra sát khí trong mắt Chu Thiên Tử. Tính cách Vương Lâm lúc nào cũng là như vậy, người không đánh ta, ta không phạm người. Người muốn giết ra, ta phải giết người.

Hai người Vương Lâm và Chu Thiên Tử tiến vào trong con đường bảy trăm vạn thiên địa không kém nhau bao lâu, hầu như chỉ là cách nhau một bước chân trước sau. Lúc này Chu Thiên Tử cũng đang ở trong con đường, tốc độ của lão rất nhanh, nhưng vẫn phải cố tránh khỏi những vết nứt không gian loạn lưu, vì vậy mà chốc chốc lại phải giảm tốc độ.

Sau lưng Chu Thiên Tử là tấm áo choàng lấp lánh lôi quang đang bao phủ khắp toàn thân, làm cho cả người lão nhìn qua giống như một đám mây sấm sét. Lão lóe lên và tiến về phía trước, ánh mắt lão quét về phương xa mang theo những luồng sấm sét lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm như nước, đồng thời còn có cả sự kiêu ngạo.

Thân là tu sĩ Khuy Niết, tất nhiên Chu Thiên Tử có tư cách để ngạo nghễ, đặc biệt là khi tiến vào bảy trăm vạn thiên địa thì lại càng coi trời bằng vung. Những tu sĩ đại thần thông của Thiểm Lôi Tộc rất thích địa phương này, dù âm thầm giao dịch hay giải quyết ân oán cá nhân cũng sẽ không bị trưởng lão trong tộ phát hiện ra, ở đây kẻ mạnh là vua.

Con đường này cũng không quá dài, cũng không mất bao lâu thì Chu Thiên Tử đã tiếp cận cửa ra vào, vẻ kiêu ngạo bùng lên trên gương mặt, trong lòng lão thầm nghĩ:

- Khi ta và Hạo Côn Tử giao dịch với nhau thì cần phải để phòng, tu vi người này cao hơn ta một chút, nếu hắn có ý niệm chiếm đoạt thì ta cũng không phải là đối thủ.

- Nhưng lần này đến đây ta đã hẹn trước một vài hảo hữu, đến lúc đó sẽ cùng nhau tiến đến, Hạo Côn Tử cũng sẽ phải kiêng dè hơn… Chu Thiên Tử trở nên trầm ngâm mà tốc độ lại càng được đẩy mạnh, những suy nghĩ của lão đều liên quan đến vấn đề giao dịch, đối với Vương Lâm thì lão chỉ xem như là một con kiến hôi, không đáng nhắc tới. Lão sẽ ở trên quảng trường bảy trăm vạn thiên địa đợi tên khốn Vu Phi kia xuất hiện, lúc đó lão sẽ giết hắn ngay lập tức.

Nhưng khi Chu Thiên Tử sắp đến cửa ra, khoảnh khắc khi lão nghĩ đến chuyện trao đổi vật phẩm thì lông tóc toàn thân lập tức dựng ngược lên. Một luồng nguy cơ có thể nói là khủng bố nhất trong đời lão lập tức hàng lâm ầm ầm, từ trong thân thể lão bùng ra ngoài.

Khi tình cảnh nguy cấp bao phủ khắp toàn thân, sau lưng Chu Thiên Tử lại truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

- Ngươi muốn giết ta sao?

Âm thanh này giống như khí lạnh đến từ chính tầng địa ngục, gào thét phóng ra rồi rơi vào trong tai làm vẻ mặt Chu Thiên Tử đột nhiên biến đổi lớn. lão xoay người lại thật mạnh, nhìn thấy Vương Lâm đang chậm rãi đi đến từ phía sau.

Đồng tử trong hai mắt Chu Thiên Tử co rút lại thật mạnh, trong mắt bùng ra cái nhìn không thể tin. Đây là lần đầu tiên trong đời lão được nhìn thấy tình cảnh có người đi trong con đường trăm vạn thiên địa, đi trong hàng loạt không gian loạn lưu vô tận mà ung dung như vậy.

Đặc biệt là những luồng không gian loạn lưu ầm ầm tan vỡ rốt cuộc người tên Vu Phi này, hơn nữa tất cả con đường phía sau đều bị phá thành mảnh vụn nhỏ. Tình cảnh trước mắt giống như người này phá vỡ thiên địa mà đến.

Giọng nói lạnh như băng của Vương Lâm vang lên lập tức làm cho Chu Thiên Tử biết tên kia có ý chí phá vỡ thiên địa đến giết mình.

- Ngươi… ngươi… Ngươi ẩn giấu tu vi!

Vẻ mặt Chu Thiên Tử lập tức tái nhợt, nhưng hai mắt đột nhiên được bao phủ trong sát khí. Lão thân là tu sĩ Khuy Niết, thời gian tu đạo không ngắn, tất nhiên cũng đã trải qua rất nhiều lần sinh tử. Lúc này dù lão cực kỳ rung động nhưng đã có phản ứng rất nhanh, thân thể lão lập tức lóe lên rồi vỗ lên mi tâm không chút do dự. Ký hiệu trên mi tâm bay ra ngoài, những âm thanh ầm ầm vang lên ngoài thân thể lão, những luồng sấm sét vô tận đột nhiên xuất hiện.

Trong con đường nhỏ hẹp, toàn thân Chu Thiên Tử tràn đầy lực lượng sấm sét giống như hóa thành một Lôi long. Lúc này Lôi long đang gào thét và mở rộng miệng phóng về phía Vương Lâm mà thôn phệ.

- Ta vốn muốn giết ngươi trong bảy trăm vạn thiên địa, nhưng nếu đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi ngay tại đây.

Giọng nói âm trầm của Chu Thiên Tử từ trong Lôi long truyền ra ngoài thì hóa thành những tiếng gầm rống vang vọng trong không gian con đường nhỏ. Tình cảnh lúc này giống như có rất nhiều người đang cùng nhau hò hét, mơ hồ bùng lên những con sóng âm khủng bố, sóng âm và sấm sét dung hợp lại với nhau đã bùng ra lực lượng manh nhất của một tu sĩ Khuy Niết.

Vừa ra tay đã vội dùng toàn lực, có thể thấy được sự e sợ và nghi ngờ trong lòng Chu Thiên Tử đối với tình cảnh Vương Lâm đuổi theo và xuất hiện sau lưng hắn.

- Không biết tự lượng sức mình! Tất cả sấm sét trong thiên địa, nghe theo hiệu lệnh của ta, nổ!

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, trong mắt bùng lên cái nhìn châm biếm. Hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay phải về phía trước.

Lôi long gào thét phóng đến mang theo những tiếng âm kinh thiên động địa đột nhiên lại phải phát ra những âm thanh thê lương và cực kỳ hoảng sợ. Khoảnh khắc này thân thể Lôi long bắt đầu tan vỡ từ vị trí đỉnh đầu, sau đó quá trình tan vỡ lan ra khắp toàn thân, chỉ trong nháy mắt thì toàn bộ Lôi long đều đã vỡ vụn ầm ầm.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, sau khi Lôi long tan vỡ thì bên trong huyễn hóa ra hình bóng của Chu Thiên Tử. Lão phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt bùng ra vẻ hoảng sợ và không thể nào tin. Lúc này hai mắt lão lồi ra ngoài, bên trong lộ ra vẻ hãi hùng.

- Toái Niết! Đây là tu vi Toái Niết! Không, đã vượt qua Toái Niết, đây là… Da đầu của Chu Thiên Tử lập tức trở nên tê dại, hồn bay phách lạn, tâm thần bị dọa cho điên cuồng lui về phía sau không chút do dự.

Lúc này trong đầu Chu Thiên Tử chỉ có một ý niệm duy nhất, phải trốn, trốn, trốn ngay!

- Không phải ngươi muốn giết ta sao?

Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vẫn vang vọng trong con đường đi đến bảy trăm vạn thiên địa.

Đọc truyện chữ Full